Sau nửa đêm Lâm Yêm thế nhưng ngủ rất thoải mái, ngược lại Tống Dư Hàng mới là người khó chịu, nửa mơ nửa tỉnh cho đến rạng sáng, lúc tỉnh lại cánh tay đã ê ẩm, cô cử động một chút Lâm Yêm lại theo động tác của cô nép người càng sát vào hơn.
Một tay túm trước ngực áo, một tay khác khoác lên eo, chân cũng gác lên đùi cô, tướng ngủ không chút nào thành thật.
Cổ áo sơ mi hơi hở ra, Tống Dư Hàng vô tình nhìn thấy khiến hô hấp dồn dập.
Nhìn thấy mặt trời lên cao ngoài cửa sổ, mưa cũng đã tạnh, bên ngoài thấp thoáng tiếng người cười nói.
Tống Dư Hàng nhéo nhéo cái mũi nàng: “Mèo lười, rời giường.”
Lâm Yêm bản năng tát một cái vào mặt cô, miệng lẩm bẩm gì đó bảo cô đừng phá mình.
Tống Dư Hàng bật cười, cầm tay của nàng ấn ấn: “Nếu không dậy lát nữa sẽ có người tới.”
Lúc này Lâm Yêm mới mơ màng mở mắt ra, dùng tay dụi dụi tầm mắt mơ hồ, đến khi nhìn thấy rõ mặt người trước mặt mới giật mình rút tay về lập tức ngồi dậy.
Tống Dư Hàng ôm nàng không buông: “Ôm lát nữa, ôm lát nữa đi, tối qua không phải đã ôm tôi cả đêm rồi.”
Lâm Yêm thẹn đến ngượng, bị người nào đó giữ chặt tay không cho động, nghĩ cũng không thèm nghĩ há miệng cắn cô.
Tống Dư Hàng trốn, chăn bị một trận ầm ĩ nhào nát.
Lúc Đoạn Thành đẩy cửa bước vào đúng lúc Tống Dư Hàng áp đảo được Lâm Yêm nằm trên người nàng, còn Lâm Yêm cũng đang cắn bả vai cô, người vừa cầm ly sứ bước vào lập tức dùng tay che mắt, Emma than ôi nhanh chóng lui ra ngoài.
Hai người nằm trên giường nhất trí xoay đầu, tay Lâm Yêm đã tìm được roi sắt.
Đoạn Thành cũng chạy nhanh như bay, cúi đầu khom lưng đóng cửa lại giúp hai người: “Hai người tiếp tục, tiếp tục, em không thấy gì hết.”
Cậu ta vừa nói xong, cây roi sắt vừa lúc phóng thẳng ra phía cửa.
Cùng lúc đó.
Chát--- Tống Dư Hàng ôm mặt ngồi dậy, uỷ khuất nhìn nàng, vì đau nên nói không ra lời.
“Lâm Yêm, tôi đã nói không được vả mặt rồi mà?”
Lâm Yêm hừ lạnh, ngồi bên mép giường cài lại nút áo sơ mi: “Tính xấu không đổi, bị đánh là đáng.”
Tống Dư Hàng há miệng thở phì phò, nhìn theo ngón tay tinh tế trắng nõn của nàng ung dung cài nút, cô theo động tác của nàng ngẩng đầu, nói thế nào cũng cảm thấy hành động này mang ý vị gì đó.
Cô vẫn còn hoài niệm cảm giác sờ vào sau gáy nàng, chẹp miệng.
Thái dương Lâm Yêm lập tức nổi gân xanh, nàng tức giận cài luôn nút trên cùng, nhặt lên roi sắt sát khí đùng đùng bước ra cửa.
Đoạn Thành ngồi xổm bên giếng nước nhiều chuyện với mọi người, mặt mài hớn hở, từ xa nhìn thấy nàng bước tới, ly sứ trên tay cậu ta thình lình rơi xuống đất chạy vòng quanh nhà.
“Lâm tỷ, Lâm tỷ, em sai rồi, không phải, em có gõ cửa mà, có gõ cửa! Là hai người không nghe thôi, a a a a a a giết người! Cứu mạng a!!!”
Nghe tiếng la hét quỷ khóc sói gào bên ngoài, Tống Dư Hàng lắc đầu cười cười, chuẩn bị thu xếp nệm chăn trả cho bà lão rồi còn phải về.
Hôm qua tối lửa tắt đèn, không nhìn rõ được, giờ mới thấy tấm chăn rất sạch sẽ, màu sắc hoa văn đơn giản nhưng đường chỉ may rất tỉ mỉ, không một sợi chỉ thừa, không giống như may bằng tay.
Cô nhìn xung quanh căn nhà trông có vẻ xơ xác này, nghĩ thế nào thì bà lão cũng không phải người có thể mua được một tấm chăn thế này.
Cô cúi người, bật đèn pin, lật lật mấy góc chăn cuối cùng phát hiện mẫu vải nhỏ có in tên nhà sản xuất: Dệt may Giang Bắc.
Tống Dư Hàng lấy điện thoại ra chụp lại.
•
Mùa thu nông vụ vào mùa, bà lão một thân một mình bận rộn cho đến nửa đêm, giờ xuất hiện mấy thanh niên trai tráng, sáng tinh mơ vị cảnh sát địa phương đã cùng một cảnh sát ra ngoài chăn dê.
Trịnh Thành Duệ giúp bà chẻ củi, béo thì béo nhưng sức lực vẫn thừa, Phương Tân thì giúp bà cầm sọt dọn dẹp rau dưa củ quả trong vườn, bón phân.
Lâm Yêm sau khi rửa mặt xong chỉ biết ăn không ngồi rồi, nhặt một viên đá ném vào con ếch nhỏ sau khi tạnh mưa đang tung tăng nhảy nhót, còn thỉnh thoảng ném lên đầu Đoạn Thành, chơi vui cực kỳ.
Đoạn Thành mắt long lanh: “Tống đội, Lâm tỷ không chỉ 'hiếu động' còn có khuynh hướng bạo lực, sao chị có thể nhịn chị ấy lâu được vậy?”
Dấu 5 ngón tay còn y nguyên trên mặt Tống Dư Hàng, sưng phù, nói chuyện không nghe rõ chữ, khóc không ra nước mắt.
“Đừng nói nhiều, mau sửa cửa đi....”
Theo đuổi con gái khó thật sự, không chỉ tinh thần thép còn phải thân thể cường tráng.
Hai người vừa dứt câu, không biết hai viên đá từ đâu lại ném tới.
Lâm Yêm cầm viên đá, tức giận nói: “Tưởng tôi không nghe thấy chắc?”
Hai người đồng thời quay mặt qua.
Đang nói, bà lão từ trong bếp bưng ra một bát sữa dê đã nấu chính đưa cho nàng, ý bảo nàng uống đi.
Lâm Yêm ngẩn ra: “Này....”
Bà lão cầm chén đặt vào trong tay nàng, cứ như mình vừa làm động tác dư thừa, bà lão có chút áy náy.
Biết cô gái thành phố này thích quát nạt nhưng tâm địa lại tốt, thức ăn vùng quên sợ nàng ăn không quen, bởi vậy sáng sớm bà cố tình vắt sữa dê nấu lên cho nàng.
Chuyện tối qua nàng vẫn còn nhớ, Lâm Yêm hơi ngượng ngùng, thấy không ai nhìn mình mới bưng chén lên nhấp một ngụm.
Không ngờ sữa dê cũng ngon phết, không có vị ngọt gắt như sữa bò, cũng không biết trong lúc nấu bà lão đã cho thêm gì vào, phảng phất như mùi của lá trà, vừa thơm vừa loại được vị tanh của sữa.
Lâm Yêm thực thích, gương mặt cong tớn lộ ra ý cười.
Bà lão thấy nàng thích cũng vui vẻ cười theo, chờ nàng uống xong bà vỗ vỗ tay nàng, trở lại phòng bếp.
Lâm Yêm khó hiểu ý bà, cho đến khi bà lại đưa tới một chén sữa nữa, trên tay còn có thêm một chiếc khăn nhúng nước, bà chỉ chỉ Tống Dư Hàng, ý bảo nàng đem qua đưa cho cô.
Lâm Yêm rục rịch: “Tôi không đi....”
Bà lão thế nhưng nhét chén cùng khăn tay vào trong tay nàng, đẩy người lên trước vài bước.
Với bà lão bảy tám mươi tuổi, Lâm Yêm không thể động thủ, cứ như vậy bị động tiến lên vài bước.
Tống Dư Hàng nhìn nàng.
“Đây ---” Lâm Yêm không tình nguyện duỗi dài cánh tay ra đưa cho cô.
Tống Dư Hàng tay đỡ cánh cửa, không còn tay nào trống: “Tôi không uống, em uống đi.”
“Bảo chị uống thì uống đi!” Lâm Yêm lại nổi tính đại tiểu thư, Đoạn Thành trộm cười, vừa lúc Phương Tân gọi bọn họ ra ăn cơm, Đoạn Thành nhanh chóng giao hết cho cô, phi như chạy trốn.
Ngoài cửa chỉ còn lại hai người.
Tống Dư Hàng cười cười, trên trán tin mịn lớp mồ hôi: “Cậu nhìn thấy đó, thật không được, nếu tôi buông tay cánh cửa sẽ ngã.”
Cánh cửa lúc sáng bị Lâm Yêm dùng roi sắt đâm thủng một lỗ, hai người liền tìm khúc gỗ, đẻo thành ván, dù sao cánh cửa cũng yếu rồi, chi bằng giúp bà lão sửa lại luôn.
Nghĩ đến đây, Lâm Yêm hơi mất tự nhiên nhìn chỗ khác: “Vậy chị xoay qua đây.”
Tống Dư Hàng buông bỏ cây búa, không hiểu ý nàng lắm, nhưng vẫn nghe lời xoay người lại dùng lưng đỡ cửa.
“Sao vậy ---”
Vừa dứt lời, Lâm Yêm đã đưa chén đến bên môi cô: “Uống đi.”
Tống Dư Hàng sửng người, môi mỉm cười nhu hoà, theo động tác của nàng nhấp một ngụm sữa, lúc sắp đến đáy, lại bởi vì cô cao hơn nên Lâm Yêm không thể không nhón chân, thật cẩn thận đỡ chén để sữa không chảy ra ngoài.
Đoạn Thành ngồi ở phòng trong dùng đũa quấn sợi mị, nhìn xuyên qua khe cửa: “Giống như đang uy cún uống sữa a.”
Cảnh sát địa phương than thở: “Tình cảm của Tống đội cùng Pháp y Lâm thật tốt.”
Vài người biết rõ tần tật nhưng không nói chỉ mỉm cười, hắn kỳ quái hỏi: “Các người cười gì? Chẳng lẽ không phải sao?”
Phương Tân nghiêm túc gật đầu: “Tôi thấy anh nói đúng, tình cảm thân như 'tỷ muội của' Tống đội cùng Pháp y Lâm khiến người cực kỳ hâm mộ.”
Vài người cười đến sái hàm không nhấc đầu dậy nổi, khiến cảnh sát địa phương thật không hiểu mô tê gì, đành phải theo bọn họ hi hi ha ha cười.
Tống Dư Hàng cảm thấy mỹ mãn sau khi uống xong chén sữa dê, dạ dày ấm áp dễ chịu, cô liếm môi, giống như chưa đã thèm.
Lâm Yêm cầm chén xoay người đi lại bị người nào đó tóm trở về.
“Ah ---” Tống Dư Hàng chỉ chỉ lên mặt: “Đau.”
Lâm Yêm cắn môi, muốn mặc kệ cô luôn nhưng nhìn một bên gò má cô sưng tím vẫn không nhẫn tâm được.
Tống Dư Hàng tươi cười vì gian kế được thực hiện, thành thật xoay người lại, cầm búa đóng đinh vào ván cửa.
Lâm Yêm nhìn cô lại nhìn khăn lông trong tay mình rồi nhìn nhìn bốn bề trống trải không có ai.
Nắng sớm rất ấm, ánh sáng theo những tàn cây trong rực rợp xuống, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ếch nháy côn trùng kêu, xung quanh đều là cảnh sắc xanh ngắt ẩm thấp, những giọt sương trên lá rớt xuống vũng nước tạo nên từng vòng gợn sóng.
Trong cảnh vật như vầy, mọi tâm tình buồn bực đều hoá bình thản dị thường.
Lâm Yêm cũng không ngoại lệ, kỳ thực ngay từ đầu nàng cũng không thích Tống Dư Hàng.
Nàng cảm thấy cô cổ hủ, EQ thấp lại thích xen vào chuyện người khác bênh vực kẻ yếu, khác xa cách đối nhân xử thế của nàng.
Nhưng là ở chung lâu ngày, nàng cũng phát hiện được những ưu điểm ở cô.
Mặc dù cổ hủ nhưng rất nghiêm túc, hà khắc trong công việc.
Mặc dù EQ thấp nhưng là một người chính trực, làm những gì mình thích không quá khuôn phép.
Xen vào chuyện người khác bênh vực kẻ yếu vì đó là bản tính thiện lương ăn sâu vào xương tuỷ.
Dịu dàng, hiền lành, nghiêm túc, chi li, vô tình toát ra hào quang anh khí cùng cuộc sống muôn hình muôn vẻ với tâm hồn đơn giản.
Những từ tốt đẹp nhất mà Lâm Yêm có thể nghĩ đều rất phù hợp với cô.
Trong ánh bình minh đột nhiên nàng cảm nhận được tâm động sâu trong đáy lòng, ngọn lửa đó ngấm ngầm mãnh liệt.
Thậm chí những sợi tóc so le không đồng đều, không vào nếp sau tai cô cũng trở nên cực kỳ đáng yêu.
Lâm Yêm bước lên một bước.
Tống Dư Hàng quay đầu: “Sao ---”
Cô chưa kịp nói gì, bên gò mát cảm nhận cái ướt lạnh, Lâm Yêm dùng khăn lông nhẹ nhàng ấn lên mặt cô, nàng vón khăn thành một nắm cứ vậy ấn ấn, nhẹ giọng nói: “Đau không?”
Nước giếng rất lạnh nhưng lòng cô lại ấm.
Tống Dư Hàng lắc đầu: “Không đau.”
Lâm Yêm rũ mắt không nhìn cô: “Lần sau, nếu có lần sau, chị không cần nhượng bộ tôi như vậy, tính khí tôi vốn dĩ không được tốt mấy....”
“Từ nhỏ đến lớn, không ai dạy tôi thế này thế kia, ba tôi ông ấy chỉ biết có Lâm Thành, dỗ dành Lâm Thành, ôm Lâm Thành, còn với tôi ông không đánh thì mắng, người hầu họ nói nghiêm khắc quản thúc mới tốt cho tôi, đánh là thương, mắng là yêu, cho nên tôi nghĩ trong lòng ông ấy vẫn còn có tôi.
“Tôi tin, cứ giữ quan điểm ấy mà lớn lên....” Nàng hơi dừng lại, hàng mi dày rung động: “Có người nói cho tôi biết làm vậy là không đúng, yêu ắt hẳn phải dùng phương thức khác biểu đạt, nhưng tôi đã không sửa được rồi.”
Lâm Yêm cười khổ: “Cho nên, chị đừng dung túng tôi, con người tôi rất dễ sa đoạ, được một tấc lại muốn một thước.”
Tống Dư Hàng dừng động tác trên tay, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng gọi tên nàng: “Lâm Yêm--- “
“Sao?” Lâm Yêm giúp cô lau vệt mồ hôi chảy xuống bên gò má.
Tống Dư Hàng đột nhiêm nắm chặt tay nàng, nuốt nước miếng: “Tôi muốn hôn em.”
Sắc mặt Lâm Yêm thay đổi bất ngờ, một cái vung tay liền ném khăn vào mặt cô đồng thời hung hăn nhấc chân đá vào đầu gối cô, Tống Dư Hàng dậm chân, tấm ván gỗ còn chưa chưa đóng xong rơi xuống, bụi đất văng mịt trời cùng tiếng kêu rên của cô.
Trong phòng vài người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu: “Tống đội là nữ nhân thật thảm.”
Phương Tân hận rèn sắt không thành thép: “Uổng công tôi lúc vừa vào Cảnh cụ đã xem Tống đội là mục tiêu phấn đấu, chị ấy chính là niềm kiêu hảnh của toàn thể nữ cảnh sát Giang Thành, giờ giống cái gì vậy, Husky?”
Đoạn Thành nghiêm chỉnh một lúc lâu: “Không phải Husky, là tiểu cẩu, chỉ biết hướng về Lâm tỷ sủa gâu gâu đại loại vậy.”
Trịnh Thành Duệ đỡ mắt kính, trả lời dứt khoát: “Làm người là phải giống Pháp y Lâm.”
Quyền cước đánh lưu manh, chân trực diện đá lãnh đạo, bên trong nhiều tiền.
Bà người đồng ý gật gù: “Tôi cảm thấy anh nói rất đúng.”
•
Ăn xong bữa sáng, cửa cũng đã sửa xong, Tống Dư Hàng múc nước trong giếng ra rửa tay, vò vò vào quần áo để khô nước sau đó bước vào nhà bếp dọn dẹp chăn gối cho bào lão, nhân tiện hỏi bà chút việc.
Điện thoại trong túi không có tín hiệu, bọn họ đã ra khỏi vùng phủ sóng, hiện tại chỉ bắt được vệ tinh, Trịnh Thành Duệ đang say mê máy tính của cậu ta.
Những người còn lại đều vây quanh bếp than hồng sửi ấm.
Tống Dư Hàng kéo tay bà hỏi: “Bà có người thân không? Tại sao không vô Thành phố sống?”
Vừa nói đến đây, hốc mắt bà lão lại đỏ, bà lau nước mắt, run rẩy bước xuống giường, từ trên kệ tủ kéo ra một sấp album cũ kỹ, lật từng trang.
Bìa bên ngoài đã hỏng, nhưng bên trong rất sạch, là ảnh chụp trắng đen.
Ở chung cả đêm, dù sao đây cũng thuộc địa bàn của vị cảnh sát địa phương, miễn cưỡng có thể nghe hiểu mấy chữ của bà lão liền phiên dịch cho mọi người nghe.
“Bà nói, người thân trong nhà không còn ai, đây là chồng của bà....” Cảnh sát dịa phương chỉ vào ông lão đầu hói, bà lão gật đầu, lau nước mắt.
“Còn đây là con gái bà....” Cảnh sát địa phương dừng một chút, nói: “Gả đi rồi, cho đến giờ cô ấy không quay về thăm bà.”
Lâm Yêm hừ lạnh: “Thứ súc vật gì đâu, không chừng chết bờ chết bụi ở cái xó nào rồi.”
Tống Dư Hàng kéo kéo nàng, ý bảo nàng đừng nói lung tung, Lâm Yêm không phục, đối phương đã híp mắt, trong mắt lộ rõ sự uy hiếp, dùng ngón trỏ đặt lên môi.
“Tôi....” Lâm Yêm cắn môi nén giận.
Tống Dư Hàng lại chỉ vào nam hài nhỏ tủi trong ánh: “Người này thì sao?”
Bà lão dụi mắt, xua tay, Phương Tân lập tức đưa cho bà miếng khăn giấy.”
Nói đến con trai, bà lão càng khóc nhiều hơn: “Bảy tám tuổi.... bệnh nặng chưa kịp đưa đến bệnh viện đã....”
Cảnh sát địa phương ngẩng đầu liếc nhìn Tống Dư Hàng, thuật lại cho cô.
Tống Dư Hàng nhẹ vỗ sau lưng an ủi bà, Lâm Yêm cầm sấp album của bà lão qua xe, lật thêm một trang, chợt không lật tiếp nữa.
Nàng như không dám tin, lấy điện thoại ra so sánh với bức ảnh trong album mấy lần mới đưa điện thoại cùng album cho Tống Dư Hàng xem.
“Chị xem, có phải cùng một người?”
Mọi ngườ lập tức vây quanh.
Trong bức ảnh, ba thanh niên đứng cạnh nhau, khoảng tầm hai mươi mấy tuổi, ba người họ đều mặc áo ba lỗ - quần đùi, chân mang giày rơm, đầu đội mũ rơm, bối cảnh là cánh đồng lúa mênh mông vàng rực.
Hai người đứng ngoài bìa diện mào có phần tương tự, vừa nhìn thì biết là hai anh em, còn người đứng ở giữa ngậm cọng cỏ đuôi chó, ánh mắt hào hứng, ngũ quan diện mạo cực kỳ giống bức hình trong điện thoại của Lâm Yêm.
Đó là ảnh của Dư Tân Diệp thời trẻ.
Bà lão nhìn bức ảnh trong điện thoại, có chút giật mình a một tiếng, đưa tay lau mắt: “Này.... là cháu tôi...”
Đúng thật là muốn tìm đi mòn giày sắt, đến khi tìm được lại chẳng tốn công.
Tống Dư Hàng kích động nói: “Bà xác định? Cháu của bà 20 năm trước qua đời trong vụ sập hầm mỏ có phải không?”
Bà lão gật đầu, nhìn trên người họ mặc cảnh phục, có chút sợ hãi nắm chặt tay cô, dùng thổ ngữ nói: “Diệp, Diệp oa tử sao rồi?”
Vài người liếc mắt nhìn nhau, Tống Dư Hàng trấn an bà: “Không sao, chúng con chỉ hỏi theo thông lệ thôi, vậy mấy năm nay không có người thân bên cạnh, tiền lại khó kiếm bà sinh sống làm sao?”
Nói đến đây, trên mặt bào lão ới lộ ra tươi cười: “Chính phủ có trợ cấp, rau củ đủ ăn, huống chi.... Cháu dâu lâu lâu cũng hay gửi đồ đến gửi ở bưu điện....”
Tống Dư Hàng sờ tấm chăn: “Đây là do bà ấy gửi?”
Bà lão gật đầu: “Ưm.”
“Dư Tân Diệp có vợ, tại sao trong hộ tịch lại không đề cập đến?” Lâm Yêm nhạy bén nắm được điểm đáng ngờ.
Bà lão hơi xấu hổ: “Hai đứa nó kết hôn sớm, khi đó vùng nông thôn không ai đứng ra lãnh chứng, chỉ người trong nhà biết.”
Tống Dư Hàng chỉ vào hai thanh niên còn lại trong ảnh hỏi bà: “Vậy hai người này là ai?”
Bà lão nhìn bức ảnh hoài niệm.
Con trai bà mất sớm, con gái cũng sớm gả đi, mười mấy mẫu ruộng trong nhà đều dựa vào bà cháu hai người canh tác, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, từ sớm tinh mơ làm đến tối muộn.
Cho đến khi hai thanh niên tri thức đó đến thôn Tiêu Hà, bọn họ cô nhi quả phụ, không ai nguyện ý giúp đỡ.
“Cô, cày thêm một mẫu nữa chúng ta có thể trở về nghỉ ngơi rồi.” Trăng lên giữa trời, Dư Tân Diệp vuốt mồ hô trán, tay cầm xẻng đào xới.
“Uh! Về nhà muốn ăn gì, cô nấu cho con ăn.”
“Phiền lắm, ăn mì được rồi cô.”
Lúc hai người nói chuyện, phía bên kia bờ ruộng vang vọng tiếng cười nói.
Dân địa phương trêu chọc hai thanh niên tri thức vừa mới vào thôn.
“Nhìn da thịt non mịn chưa kìa, coi chừng con gái đó!”
“Aiyu, mày xem, còn thẹn thùng nữa kìa.”
“Tránh ra! Đừng chạm vào em tôi.”
Nghe thấy tiếng khóc, Bà lão khi đó còn trẻ tuổi cầm lưỡi hái xông ra: “Ai?! Làm gì vậy?! Chán sống rồi hả?! Hà hiếp dân Thành phố không biết xấu hổ!”
“Ê, không phải bà quả phụ đó sao.” Đám người trẻ tuổi hậm hực thu tay, Dư Tân Diệp cũng cầm xẻng nhảy lên bờ ruộng, dùng khăn lông lau mồ hôi.
“Nhanh, chạy nhanh không, nếu không tôi sẽ mách thôn trưởng.”
“Được, xem như các người giỏi.” Tên du côn cầm đầu túm cổ áo người trẻ tuổi ném xuống đất, phun hai ngụm nước miếng, nghêu ngao rời đi.
“Em à, em không sao chứ?”
Trên trán nam hài nằm dưới đất bầm một u to, hắn lắc đầu nhìn một già một trẻ không nói nhiều lời bỏ việc đồng án chạy đến cứu mình.
“Không sao thì đứng dậy đi, hôm nay làm không xong ngày mai về lại có có gì ăn.” Nam hài trông lớn tuổi hơn nói, đỡ em mình dậy.
Cho đến Trăng lặn đằng tây bọn họ mới kéo lê thân thể mệt mỏi kết thúc công việc, lúc lên bờ ruộng, hai người kia vẫn còn đang loay hoay.
Nam hài vừa mới bị đánh quay đầu nhin họ, lại bị anh mình kéo đi.
“Đi thôi, chúng ta về ngủ.”
Nam hài dừng bước: “Anh, chúng ta đến giúp họ đi.”
“Ai, em ---” Không chờ anh mình trả lời, nam hài đã cầm cuốc nhảy xuống.
“A Di, con giúp hai người.”
Cứ như vậy, hai huynh đệ ban ngày làm công việc đồn điền của chính mình, buổi tối giúp họ làm việc, Dư Tân Diệp thấy người khác khi dễ bọn họ cũng sẽ ra tay tương trợ, cô của Dư Tân Diệp nhìn thấy hai người đều không biết nấu cơm, đói đến xanh xao vàng vọt nên thường xuyên nấu lương thực dự trữ trong nhà gọi bọn họ tới ăn.
Thường xuyên qua lại, họ cũng dần trở thành anh em của Dư Tân Diệp, đối với hai người họ, rời xa nhà làm lụng, không chỉ có Dư Tân Diệp là bằng hữu, còn có Dì Dư là người thân.
Ở thời đó, mối liên kết giữ người xa lạ nó kỳ diệu vậy đó, đôi khi chỉ cần một câu khúc mắc, một chén cháo ấm, một bàn tay giúp đỡ lúc khó khăn cũng đã đủ khiến hai người trẻ tuổi thành thị lòng tràn ngập ấm áp.
Bà lão nghĩ đến đây không khỏi cảm khái, lặng lẽ rơm rớm nước mắt: “Bọn chúng.... đều là bạn của Tiểu Diệp.... Ba người thường mặc chung một cái quần đùi.”
Tống Dư Hàng gật đầu, đưa giấy bút cho bà: “Bà à, bà biết viết chữ không?”
Bà lão gật đầu: “Biết.... biết một chút.”
“Phiền bà viết tên cháu dâu của bà, hai người bạn của dư Tân Diệp vào tờ giấy này để chúng tôi tìm họ.”
Bà lão cảm thấy bất an: “Này.... là làm sao?”
Lâm Yêm muốn nói lại thôi, Tống Dư Hàng mở miệng, rải đầy nụ cười thiện ý: “Không có gì đâu, chúng con đang tiến hành đợt tổng duyệt điều tra hộ tịch dân số, nhân tiện tìm hiểu một chút việc năm đó mấy thanh niên tri thức lên núi xuống làng để làm tuyên truyền.”
Bà lão không hiểu lắm, chỉ biết tuyên truyền sẽ là việc tốt cho nên liền cầm bút gi tên họ lên giấy.
Lâm Yêm dùng ánh mắt nói chuyện với cô: • Nói dối không khiến lương tâm chị cắn rứt à?
Tống Dư Hàng cười khổ: • Biết làm sao, chẳng lẽ nói cho bà ấy biết, cháu dâu bà, bạn bè tốt của cháu trai bà ấy đều có khả năng liên quan đến một vụ giết người liên hoàn à?
Bà lão không nhồi máu cơ tim mới lạ.
Chờ bà viết xong, mọi người xúm lại nhìn xem, nét chữ của bà lão xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng lắm mới nhìn ra được
Tống Dư Hàng: “Cháu dâu của bà tên là Nguỵ Phượng Trân đúng không?”
Bà lão a a gật đầu.
Tống Dư Hàng chỉ vào nam hài đứng bên trái: “Người anh tên là....”
Đồng tử nàng đột nhiên co lại: “Lý Hải.”
“Người em tên gọi.... Lý Dương?!”
---------------
---------------