Trên chiến trường, quân phản loạn cùng quân đội của Ma Vương đối mặt.
Một bên là hàng chục nghìn những binh sĩ được trang bị tinh lương, mặc giáp da, tay cầm vũ khí bằng đồng, thậm chí có một số các tướng lĩnh cầm vũ khí làm bằng sắt.
Bên còn lại thì phải dùng từ [tạp nham] - Nam, nữ, già, trẻ, đủ loại người cầm đủ loại vũ khí rách nát cũ kỹ xếp thành hàng. Bọn hắn rõ ràng không được huấn luyện bài bản, nhiều người còn vô cùng ốm yếu, dường như chỉ cần một cơn gió thổi đến là ngã.
Nhưng số lượng của bọn hắn lên đến cả trăm nghìn, trong mắt cũng rực lên ngọn lửa. Đó là ngọn lửa của thù hận.
Nếu như chỉ nói về quân đội, đây là một trận chiến ngang sức ngang tài.
Đáng tiếc, trận chiến này từ đầu đã chú định sẽ không được quyết định bởi quân đội.
Mà là bởi Ma Vương cùng Anh Hùng.
Thánh Quân Rama đứng trước mặt quân đội phản loạn, mái tóc dài màu trắng thả sau lưng, trên người là chiếc áo choàng trắng cùng bộ trang phục màu xanh lam.
Phản quân nhìn vào bóng lưng của hắn, trong ánh mắt tràn đầy ước mơ cùng hi vọng, cầu nguyện hắn có thể chinh phạt Ma Vương, trả lại bình yên cho vùng đất.
Giống như là một vị Anh Hùng chân chính.
Đằng sau lưng hắn, khỉ trắng Hanuman cùng em trai Laksmana đứng song song, nhìn vào kẻ địch.
Ma Vương Mười Mệnh dáng người cao lớn, lại nhìn giống như là một kẻ người man rợ - Nếu như không chú ý thấy ma lực khổng lồ từ thân thể hắn đang phát ra.
“Thí Thần Giả a! Ta đã lắng nghe tiếng kêu gọi của con dân mảnh đất này, ta đến đây để giải cứu bọn hắn!”
“Vậy thì đến đi! Anh Hùng, Thánh Quân Rama! Để cho ta xem ngươi có xứng làm đối thủ của ta không!”
Chỉ đơn giản như vậy, chiến tranh bắt đầu.
Thánh Quân Rama, khỉ trắng Hanuman cùng Laksmana hợp lực, chống lại Ma Vương Mười Mệnh.
Nhưng Ma Vương Mười Mệnh không hổ là Thí Thần Giả mạnh mẽ nhất của thời đại, hắn vừa cười to, vừa không ngừng dùng vô số quyền năng của mình để chống lại ba vị Dị Thần.
Hapi, Kheket, Geb, Khepri, Isis… Hắn không ngừng sử dụng đủ loại quyền năng của các vị thần Ai Cập mà hắn đã chinh phạt, tạo nên tràng cảnh [Mười Bệnh của Ai Cập (Ten Plagues of Egypt)].
Hắn sử dụng quyền năng của Hapi, thần của sông Nile để triệu hồi dòng sông máu nhấn chìm kẻ địch.
Hắn sử dụng quyền năng của Heket, nữ thần của nước và tái sinh để triệu hồi vô số cóc độc từ dòng sông máu.
Hắn sử dụng quyền năng của Geb, thần của đất để biến cát bụi thành chấy rận, quấy rầy Hanuman.
Hắn sử dụng quyền năng của Khepri, thần của sáng tạo và tái sinh để triều hồi đàn muỗi hút máu khổng lồ, tấn công Laksmana.
Hắn sử dụng quyền năng của Isis, nữ thần của thuốc men và ma thuật để biến tro bụi thành nguồn bệnh, chỉ cần kẻ địch chạm vào liền bị lở loét.
Thánh Quân Rama, Hanuman cùng Laksmana chỉ có thể đau khổ chống đỡ. Thánh Quân Rama dù có võ nghệ cao cường, quyền năng mạnh mẽ, nhưng hắn lại chưa đạt được điều kiện để sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.
Mà ở một bên, Masamune cuối cùng cũng chuẩn bị xong.
Thanh niên tóc đen đứng trên ngọn đồi cạnh chiến trường, tán phát khí tức Thí Thần Giả của chính mình đến mức cực hạn. Hắn giang tay cười lớn, tiếng nói theo ma thuật của hắn truyền đến tai của quân đội hai bên:
“Thánh Quân cùng Ma Vương Mười Mệnh a! Nếu như không ngại, để Ma Thuật Vương ta tham dự trận chiến sử thi này như thế nào?
“Ha ha ha! Thí Thần Giả xa lạ sao? Được!”
“Thí Thần Giả… Các ngươi đều là ung thư của thế giới này. Tùy ý sử dụng sức mạnh, tùy ý chà đạp nhân loại! Nếu như muốn đến thì đến đi!!”
Cảm nhận được chiến ý từ hắn, Ma Vương Mười Mệnh cùng Thánh Quân Rama đều phát ra câu trả lời.
Bọn hắn là Ma Vương cùng Anh Hùng, nếu như đã có kẻ phát ra khiêu chiến - Vậy thì chắc chắn phải tiếp nhận! Niềm kiêu ngạo cùng lòng hiếu chiến của bọn hắn không cho phép lùi bước!
“Các ngươi đều có quân đội của riêng mình. Vậy thì hãy để ta góp vui, khiến trận chiến này trở nên càng [Hỗn loạn]!”
Ma Thuật Vương đọc lên ngôn linh, phát động quyền năng của hắn.
“Không gian a! Thứ nguyên a! Lắng nghe mệnh lệnh của ta, để kẻ địch của ta vĩnh viễn sợ hãi bóng tối!”
×— QUẢNG CÁO —
Quyền năng [Kẻ Xé Rách Không Gian] phát động.
Hàng trăm nghìn quân đội đang lao vào chém giết trên đồng bằng bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
“Các ngươi nhìn! Cái bóng… Cái bóng của ta..”
“Nó tự di động!”
“Không! Không! A a a!”
Tiếng gào thảm thiết không ngừng vang lên, từng tên binh lính cùng phản quân liên tục bị kéo vào trong cái bóng của chính mình, sau đó chỉ vang lên tiếng nhai nuốt cùng tiếng xương khớp vỡ nát.
Hoảng loạn bắt đầu bao trùm.
Tại thời kỳ đồ Đồng, năm 1200 trước Công Nguyên, các Thợ Săn từ Bên Ngoài - Dimensional Shambler duỗi ra nanh vuốt của chúng.
Các binh lính của cả hai bên đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bọn hắn nghe thấy tiếng gầm gừ ngay bên tai của những con thú săn mồi, nhưng dù cả thân mình run rẩy tìm kiếm xung quanh, bọn hắn cũng không thể phát hiện nguồn gốc của chúng.
Có binh sĩ điên cuồng cầm giáo đâm vào cái bóng của mình, cây giáo đâm xuyên qua mặt đất, nhưng ngay sau đó lại có một cánh tay dài ngoẵng từ trong bóng tối móc ra kéo hắn vào.
Tiếng răng rắc lại vang lên.
“Ha ha ha! Quyền năng triệu hoán quái vật để chiến đấu sao? Rất không tồi a, Thí Thần Giả xa lạ! Nhưng chỉ đến như vậy thôi, quân đội này là tài sản của ta!”
Ma Vương Mười Mệnh thấy quân đội của mình không ngừng bị quái vật trong bóng tối cắn nuốt, hắn liền giậm chân, trong nháy mắt liền rút ngắn khoảng cách vài cây số để đến gần Masamune.
Đồng thời, hắn cũng đọc lên ngôn linh:
“Không có Ai như Ta trên mặt đất! Đến đây đi, ngọn lửa của thẩm phán a!”
Quyền năng Ma Vương Mười Mệnh chiếm được từ Nut - Nữ thần của bầu trời.
Bầu trời hóa thành màu đỏ, mưa rào rơi xuống.
Giọt nước khi xuyên qua không khí liền hóa thành ngọn lửa đỏ rực, nhiệt độ cao đủ để bốc cháy thép, rào rào rơi xuống vị trí của thanh niên tóc đen.
Đồng thời, Ma Vương Mười Mệnh cũng giơ lên nắm đấm, chuẩn bị dùng thân thể có thể sánh ngang Thép tối cường của mình để cận chiến.
“Khóa!”
Masamune ngay lập tức liền có phản ứng.
Bản năng chiến đấu của Thí Thần Giả khiến cho hắn cảm nhận được nguy hiểm tột độ từ nắm đấm của Ma Vương Mười Mệnh, ma thuật không gian của một thế giới khác tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân liền khởi động.
Từ trong khe hở của không gian, đủ loại xiềng xích tím phóng ra, cuốn lấy Ma Vương Mười Mệnh.
“Ma thuật là vô dụng đối với chúng ta! Ngươi thực sự là ngây thơ…. Hả?”
Ma Vương Mười Mệnh ngạc nhiên phát hiện các dây xiềng xích kia vậy mà lại có thể trực tiếp kéo lại hắn, giữ chặt hắn trên không trung. Dù cường độ của dây xích không thể sánh bằng với quyền năng, nhưng chúng dường như có thể xuyên qua tầng [kháng ma thuật] của thân thể Thí Thần Giả.
Hắn bị giữ chặt giữa bầu trời, bao phủ bởi các dây xích đang nối dài từ khe hở của không gian.
“Thì ra là vậy! Đó là lý do vì sao ngươi chọn danh hiệu là [Ma Thuật Vương] sao? Hay lắm!”
Thân thể của hắn giãy dụa, xiềng xích rất nhanh liền bị phá vỡ đứt gãy, nhưng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của chúng.
Kéo dài thời gian để Masamune có thể phát động ---
- -- “Không Tưởng Hiện Thực Hóa!”
Đại ma thuật có thể sánh ngang cùng Ma Pháp và quyền năng lại một lần nữa xuất hiện ở thế giới Campione.
Cột trụ chọc trời mọc lên từ dưới đất, cát đá hóa thành đá hoa cương, bầu trời hóa thành nóc, thần điện khổng lồ màu đen xuất hiện che kín mặt trời, phủ cái bóng xuống quân đội hai bên.
Cơn mưa lửa rơi xuống nóc của thần điện, nhưng nhiệt độ cao đủ để làm thép tan chảy lại không thể làm gì với lớp đá màu đen.
×— QUẢNG CÁO —
Từ trong cánh cổng đóng chặt, ngôn linh của Ma Thuật Vương lại tiếp tục phát ra:
“Ma thuật a! Lắng nghe lời kêu gọi từ Vương của các ngươi! Đến đây, thần phục với ta, phá hủy kẻ địch!”
Ma lực tự động vận chuyển.
Trong bán kính một cây số, tất cả ma lực như sống lại. Chúng tự động tìm kiếm lẫn nhau, tụ họp lại, sau đó tự động hình thành đủ loại ma thuật giữa không trung.
“Rất tốt! Rất tốt!! Đây mới là chiến đấu mà ta mong muốn!! Chỉ như tên Anh Hùng kia thì làm sao xứng để Ma Vương cảm thấy dòng máu cháy bỏng do chiến đấu? Ta công nhận ngươi là [Đồng bào] của ta!”
Tiếng cười sang sảng của hắn vang vọng ra xa, khiến thanh niên tóc đen hơi giật giật khóe miệng.
Nói rất sung, đúng không… Chờ đến lúc hắn có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh, thậm chí là khởi động được Minh Ước, lúc đấy thì chúng ta có chạy cũng chưa chắc đã chạy thoát.
Ở đằng xa, Thánh Quân Rama như một tia chớp len lỏi giữa quân đội, mũi tên từ tay hắn bắn ra còn nhanh hơn nhiều tốc độ của âm thanh, phá hủy những con quái vật đang trốn trong dị không gian.
Nghe thấy lời nói của Ma Vương Mười Mệnh, động tác của hắn hơi ngừng lại, bàn tay nắm chặt.
Hắn làm sao có thể cam lòng bị Ma Vương khinh thường?
‘Nhưng ở đây không có vị Thần Đất Mẹ nào sẽ mong muốn hi sinh thân mình để ta có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh a…’
Thân là Thần Thép tối cường, hắn cũng là tử địch của đại đa số các Thần Đất Mẹ trong thần thoại.
Đằng sau lưng hắn, khỉ trắng Hanuman cùng em trai Laksmana cũng nghe thấy lời nói đó, bọn hắn đều vô cùng tức giận.
Laksmana trực tiếp hướng về anh trai của mình gọi.
“Đại ca! Nơi đây hãy để cho chúng ta, mời ngài nhanh chóng ra tay, tiêu diệt Ma Vương để cứu lấy thế giới này!”
Trên chiến trường bây giờ, binh sĩ nhân loại đang là kẻ duy nhất bị đồ sát. Không chỉ bởi quyền năng của Masamune mà còn bởi vì các quyền năng do chính Ma Vương Mười Mệnh đã phát động trước đó - [Mười Tai của Ai Cập] đã có sáu cái được triển khai.
Mưa lửa, bệnh dịch, chấy, cóc độc, sông máu, muỗi hút máu… Mỗi giây mỗi khắc đều có vô số binh sĩ cùng phản quân kêu rên đau đớn chết đi.
Rama thấy em trai mình nói vậy, hắn nhanh chóng nhìn chiến trường xung quanh, sau đó gật đầu.
“Chỉ cần có thể chinh phạt Ma Vương, quyền năng của bọn hắn sẽ chấm dứt. Laksmana! Hanuman! Nhanh chóng xử lý nơi đây, sau đó hỗ trợ ta!”
Thánh Quân lại hóa thành tia chớp trắng phóng tới Ma Vương Mười Mệnh cùng Ma Thuật Vương.
Mà ở bên kia, Ma Vương Mười Mệnh lúc này cũng đã chuẩn bị đối đầu với hàng nghìn ma thuật trận trên không trung.
Hắn cao giọng đọc:
“Hãy rời xa Ta, lắng nghe lời khuyên, không được nhìn Ta! Vì ngày mà ngươi nhìn mặt Ta là ngày tử vong sẽ đến!”
Kiếp nạn thứ mười trong [Mười Tai của Ai Cập] - Cái chết. Đây là quyền năng mà Ma Vương Mười Mệnh đã chém giết Dị Thần Pharaoh, con của Ra để chiếm đoạt.
Nơi ánh mắt hắn chiếu đến sẽ chỉ có từ vong.
Hàng nghìn ma thuật trận đã hoàn thành, chúng lóe lên tia sáng, phát động ma thuật bắn thẳng tới Ma Vương Mười Mệnh.
Có quả cầu lửa, có tia sáng chết chóc, có trừng phạt từ ánh sáng, có lưỡi dao băng, có lưỡi kiếm của không gian…
Nhưng càng nhiều càng nhiều vẫn là ma thuật cơ bản nhất, Đạn Ma Thuật.
Chúng che kín bầu trời, che kín cả thần điện khổng lồ màu đen, phóng tới vị Ma Vương mạnh nhất trong lịch sử.
Ma Vương Mười Mệnh không ngừng dùng ánh mắt phán định [tử vong], chỉ cần bị hắn nhìn đến là ma thuật sẽ tự động giải thể thành ma lực rồi biến mất.
Nhưng… thật sự nhiều lắm.
Trong tiếng nổ rung trời, Ma Vương Mười Mệnh bị đạn ma thuật bao phủ, ánh lửa bừng sáng cả một vùng tăm tối.