Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng

Chương 55: Chương 55: Vận Mệnh, Ma Vương cùng Anh Hùng (2)




“Như vậy là có gì đó đã khiến dòng chảy thời gian hỗn loạn? Thậm chí vượt qua [quyền năng] của Zurvan ngươi…”

Mithras nhìn xuống thanh đao trên hông mình.

[Cứu Thế Thần Đao (Divine Sword of Salvation)], đồng thời cũng là [Thánh Kiếm Mandala].

Đây là vũ khí được chư thần giao cho trọng trách chém giết Ma Vương. Nó có thể hoàn toàn vô hiệu hoá khả năng hồi phục của Thí Thần Giả, đồng thời có thể hoá thành Thánh Kiếm Mandala để triệu hồi vô số Thần Khí trong thần thoại.

Tại thế giới song song, Mithras đã dùng thanh vũ khí này để tiêu diệt tất cả các Ma Vương cùng Dị Thần, nhưng đánh đổi là thiêu đốt sức sống của bản thân mình.

Nếu như không có Zurvan hỗ trợ, hắn đã sớm tiêu vong từ lâu.

“Xác nhận.”

“Vậy thì đi thôi.”

Mithras nắm chặt thần đao, ánh mắt loé lên vẻ kiên quyết.

“Cho dù đến thế giới song song, ta có thể sẽ vì mất đi sự trợ giúp của [Vận Mệnh] mà biến mất, nhưng nếu tử vong của ta sẽ mang lại yên ổn cho thế giới… Vậy thì tới đi!”

Các Anh Hùng trong thần thoại chưa bao giờ e ngại tử vong.

Đáng tiếc, kẻ mà Tận Thế Chi Vương Mithras cùng Thần Vận Mệnh Zurvan phải đối mặt không phải là Thí Thần Giả, thậm chí cũng không phải là Tà Thần thực tập sinh.

“Xin chào hai vị tiên sinh. Chúc hai vị ngày mới tốt lành.”

Tiếng nói tràn đầy từ tính vang lên, rõ ràng là nằm ngoài dự đoán của Mithras cùng Zurvan.

Bọn hắn đều là những vị thần với sức mạnh đỉnh cao nhất thế giới Campione, ngay lập tức liền phản ứng lại - Mithras rút Cứu Thế Thần Đao chém ra luồng sấm sét về phía âm thanh vừa phát ra, còn Zurvan lập tức phát động quyền năng [Đảo ngược thời gian].

Nhưng vô dụng.

Từ trong bóng tối của ngôi đền, một con thỏ mặc bộ đồ vest bước ra.

“Hừm, [Thời gian]? Theo ngôn ngữ của nhân loại, đây là [múa rìu qua mắt thợ]? So sánh cũng không quá đúng… Đúng hơn là [múa diêm trước mặt trời]?”

Chẳng hề thấy con thỏ có bất kỳ động tác gì, nhưng luồng sấm sét trắng đã bị cô đọng giữa hư không, còn Zurvan phát hiện [thời gian] hoàn toàn biến mất.

“Làm sao có thể?!”

“Không hiểu. Không hiểu. Không hiểu.”

Tiếng nói như máy móc của Zurvan khiến khóe miệng con thỏ hơi co rút, nó cúi đầu tự hỏi.

“Liệu dây xích nhỏ có thích cách nói chuyện như máy móc này không?”

Không hề chần chờ, nó lại ngay lập tức lắc đầu, đôi tai dài vung vẩy trong không khí.

“... Ta biết ngay. [Tính cách] cùng [Tình cảm] thật là vật phiền toái.”

Tận Thế Chi Vương cùng Thần Vận Mệnh tận dụng cơ hội kẻ địch đang lên cơn, lại tiếp tục ra chiêu.

Bọn hắn không hề nhắc gì đến tinh thần của Anh Hùng hay là niềm kiêu ngạo của Thần Linh, vì chính bản năng của bọn hắn đang điên cuồng sợ hãi.

Không phải báo động, mà là sợ hãi.

Nhưng… đã không còn đường lui.

Sử dụng sức mạnh của mình, Zurvan trực tiếp uốn cong [Vận Mệnh], khởi động ánh mắt để nhìn thấu [Lịch sử] cùng [Tương lai]. Chỉ cần hắn làm vậy, hắn liền có thể thay đổi lịch sử, khiến cho kẻ địch [Chưa từng sinh ra].

Mithras đọc ngôn linh:

“Thức tỉnh, sau đó xuất hiện đi, thể hiện tư thái chân chính của ngươi! Cứu Thế Thần Đao a!”

Lấy hắn làm trung tâm, một cột sáng lóa mắt phóng thẳng lên trên, đâm vào hư không. Đủ loại thần tính đeo bám trên người hắn, hàng trăm thanh Thần Khí lơ lửng trong cột sáng, chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân.

Hắn chỉ tay - Toàn bộ tất cả các Thần Khí tìm được mục tiêu, triển khai sức mạnh của mình phóng thẳng tới kẻ địch.

Từ đầu đến cuối, con thỏ mặc đồ vest vẫn chỉ trò chuyện với thiếu nữ tóc trắng, không thèm liếc nhìn bọn hắn.

Sau đó tất cả liền kết thúc.

×— QUẢNG CÁO —

Như một cục tẩy xóa đi vết bẩn trên giấy, Tận Thế Chi Vương Mithras - kẻ đã chém giết vô số Thí Thần Giả cùng Dị Thần liền bị [xóa đi], mang theo tất cả sức mạnh cùng đòn tấn công đồng thời biến mất.

Còn Zurvan… Từ lúc nó sử dụng ánh mắt để đọc [Lịch sử] của con thỏ, nó đã sớm chết rồi. Mặt nạ đá một nửa vỡ vụn, một nửa bị hóa thành những sinh vật kỳ dị nhúc nhích chạy tán loạn, hai con rắn đằng sau mặt nạ tự quay sang xé đứt cổ nhau.

Nó thực sự đã [chết] - trong thần thoại Persia, Chí Cao Thần Zurvan hoàn toàn bị xóa tên, như chưa bao giờ từng tồn tại.

Con thỏ lúc này mới liếc mắt nhìn vài mảnh vụn đá trên sàn ngôi đền, giọng nói từ tính tràn đầy khinh thường.

“Chỉ là Ngụy Thần của một thế giới, kết tinh thần thoại của chủng tộc mà cũng dám xưng là thần của [Thời gian] cùng [Vận mệnh]? Nhân loại, chủng tộc này đúng thật là tràn ngập tự mãn cùng kiêu ngạo, không hiểu…”

Nó dừng lại một chút, như vừa nhớ ra thứ gì đó.

“...Không hiểu vì sao chủng tộc này lại có thể sinh ra dây xích nhỏ. Chắc cũng không tệ lắm.”

Con thỏ giơ tay ra.

Trong nháy mắt, lại như rất lâu - bàn tay đáng yêu màu trắng của thỏ nắm lấy sợi dây nào đó, sau đó vuốt vuốt.

Tất cả các [thế giới song song] khác đều biến mất.

“Như vậy là xong. Tiếp theo...” Con thỏ híp mắt. “Cần phải chuẩn bị vài thứ.”

Thần thể của nó gấp khúc lại, hóa thành một điểm đen rồi biến mất khỏi ngôi đền thời gian vô hạn.

- ------

Trong giấc ngủ, Aisha cảm nhận được hơi ấm quen thuộc.

Tu nữ theo bản năng mở cánh tay ra, choàng vào nguồn hơi ấm, đè ép dãy núi hùng vĩ của mình vào sát hơn.

Đồng thời Aisha vô thức dụi dụi mặt mình vào lồng ngực của thanh niên.

Nàng tiếp tục ngủ.

Nhưng chỉ mười lăm phút sau, tu nữ đột nhiên mở bừng mắt ra, ngơ ngác nhìn tư thế bất nhã của mình.

Logic dần quay trở lại.

Vừa rồi… Có vẻ như nàng vừa chủ động ôm Ma Thuật Vương? Còn chèn ép ngực mình vào hắn, thậm chí dụi dụi gương mặt của mình vào hắn?

Quan trọng nhất là quần áo của hai người vẫn đang ném ở dưới giường a!

“Tỉnh rồi?”

Như muốn trực tiếp cắt đứt đường lui của tu nữ, giọng nói của thanh niên tóc đen vang lên bên tai nàng.

“Masamune tiên sinh…” Aisha thậm chí không dám ngước đầu lên nhìn hắn: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, Aisha. Mở mắt ra liền được nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy thật là may mắn.”

Masamune kéo thân thể tu nữ lại gần hơn, cảm nhận xúc cảm mềm mại hùng vĩ ép vào ngực hắn, thoả mãn nói.

“Ngài không cảm thấy có lỗi với Luo Hao giáo chủ sao?”

Ma xui quỷ khiến, Aisha hỏi.

Lời này vừa ra khỏi miệng, tu nữ đã cảm thấy không ổn. Rõ rành chính nàng và hắn còn chưa “rời nhau” ra, bây giờ lại hỏi về phu nhân chính quy của hắn…

Có vẻ như là nếu thanh niên tóc đen trả lời là [có] hoặc [không] đều không ổn.

“Aisha muốn ta trả lời thế nào?”

Masamune thổi nhẹ vào lỗ tai của thiếu nữ, trả lời.

“Nếu như ta trả lời là [có], Aisha có rời đi không? Hay là…”

Bàn tay của hắn luồn vào tóc mái tóc đen mượt mà của tu nữ, nhẹ nhàng vuốt vuốt.

“Aisha sẽ tiếp tục vụng trộm cùng với ta?”

“Ta đương nhiên sẽ…!!!” ×— QUẢNG CÁO —

Không chờ Phu Nhân Aisha nói hết câu, Masamune đã rời khỏi, sau đó đứng lên bắt đầu mặc quần áo.

Nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Aisha, hắn điềm nhiêm hỏi như không hề có việc gì xảy ra:

“Hôm nay chúng ta cần phải chuẩn bị chiến đấu. Vị Dị Thần Sita kia vì tin tưởng ta nên mới không ra tay phá hoại toà thành này, ta cũng cần phải thực hiện lời hứa của mình.”

“Ngài đúng thật là…” Lấy chăn quấn quanh người, Phu Nhân Aisha oán trách.

“Quá tồi!”

“... Quần áo của ngươi.”

Đưa cho tu nữ Ấn Độ quần áo, sau đó lại nhắc nhở nàng về kế hoạch xong, thanh niên tóc đen mới rời khỏi căn biệt thự gỗ.

Hắn dịch chuyển tới toà tháp, sau đó lại chào hỏi vợ của Rama:

“Xin chào, công chúa Sita.”

“Xin chào, Ma Thuật Vương.”

Vị công chúa có đôi mắt thủy tinh này quái dị nhìn hắn, sau đó sâu kín nói tiếp.

“Thiếp thân có thể cảm nhận được trên người ngươi có mùi của Thí Thần Giả khác… Mùi còn rất nồng.”

“A ha ha ha. Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, công chúa không cần quan tâm.”

Thật lúng túng.

Hắn đã quên là các Dị Thần có cảm ứng rất mạnh với Thí Thần Giả, có lẽ Dị Thần Sita đã sớm phát hiện Aisha ở gần đó. Nàng không tìm tới tu nữ có thể chỉ là vì nể tình hắn đi… Chắc cũng do không có tự tin có thể chiến thắng hai vị Thí Thần Giả liên thủ.

Đây là lời cảnh cáo thầm của nàng. Thậm chí có khả năng vị này còn đang nghĩ khi nào tìm được Rama sẽ cùng bọn hắn đến một phát 2 vs 2.

“Ta đã có thể sơ bộ xác định được vị trí của Rama, hắn đang chiến đấu cùng với Ma Vương nơi đây. Bên cạnh Rama còn có Laksmana cùng Hanuman, bọn hắn đang chiến đấu cùng kẻ thống trị của vùng đất này.”

“Thì ra là vậy.” Sita nhìn hắn. “Nếu như ngươi muốn giúp đỡ Ma Vương nơi đây, ngươi sẽ phải chiến đấu cùng thiếp thân trước, đồng loại kiêm Thí Thần Giả a.”

Giọng nói của Sita thản nhiên, giống như chỉ đang trần thuật một sự thật đơn giản.

Vậy mới đúng.

Trong thần thoại, vị công chúa Sita này bị Ma Quỷ Ravana bắt cóc, sau đó mất một năm đấu trí đấu dũng với hắn để có thể bảo vệ được trinh tiết của mình.

Có thể nói đây là một vị công chúa cương liệt, chung thủy. Nhưng đồng thời, nàng cũng sẽ là một người rất có chủ kiến, mang thù… Nhất là nếu như bị phản bội.

“Ta là Thần Linh, nhưng cũng là Thí Thần Giả. Vì vậy, ta sẽ tham dự cuộc chiến này - với tư cách là kẻ địch của cả hai bọn hắn!”

“... Thiếp thân tán thưởng dũng khí của ngươi, nhưng nể tình ngươi cùng thiếp thân có thể nói là chuyện trò vui vẻ, thiếp thân sẽ cảnh báo trước: Ngươi sẽ chết.”

Sita ngạc nhiên nhìn Masamune.

“Ai biết được.”

Thanh niên tóc đen đã bắt đầu quay người, mở cánh cửa nối đến cầu thang dẫn xuống tầng dưới của tòa tháp.

“Nhờ công chúa Sita không nhúng tay vào trận chiến này của chúng ta. Sau khi kết thúc chiến đấu, công chúa sẽ có thể tìm được Rama… Hoặc có cơ hội trả thù cho hắn.”

“Hừ! Ngươi nghĩ thiếp thân là ai? Trận chiến vinh quang của Rama, thiếp thân đương nhiên sẽ không nhúng tay! Tốt nhất ngươi nên chuẩn bị hậu sự đi, Ma Thuật Vương!”

Các Dị Thần rất kiêu ngạo, mà các vị Thần Đất Mẹ lại càng kiêu ngạo hơn. Do bọn họ từng là đại diện cho chủ nghĩa mẫu hệ, nên bọn hắn rất chú trọng vào vinh quang của cá nhân.

- -- Chỉ cần lời đã nói ra liền sẽ không thay đổi.

“Như vậy thì gặp lại sau, công chúa Sita.”

Đóng cửa lại, thanh niên tóc đen nở nụ cười như ý.

Kế hoạch bước đầu thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.