Đúng như lời Masamune đã nói, khổ thân Aisha rồi.
Nhưng chính bản thân Aisha lại không cảm thấy nàng khổ bao nhiêu. Ngược lại, tu nữ Ấn Độ cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, cả người như được giải toả khỏi gánh nặng vô hình nào đó.
Vô cùng yên bình.
Thậm chí đến cả tinh thần căng thẳng vì vừa kết thúc chiến đấu cũng được thư giãn thoải mái, toàn thân mềm xốp không muốn cử động.
Nằm trên chiếc áo khoác trắng của chính mình, Aisha ngơ ngác nhìn lên bầu trời đầy sao. Trong đầu nàng vẫn còn dư vị cảm giác điên cuồng bất tận vừa rồi, đặc biệt là những lúc cuối cùng, khi hắn…
“Làm sao lại đỏ mặt rồi, Aisha?”
Thanh niên tóc đen choàng tay qua ôm lấy thân thể mảnh mai mà no đủ của tu nữ, sau đó đặt cằm vào vai của nàng.
“.... Ngài lại nhiệt tình rồi sao?”
“Ha ha, nếu ta ôm Aisha mà không nhiệt tình thì mới đáng lo.”
Masamune bật cười.
“Thế nào, tòa thành không bị ảnh hưởng gì trong lúc chiến đấu đúng không?”
“Nhờ ngài thuyết phục được Dị Thần Sita, còn đoán được việc sẽ có Dị Thần tấn công nàng nên ta đã có thể chuẩn bị trước, dù có một số thiệt hại nhưng không hề lớn.”
Tu nữ Ấn Độ quay mặt sang nhìn Masamune, ánh mắt nhu hòa.
“Cảm ơn ngài, Masamune tiên sinh.”
“Ta càng thích ngươi dùng ánh mắt cùng giọng điệu này để nói cảm ơn trong trường hợp khác.”
“... Ngài là đồ biến thái.”
“Đừng nói như chính Phu Nhân Aisha ngươi không biến thái.” Thanh niên tóc đen lè lưỡi cảm nhận má của Aisha, sau đó hài hước nhìn nàng. “Không nhớ chính ngươi lúc nãy vừa nói những gì sao, tu nữ của ta?”
Tu nữ Ấn Độ đỏ mặt quay đầu đi, giọng bé như con muỗi.
“Đều là do ngài làm hại. Trước đó ta không hề biết đến chuyện này… Đặc biệt là lần này ngài còn quá đáng hơn cả lần trước...”
“Mất khống chế, mất khống chế… Aisha ngươi quá hấp dẫn rồi, ta mất khống chế…”
Masamune nói dối không biết ngượng.
“Những loại ma thuật ngài sử dụng nguy hiểm đến mức có thể khiến ngài mất khống chế sao…” Tu nữ hiểu nhầm lời hắn, sau đó quan tâm hỏi: “Hay là do di chứng của trận chiến với Dị Thần ngoài vũ trụ?”
“Có lẽ là cả hai đi.”
“Nên sau khi chiến thắng ngài mới bị đau đầu đến mức như vậy? Ngài làm việc này với ta là để giảm bớt đau đớn, đúng không Masamune tiên sinh?”
Thanh niên tóc đen nghe thấy thế bèn ngồi dậy, chống hay hai sau lưng. Hắn quay đầu nhìn gương mặt không rõ biểu cảm của tu nữ, than thở.
“Ta nhớ lúc ta mới gặp Phu Nhân Aisha, ngươi thực sự là một Thí Thần Giả rất ngốc. Bây giờ qua thời gian cũng đã biến thành thông minh rồi, biết dùng ngôn ngữ để thăm dò ý tưởng của người khác... ”
“Ta mới chỉ có mười bảy tuổi, ngài không nên phỉ báng ta.”
“Vâng vâng… Đây, tặng ngươi món quà nhỏ, tu nữ của ta.”
Thanh niên tóc đen lục lọi trong túi trường bào màu đen được đặt ở bên cạnh, sau đó lấy ra một vật giống như là sợi dây chuyền. Khi hắn đưa vật đó lại gần Aisha, nàng mới có thể thấy rõ hình dạng của nó dưới ánh trăng.
Đó đúng là một sợi dây chuyền, nhưng lại không quá giống dây chuyền đeo cổ. Sợi dây được làm từ một loại chất liệu nào đó màu tím, các mắt xích bé nhỏ mà tinh tế, nối liền với một mề đay hình mặt trăng.
Thanh niên tóc đen tự hào giới thiệu:
“Đây là dây chuyền trang trí để đeo trên đầu, được ta dùng công nghệ chế tạo [Binh Khí Thần Tạo] để tạo ra… Không hiểu? Phu Nhân Aisha chỉ cần hiểu rằng nó có khả năng cảm nhận được vị trí và kêu gọi ta khi cần thiết. Cơ bản là giống với chức năng của chiếc nhẫn mà ta tặng Luo Hao.”
Tối qua sau khi Aisha ngất đi ngủ say, hắn dành ra chút thời gian chế tạo đồ chơi nhỏ này.
Phu Nhân Aisha dù nghe không hiểu cái gì là [Binh Khí Thần Tạo], nhưng nàng hiểu rất rõ ý nghĩa của vế câu sau đó.
[Giống với chiếc nhẫn mà ta tặng Luo Hao].
“Ngài đang nghiêm túc sao, Ma Thuật Vương tiên sinh?” Tu nữ Ấn Độ ngạc nhiên chống tay ngồi dậy.
×— QUẢNG CÁO —
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, Aisha. Nhưng ta vẫn luôn tôn trọng việc ngươi cần thời gian để suy nghĩ, coi như đây là món quà nhỏ [bằng hữu] tặng ngươi là được.”
Masamune lơ đãng nhìn dãy núi rung động giữa không khí, sau đó trả lời.
Tạm thời là [Bằng hữu] với lợi ích, về sau là cái gì thì ai biết được?
Phu Nhân Aisha mấy lần muốn mở miệng từ chối, nhưng lời nói cuối cùng ra khỏi miệng lại biến thành hoàn toàn khác.
“Cảm ơn ngài.”
“Để ta đeo lên.” Masamune xoay người, vòng hai bàn tay vào sau đầu của tu nữ, sau đó buộc lại thành nút ở đằng sau. Hình vầng mặt trăng khuyết cùng một ngôi sao nhỏ bây giờ đã được đặt ngay ngắn ở giữa trán của Phu Nhân Aisha, khiến gương mặt của nàng có thêm vẻ thần bí mỹ lệ.
Tu nữ nhấc cánh tay mảnh khảnh của mình khỏi mặt đất, sau đó giữ lại cánh tay của thanh niên trước mặt. Nàng nhẹ giọng nói:
“Tiên sinh, ta rất thích đi du lịch. Dù trong thời gian ngài không ở Nhật Bản, ta cũng thường xuyên đi du lịch khắp thế giới vì ở lại quá lâu một chỗ làm ta cảm thấy rất ngột ngạt.”
“Vậy thì sao?”
Aisha nhìn gương mặt gần sát của thanh niên tóc đen đang chăm chú đeo dây chuyền cho nàng, tiếp tục nói.
“Vì vậy, nếu như ngài muốn nuôi dưỡng ta như một con chim hoàng yến trong lồng, xin cho phép ta từ chối.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy, Aisha.”
Masamune nở nụ cười.
“Ta chỉ muốn ngươi làm [tu nữ của ta] mà thôi. Ừm, tiện thể có thể kiêm luôn tình nhân, hoặc thậm chí là mẹ của con ta?”
Gương mặt vốn đang hơi hồng hồng của Aisha đột nhiên biến thành màu của tôm hùm chín kỹ, lắp bắp trả lời.
“Ngài đang nói cái gì a?!”
“Đừng giả vờ ngốc, Aisha.” Masamune hạ thấp bàn tay từ đằng sau tóc tu nữ xuống, sau đó bắt đầu làm nóng người. “[Hành Lang Tinh Linh] vẫn còn ở chỗ cũ và chưa biến mất, ai biết chúng ta sẽ ở nơi này bao nhiêu lâu. Biết đâu khi chúng ta trở về hiện đại thì đã có kết quả rồi?”
Cảm giác cơ bắp của tu nữ dần mềm xuống, hắn bắt đầu được đà lấn tới.
“Chờ đã, ta, ta khát, Masamune tiên sinh!”
“Không sao, ma thuật của ta có thể triệu hồi nước.”
Chiến tranh lại tiếp tục.
Sáng ngày hôm sau.
Tu nữ Ấn Độ cùng thanh niên tóc đen bước vào trong cổng thành, bước chân hướng về phía căn biệt thự gỗ.
Tu nữ vừa đi vừa dùng một tay bí mật xoa bụng dưới, giống như là một người bình thường bị quá đầy bụng khó chịu, mở miệng oán trách:
“Ngài càng ngày càng quá đáng!! Biến thái!!”
“Ta đã từng đọc trong quyển sách nào đó rằng đó là cách tăng tỷ lệ thành công để có thai cao nhất.”
“Quyển sách nào lại bệnh hoạn như vậy a! Ta cũng không nói là muốn....”
Bước chân của Aisha lại chủ động đi chậm lại.
Một lát sau, khi gần đến con đường lớn với khu chợ chính của tòa thành, Aisha mới quay đầu sang, ngại ngùng mở miệng.
“Masamune tiên sinh…”
“Hm?”
“Ngài biết đấy, có một số quyền năng ta không hoàn toàn khống chế được, ví dụ như là [Hành Lang Tinh Linh]...”
Thanh niên tóc đen bỗng có dự cảm không ổn.
“Ta đồng thời cũng có một quyền năng khác tương tự, ừm… là [Nữ Vương Chú Buộc (Charm and Curse)], có thể dùng để mị hoặc và khiến người khác hoàn toàn nghe lệnh ta…”
“Cụ thể là đến mức nào?”
×— QUẢNG CÁO —
“... Có lần ta vô tình đi qua Vatican, vô tình phát động quyền năng này. Bọn hắn trực tiếp định tổ chức một giáo đoàn khác để lật đổ Vatican và chiếm lấy Phủ Giáo Hoàng (Apostolic Palace) để ta vào ở…”
“Nguy hiểm như vậy!?” Masamune ngạc nhiên. “Vatican là trụ sở của Công giáo (Catholic), với lý luận trụ cột là [Thần duy nhất], vậy mà cũng có thể bị ngươi mị hoặc để lật đổ giáo hoàng? Cái này đã tương tự với [tẩy não] rồi!”
“Cũng không tệ đến mức đó, chỉ cần ta tránh ra rất xa là bọn hắn đại khái có thể khôi phục bình thường…”
Dự cảm không ổn lại mãnh liệt hơn.
“Bao nhiêu xa?”
“Khoảng tầm 50 cây số.”
“... Ta nhớ chiến trường cách đây chỉ khoảng 20 cây số. Đừng nói với ta là Aisha ngươi…”
Đột nhiên, một đoàn người ập đến. Bọn hắn ăn mặc đủ loại trang phục, từ nô lệ đến bình dân, từ quý tộc đến binh sĩ, như một đàn kiến từ khu chợ ùa ra bao vây lấy Masamune cùng Aisha rồi quỳ xuống.
“Thánh Nữ đại nhân!”
“Thánh Nữ đại nhân đã quay trở lại!”
“Xin Thánh Nữ đại nhân đừng rời bỏ chúng ta! Chúng ta sẵn sàng làm bất kỳ điều gì!”
“Ô ô ô… Thánh Nữ đại nhân….”
Nhìn đám người không ngừng dập đầu, nước mắt nước mũi lem nhem gào thét “Thánh Nữ đại nhân”, sắc mặt của Masamune rất quái dị.
Hắn quay đầu sang hỏi Aisha:
“Sao Aisha không nói trước với ta? Chúng ta có thể đi ra ngoài phạm vi ảnh hưởng, rồi quay trở lại sau.”
Sắc mặt của tu nữ rất quẫn bách, thậm chí không dám nhìn hắn.
“...Ta vốn là đang định đưa ngài về khi ngài bị thương, nhưng chúng ta… ngủ ở sa mạc, sau đó ta quên mất.”
Hiểu.
Vì quá nhập tâm nên quên mất.
“Là lỗi của ta.”
Những lúc như thế này, cứ nhận lỗi trước đã, nhà gái có thể sẽ vì thế mà cảm thấy ngươi rất rộng lượng cùng thấu hiểu nàng.
Thanh niên tóc đen thở dài, hắn giơ tay phải lên trời.
“Ma thuật a! Lắng nghe lời kêu gọi từ Vương của các ngươi!”
Ma lực trong một cây số tự động tập trung trên bầu trời, sau đó bắt đầu khởi động. Vài giây sau, đám đông đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, đứng yên tại chỗ như bị hóa đá.
“Không cần phải lo cho bọn hắn, ma thuật tạo ra từ [quyền năng] của ta sẽ có thể ảnh hưởng tốt lên [quyền năng] của ngươi. Chỉ cần loại ma thuật tương tự với [Giải trừ ám chỉ] là được rồi.”
“Cảm tạ Masamune tiên sinh! Aisha khiến ngài gặp nhiều vất vả rồi!”
Phu Nhân Aisha lại nhanh chóng cúi đầu, miệng bắn ra câu nói này.
“Ta nhớ ngươi đã từng nói câu này rồi… Thôi, về biệt thự gỗ trước. Ta vẫn có thể cảm giác Dị Thần Sita trong tòa thành này, nàng chưa đi tức là vẫn có chuyện cần gặp chúng ta.”
“Dị Thần Sita cũng đã có giúp ta giữ lại hai vị Dị Thần khác, tiên sinh.” Aisha ngập ngừng. “Nếu có thể xin ngài vẫn đừng giao chiến với nàng.”
“Ta vốn không có ý định đó…”
Nghe thấy điều đó, Masamune hơi ngạc nhiên.
Hắn đã dự kiến rằng Sita sau khi bị cứu chắc chắn sẽ rất thất vọng với Rama, nhưng không nghĩ rằng nàng sẽ còn chủ động giúp đỡ Aisha để chống lại Dị Thần khác.
Phải biết Dị Thần và Thí Thần Giả khi gặp nhau sẽ tự động có một loại bản năng chiến đấu mãnh liệt - bọn hắn vốn là kẻ địch do [Vận Mệnh] sắp đặt.
‘Thật thú vị…’