Bị phát hiện!
Morgan Le Fay không hề cảm thấy sợ hãi, cảnh trong mơ thì làm gì có gì phải sợ hãi?
Nàng cũng được biết là có một số loại ma thuật có thể gây ảnh hưởng lên người khác qua giấc mơ, nhưng phòng ngủ của nàng nằm ở chính hoàng cung.
Mà hoàng cung thì có ma thuật sư mạnh nhất Britain là Merlin phụ trách bảo vệ.
Đáng tiếc, thiếu nữ chưa biết một lý thuyết rất nổi tiếng về giấc mơ tại hậu thế: Nếu như ngươi biết ngươi đang mơ, tức là ngươi không phải đang mơ.
Trừ khi ngươi chủ động tiếng vào trạng thái mơ tỉnh… Nhưng điều đó không tính là mơ sâu.
“Như vậy ta cũng xin tự giới thiệu: ta là nhân cách thứ hai của ngươi, rất vui được gặp mặt, Morgan Le Fay.”
Hắn nói là... Nhân cách thứ hai?
“Thế nào? Không hiểu nhân cách thứ hai là gì sao, tiểu cô nương?”
“Làm gì có chuyện đó! Morgan đã đọc rất nhiều sách! Nhưng nhân cách thứ hai của ta làm sao có thể là nam tính à!!”
“Ai biết được… Tại con thỏ nào đó chơi xấu, ta đoán vậy.”
Nữ hài không thể nào hiểu được lời nói của thanh niên tóc đen, nhưng điều đó cũng không ngăn cản nàng tung tăng đến cạnh hắn.
“Tại sao ngươi lại có mắt màu tím a?”
“Đây là ma lực, chúng vậy mà lại tự động vây xung quanh ngươi! Thật là giỏi!”
“Ngươi thực sự là nhân cách thứ hai của ta? Vậy tại sao ngươi lại hơn tuổi ta nhiều đến vậy?”
Thanh niên tóc đen vui vẻ trả lời từng câu hỏi của nàng.
Càng nói chuyện, Morgan Le Fay càng cảm thấy thanh niên tóc đen giống như là hình tượng mà nàng mong muốn trở thành trong tương lai: Bác học, thần bí, cùng với… Cường đại.
Nữ hài rất nhạy cảm với ma lực trong không khí.
Nàng biết mình đang mơ thấy một thế giới với nồng độ ma lực cao quá mức, cùng một thanh niên với độ [thần bí] cao chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nếu không thì làm sao ma lực trong không khí lại đang chủ động, thậm chí “vui vẻ” quấn quanh người hắn?
‘Nhưng sức mạnh đó không thể tồn tại trong thế giới thực, nếu có thì cũng chỉ có thể là trong thời đại của Thần từ xa xưa đi…’
Morgan thở dài trong lòng.
Dù sao đây cũng chỉ là một giấc mơ, lúc nàng tỉnh dậy sẽ tan biến.
Có lẽ những gì mà thanh niên tóc đen tuấn mỹ này đang nói chỉ là phản ánh từ tiềm thức của nàng, những kiến thức mà hắn nói tới đều là những kiến thức mà nàng đã từng được học nhưng bị bỏ quên ở góc nào đó của bộ não.
Khoan đã, nếu như vậy…
Morgan đôi mắt sáng lên.
“Này này! Ta nhớ còn có câu hỏi bài tập ma thuật mà giáo viên của ta giao, ta chưa giải được. Ngươi có thể giúp ta không?”
“Đương nhiên, Morgan.”
Tokoyogi Masamune mỉm cười.
……
Sau khi thiếu nữ tan biến, thanh niên tóc đen vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế, nằm ngẩng đầu nhìn trời sao.
Hắn cũng không biết hắn đang nghĩ gì… Có lẽ là hơi nhớ nữ giáo chủ?
Khả năng là nhớ hơi ấm của nàng a. ×— QUẢNG CÁO —
Trong lòng tự phỉ báng bản tính của bản thân, Masamune lại nghiêng đầu sang một bên hỏi:
“Morgan đã đi. Vậy thì ngươi, tiểu cô nương thứ hai trong tối nay, để đổi lấy việc ngươi đứng nghe lén chúng ta nói chuyện - ngươi tên là gì?”
Hỏi cho lấy lệ thôi… Mùi Tinh Linh trên người thiếu nữ giống hệt của Morgan.
Nếu như nói Morgan Le Fay là “bóng tối”, thì nàng chính là “ánh sáng” - là hai mặt của một đồng xu.
Từ rừng cây bên cạnh cánh đồng, một thiếu nữ khác bước ra.
Nàng có độ tuổi hơi lớn hơn Morgan vài tuổi, mái tóc trắng như thác nước đổ dài sau lưng, che khuất một bên mắt.
Đối lập với chiếc váy công chúa của Morgan, thiếu nữ mặc trên mình một chiếc váy cung đình tinh xảo, đôi chân dài lộ da dưới ánh sao.
Gương mặt của nàng thánh khiết mà trang nhã, trong đôi mắt lại xen lẫn lạnh nhạt cùng ôn hòa.
Nàng mở miệng.
“Ta là… Vivian.”
“Uống trà không, Vivian? Ta có chút không muốn ngủ một mình đêm nay.”
Ma lực dày đặc trong không khí nghe lời chủ nhân của nó, từ hư không xuất hiện hai chén trà, lá cây từ cánh rừng bị chiết xuất ra tinh hoa, hòa cùng dòng nước suối chảy vào trong chén.
“Ngươi là… Cái gì?” Giọng nói của Vivian ngập ngừng, không phải do nàng cố tình mà là do thiên tính của thiếu nữ.
Nàng thực ra rất nhút nhát.
Mong muốn tiếp xúc với nhân loại, cảm nhận tình cảm của bọn hắn, nhưng lại sợ hãi tình cảm của bọn hắn.
Có lẽ vì vậy nên khi nàng bị tổn thương mới có thể làm ra những chuyện cực đoan như vậy đi.
Tokoyogi Masamune nghĩ đến tương lai của một thiếu nữ và một nữ hài vừa xuất hiện trước mặt hắn, trong lòng có chút khó chịu. Nếu như đã khó chịu… Vậy thì phá hủy nó là được rồi!
Tà Thần thực tập sinh thực ra rất thích phá kế hoạch của người khác.
Hắn giơ một tách trà về phía Vivian, nước trà bốc khói nghi ngút.
“Đối với Morgan, ta là nhân cách thứ hai của nàng. Đối với ngươi, Vivian, ta là…”
Ma lực tự động vận chuyển.
Bàn, ghế, sàn nhà, tường nhà, trần nhà làm bằng đá mọc lên từ dưới đất, tất cả đều được trang trí tinh xảo, cắt ghép gọn gàng, như được làm từ bàn tay của những thợ thủ công xuất sắc nhất.
Một căn nhà xuất hiện.
Trong căn nhà, thanh niên tóc đen ngồi đối mặt với Tinh Linh trong Hồ (Lady of the Lake).
“Lão sư của ngươi.”
———
Morgan Le Fay bật dậy từ trên giường, không thèm chú ý ánh mắt ngạc nhiên của hầu gái đang đứng bên cạnh.
Bàn chân nhỏ bé của nữ hài đạp trên chiếc chăn làm từ lông thiên nga, tay trái vươn tới tìm kiếm quyển sổ được nàng đặt ngay cạnh đầu giường.
“Tìm thấy! Câu số ba, câu số ba… Đây rồi! Không có quên, tốt quá!”
Morgan vui vẻ điền đáp án được thanh niên tóc đen đưa cho nàng trong giấc mộng, trong lòng lại có chút tiếc nuối.
Chắc hẳn tối nay sẽ không thể nào mơ thấy hắn nữa, dù sao nàng không thể kiểm soát nội dung giấc mơ của mình… Lại nói, vì sao tiềm thức của nàng lại nghĩ nàng có một [nhân cách thứ hai] a?
Viết xong đáp án vào quyển sổ ma thuật, Morgan vui vẻ nghĩ đến cảnh được giáo viên ma thuật khen ngợi trong giờ học buổi tối. Bài tập này rất khó, nàng đã suy nghĩ rất lâu mà không tìm được lời giải, bây giờ lại đột nhiên nhớ ra đáp án chắc chắn sẽ khiến giáo viên rất vui lòng. ×— QUẢNG CÁO —
Mà giáo viên của nàng cũng thực sự rất vui.
“Tuyệt vời, trưởng công chúa! Ngài không chỉ có tài năng ma thuật, mà còn vô cùng có thiên phú trong lĩnh vực nghiên cứu và tìm tòi tài liệu! Đó chính là một điều vô cùng quan trọng với tất cả các ma thuật sư, xin ngài tiếp tục cố gắng!”
Nữ giáo viên già mặc trang phục của ma thuật sư cung đình nở nụ cười, có chút khâm phục nhìn nữ hài.
“Đặc biệt là câu hỏi số ba. Đây là câu hỏi mà chính ta cũng chưa có lời giải đáp chính xác, thường xuyên đưa ra cho tất cả các thành viên là ma thuật sư nghiên cứu, vậy mà không ngờ lại được ngài đưa ra đáp án! Tài năng của trưởng công chúa quả thật là quá tuyệt vời!”
“Chờ… Chờ đã. Ngài nói là câu hỏi thứ ba này ngài chưa từng dạy ta đáp án?”
“Đáp án?” Nữ giáo viên khó hiểu. “Không phải đáp án này do chính ngài nghĩ ra sao, công chúa? Vấn đề này là một vấn đề rất đặc thù, dù là Merlin các hạ cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian để nghiên cứu. Hiện nay, công chúa ngài chính là người đầu tiên giải đáp nó! Xin chúc mừng công chúa điện hạ!”
Morgan luống cuống tiếp nhận sự thán phục của nữ giáo viên cùng các ma thuật sư cung đình đang trong căn phòng, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Nếu như những kiến thức này nàng chưa từng được học thì làm sao có thể mơ đến?
Nàng cũng đã xác nhận với các hầu gái, cả tối hôm qua nàng nằm ngủ rất ngon ở trong phòng. Merlin cũng đảm bảo rằng không cảm thấy bất kỳ có dị thường nào trong cả hoàng cung.
Như vậy những kiến thức này nàng là làm sao lại có được?
Chẳng lẽ… Lời nói của hắn là sự thật?
Nhìn nữ hài trong bộ váy công chúa hốt hoảng chạy ra khỏi phòng học, mái. tóc vàng vì bước chân gấp gáp của nàng mà tung bay, giáo viên ma thuật cảm thấy khó hiểu.
Phải biết, thành tựu như vậy là thành tựu mà nhiều ma thuật sư cả đời đều không đạt đến được, tại sao nữ hài lại có phần… Sợ hãi?
“Trưởng Công Chúa trả lời được câu hỏi gì?”
“A… Câu hỏi về cách sử dụng ma thuật trong thời đại của Thần (Age of God)...”
Theo bản năng trả lời câu hỏi của người bên cạnh, nữ giáo viên giật mình quay người.
Bên cạnh nàng, một thanh niên tóc trắng với mái tóc dài lộn xộn xuất hiện. Hắn mặc trên người bộ áo pháp sư được làm từ những loại vải vóc tốt nhất, nụ cười tươi mát khiến cho cả không khí xung quanh đều toả ra hương hoa.
Từ ngoài cửa sổ phòng học, ánh nắng chiếu vào mái tóc của [Hoa chi Ma Thuật Sư], lấp lánh bảy sắc cầu vồng.
“Merlin các hạ!”
Nữ giáo viên giật mình, nhao nhao cùng các ma thuật sư cung đình khác cúi đầu chào vị pháp sư cố vấn của vua Uther.
Merlin hiếm hoi không có thái độ cợt nhả của thường ngày, thậm chí chìm trong suy nghĩ, quên đi việc đáp trả các ma thuật sư. Mà bọn hắn cũng không dám có động tác gì khác - sự chênh lệch về cả địa vị và thực lực giữa cung đình ma thuật sư và pháp sư cố vấn Merlin là quá lớn.
Tương truyền, thậm chí Vương Hậu hiện nay của vua Uther cũng là nhờ vào Merlin mới có được… Như vậy thì đứa con trong bụng Vương Hậu Igraine càng là công lớn của Merlin.
Dù trưởng công chúa là người rất được hoàng cung cùng dân chúng yêu quý, nhưng tất cả bọn hắn đều biết nữ tính không thể kế thừa vương vị. Vì vậy, vương vị rất có thể sẽ rơi vào trong tay của con Vương Hậu Igraine - Nếu như đó là một vị hoàng tử.
Merlin dứt ra khỏi mạch suy nghĩ, tiếp tục dùng giọng nói vui thích hỏi nữ giáo viên:
“Oa! Câu hỏi từ thời đại của Thần? Vậy mà Trưởng Công Chúa cũng có thể trả lời được, Britain ta thật có phúc!”
Hoa chi ma thuật sư cười híp mắt, nở nụ cười tươi rói.
Nhưng trong ánh mắt của hắn lại không có ý cười.
‘Thiên lý nhãn (Clairvoyance) không nhìn thấy… Hi vọng sẽ không có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của ta cùng Uther a…’
Merlin có Thiên Lý Nhãn có thể nhìn thấu tương lai, hắn cũng là người đã đưa ra dự đoán về [Rồng đỏ và rồng trắng] sẽ quyết định vận mệnh của Britain, cũng như là nhìn thấy kết cục sau cùng của vị vương vĩ đại… Arthur Pendragon.
Vì vậy hắn vẫn luôn rất đề phòng Morgan Le Fay.