Sáng ngày hôm sau.
Núi Phú Sĩ hôm nay vẫn đông khách du lịch như thường lệ, khắp nơi đều là du khách từ mọi miền cười cười nói nói. Là một trong ba ngọn núi linh thiêng của Nhật Bản, núi Phú Sĩ từ rất lâu đã là biểu tượng đại diện cho chính quốc gia mặt trời mọc trong các tác phẩm văn học cùng hội họa.
Ngọn núi cao ngất gần 4000 mét so với mặt biển, kết hợp với hình nón trụ đối xứng tạo cho người khác cảm giác hùng vĩ của thiên nhiên. Chỉ đáng tiếc rằng đây là tháng bảy - Vì vậy Masamune cùng các thiếu nữ không thể nào nhìn thấy cảnh ngọn núi được bao phủ bởi tuyết trắng xóa.
Nhưng vậy cũng không có vấn đề gì lớn, vì bọn hắn cũng không thực sự đến đây để ngắm núi tuyết.
Bước trên sườn núi, Sayanomiya Kaoru cười tươi như hoa, trên người mặc bộ Kimono, nhiệt tình đưa Masamune, Erica cùng Alice đi dạo chơi.
“Ể... Nơi này không có yêu quái sao?”
“Đúng vậy, công chúa Alice. Đỉnh núi Phú Sĩ chính là điểm cao nhất tại Nhật Bản, đồng thời còn là vùng đất có ý nghĩa thần thánh - thánh địa tập trung nhiều năng lượng nhất.”
“... Để cho du khách thoải mái đi vào, các ngươi thật đúng là liều...”
“Erica tiểu thư, nếu nói như vậy thì Thánh Đường Vatican cũng không khác gì mấy, đúng không? Hàng năm du khách đến nơi đó còn nhiều hơn đến núi Phú Sĩ.”
“Không so sánh như vậy được.” Thiếu nữ kỵ sĩ nghiêm túc quan sát bốn phía. “Bản thân Vatican không phải là thánh địa, mà là các địa danh ở trong Vatican mới có thể được tính. Ví dụ như nhà nguyện Sistine - Nơi đó hàng năm tuy có tới xấp xỉ năm triệu lượt khách du lịch đến thăm, nhưng vì phạm vi nhỏ nên giáo hội Công Giáo rất dễ kiểm soát an ninh.”
“... Núi Phú Sĩ hàng năm cũng chỉ có 300 nghìn lượt du khách, Erica các hạ.”
“Không chỉ vậy, đúng không?” Công chúa Alice hứng thú nhìn lên bầu trời như đang quan sát vật nào đó vô hình.
“Ta có thể [thấy] được ma lực mơ hồ kết nối giữa đỉnh núi Phú Sĩ với các điểm nào đó.... Là một loại nghi thức cổ?”
Vừa nói, công chúa Alice vừa áp chặt cánh tay của ai đó vào trước ngực mình hơn. Nàng hí hửng đưa gương mặt lại gần lỗ tai của Maassamune, thì thầm êm ái:
“...Đúng không, [Ma Thuật Vương] của ta?”
Lại dám khiêu khích? Chờ đến tối thì ngươi sẽ hối hận.
“Đây đúng là một loại nghi thức, nhưng không phải là do ta thực hiện. Trên thực tế nó đã tồn tại từ trước khi Nhật Bản trở thành lãnh địa của ta.”
Hắn giải thích.
“Đây là một loại nghi thức để giữ vững [Cửa Địa Ngục (Demon gate)].”
“Cửa Địa Ngục?!”
Erica ngạc nhiên.
“Vương, chẳng lẽ đây là một loại phong ấn mạnh mẽ nào đó?!”
“... Sayanomiya Kaoru, giải thích cho các nàng.”
“... Vâng, Vương.” Thủ lĩnh của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử cười khổ.
“Trên thực tế, Cửa Địa Ngục nằm ở phía Đông Bắc của núi Phú Sĩ, và địa mạch dưới núi Phú Sĩ chính là nguồn năng lượng được sử dụng để phong ấn Cửa Địa Ngục.”
Thiếu nữ tóc đỏ vừa kể ra một trong những bí mật quan trọng nhất của thế giới thần bí tại Nhật Bản, vừa thở dài trong lòng.
- --- Seishuuin Ena! Vương nhà ngươi quá sủng các nàng, thậm chí còn yêu cầu ta nói ra bí mật quốc gia! Đây là ngoại địch a!
Ở Tokyo, Công Chúa Vu Nữ của Kiếm hắt xì hơi.
“Nơi quan trọng như vậy, Nhật Bản lại hoàn toàn không cần người canh gác?”×
— QUẢNG CÁO —
“Địa mạch ở sâu dưới lòng đất, không thể sờ thấy được bằng phương pháp vật lý. Nếu như muốn dùng ma lực hoặc ma thuật để phá hủy địa mạch... Đó là đã đạt đến lĩnh vực của [quyền năng].”
“Thì ra là vậy... Cảm ơn Công Chúa Vu Nữ đã giải đáp.”
Erica gật đầu, bước chân lại quay về sau lưng thanh niên tóc đen.
Nếu như đó đã đạt đến mức độ của [quyền năng], vậy thì đó rất có khả năng là Vương - Mà các vị Vương thì không cần làm việc phiền toái như vậy nếu muốn phá hủy một quốc gia.
Còn nếu là một loại đại ma thuật hoặc đại nghi thức thì Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử cũng không phải là chỉ để nuôi không - Bọn hắn cũng có trách nhiệm và năng lực của mình.
“Trên thực tế Cửa Địa Ngục (Demon gate) cũng không phải là vật gì quá đáng sợ. Nó giống như là một nơi mà mối liên hệ với Netherworld rất mạnh mẽ, nhờ đó các linh hồn kết nối với Minh Giới thỉnh thoảng lại có thể trốn thoát, trở thành Ác Linh đi làm hại người thường.”
“Như vậy Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử dùng vật gì để có thể [phong ấn] được điểm kết nối với Netherworld?”
Bạch Công Chúa tò mò.
“... Đền Nikko Toushougu.” Dưới ánh mắt của Masamune, thủ lĩnh của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử lại một lần nữa bất đắc dĩ làm kẻ bán nước.
“Ta muốn đến nơi đó!” Alice sáng mắt lên. “Loại nghi thức đủ để phong ấn cả khe hở kết nối với Netherworld... Nghe thật là thú vị!”
Đến.
Từ lúc Sayanomiya Kaoru nghe tin rằng Vương muốn đến núi Phú Sĩ, vị thủ lĩnh của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử này đã dự kiến trước rằng rất có thể bên cạnh Vương sẽ xuất hiện Erica cùng công chúa Alice.
Mà nếu như công chúa Alice xuất hiện, với năng lực của nàng thì phát hiện ra những thứ này không có gì là quá khó khăn.
“Vương, việc này...”
“Đưa các nàng đi a. Toushougu bây giờ vẫn là do nhà Kuhoutsuka đang trông coi, đúng không?”
“Đúng vậy.” Sayanomiya Kaoru chần chừ. “Nhưng thưa Vương... Ta quên chưa bẩm báo với ngài về vị Thần Quân ở Saitenguu.”
“Ngày xưa Kuhoutsuka... Ekiri? Ekira?”
“... Là Ekiro, thưa ngài.”
“... Đã nói với ta về con khỉ đó. Ta cũng chưa có dịp nào đi xem, coi như đây là một lần đúng dịp a.”
Thanh niên tuỳ ý bước chân tới một quán vỉa hè ven đường, sau đó lấy ra hai cây takoyaki từ quầy hàng, đưa cho hai thiếu nữ tóc vàng.
Hắn không thèm trả tiền, mà tên chủ quán chỉ cười làm lành từ đầu đến cuối - phản ứng ma lực trên thân của chủ quán khiến Masamune biết rõ tên này cắc hẳn cũng là một trong các cơ sở ngầm của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử được đặt ở đây.
Sayanomiya Kaoru thở dài, sau đó nghiêm túc bẩm báo:
“Không giấu gì Vương, hiện nay chúng ta cũng đang cảm thấy rất đau đầu về vấn đề của Thần Quân. Một trăm năm trước Thần Quân phá phong ấn mà ra, trong lúc vô tình lại đúng vào thời điểm mà Võ Hiệp Vương đang tại Nhật Bản...”
“Kết quả là Thần Quân bị đánh bại quay về phong ấn, nhưng Võ Hiệp Vương dường như vẫn luôn muốn chinh phạt Thần Quân một lần và vĩnh viễn.”
“Chờ đã!” Erica ngạc nhiên đưa tay chặn lại lời nói của Sayanomiya Kaoru. “Vị Thần Quân trong miệng của ngươi vậy mà có thể chiến đấu cùng với Võ Hiệp Vương? Như vậy thì không phải —”
“Là Dị Thần, Erica.” Thanh niên tóc đen tiếp lời.
Ra hiệu cho Bạch Công Chúa cùng thiếu nữ kỵ sĩ tạm thời ngừng đặt câu hỏi, Masamune nhíu mày nghe Sayanomiya Kaoru kể lại đầu đuôi câu chuyện.
... Hắn bây giờ mới nhớ ra rằng trong cốt truyện của Campione cũng có chi tiết này - Nhưng dù hắn đã thay đổi nhiều như vậy, nhưng con khỉ kia thế mà vẫn chiến đấu cùng nữ giáo chủ?×
— QUẢNG CÁO —
“Được rồi, ta đã biết. Ta sẽ nói chuyện với Luo Hao.”
“Cảm ơn ngài, thưa Vương!”
Một vấn đề giải quyết xong, chỉ còn có thể chờ kết quả của hai vị Vương đàm phán. Là hoà bình vẫn là chiến đấu... Sayanomiya Kaoru cũng đã lờ mờ đoán được câu trả lời, nhưng vẫn giữ trong lòng một tia hi vọng nhỏ nhoi.
“Như vậy thì Erica tiểu thư cùng công chúa Alice có muốn lên đường tới Nikko Toushougu ngay bây giờ không? Ta biết rằng Vương có thể đưa hai vị đến đó ngay lập tức, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để hai vị có thể quan sát phong cảnh của Nhật Bản.”
“Núi Phú Sĩ không có yêu quái, chẳng có gì chơi vui... Được rồi, vậy thì đi đi!”
Bạch Công Chúa vuốt vuốt bộ váy dài trắng noãn, đồng ý với đề nghị của Sayanomiya Kaoru. Mà ở một bên, Erica lại quay đầu xin ý kiến của thanh niên tóc đen.
“Vương, ngài thấy thế nào?”
“Các ngươi nên đi đi, ta sẽ ở lại núi Phú Sĩ thêm một lát. Nơi đây dù sao cũng là nơi tập trung địa mạch của Nhật Bản, ta có thể thực hiện một vài thí nghiệm nhỏ.”
“Như vậy mời ngài để ta...”
“Không cần, Erica.” Masamune ngắt lời, sau đó hài hước phủi tay.
“Coi như đây là ngày nghỉ hiếm có, Erica. Vài ngày qua sự nỗ lực của ngươi ta đều có thể nhìn thấy, mà thân là một người... lãnh đạo, ta cần phải để thuộc hạ có được phần thưởng tương ứng. Nghỉ ngơi đi, Erica, dùng thời gian này thư giãn a.”
“... Ta hiểu. Cảm ơn ngài, Masamune Vương.”
Erica Blandelli thật lòng cúi người sau đó quay lưng bước về phía Sayanomiya Kaoru.
“Này này! Masamune, ta cũng không thể bị bỏ rơi đâu?”
“Alice ngươi đâu có giúp ích gì cho ta...” Nhìn thấy Bạch Công Chúa phòng má tức giận, thanh niên tóc đen cười nhẹ tiến lại gần tai nàng thì thầm: “Như vậy....”
“... Thật sao?!”
“Chờ rồi biết.”
Nhận được cái hôn mãnh liệt từ công chúa Alice, vẫy tay chào tạm biệt kỵ sĩ hộ vệ, gật đầu ra hiệu cho Sayanomiya Kaoru, thanh niên tóc đen lúc này mới một mình bước tiếp trên sườn núi. Hắn cũng không có đi bao xa, chỉ là quẹo qua vài khúc cua, sau đó đứng chờ ở một bên đường.
Vài phút sau, tiếc bước chân hớt hả vang lên.
“Đang tìm ta sao?... Ồ? Ngươi cũng là Công Chúa Vu Nữ?”
Vẻ đạm bạc vui vẻ của Masamune chợt đổi thành ngạc nhiên trong giây lát trước khi lại quay trở lại thành vui vẻ - Hắn nhận ra thiếu nữ nhìn qua rất giống một đại tiểu thư yếu đuối với mái tóc nâu đen này là ai.
Nhưng thiếu nữ lại không biết hắn.
Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với một vị Thí Thần Giả - Những kẻ được mệnh danh là Ma Vương thống trị mặt đất.
Mà bây giờ, nàng lại giống như là tế phẩm của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử dâng lên cho hắn.
Cắn khoé miệng, chèn lại nỗi sợ hãi trong lòng cùng hơi nước đang dần bốc lên mi mắt, Mariya Yuri nhìn thanh niên vừa làm nàng giật mình không ngớt.
“... Kính chào ngài, Tokoyogi-sama. Ta là Công Chúa Vu Nữ của Mushashino - Mariya Yuri, được giao nhiệm vụ làm hướng dẫn viên cho ngài trong đoạn đường kế tiếp.”