Thí Thần Giả là cái gì?
Mariya Yuri không biết, nàng cũng chưa từng gặp Thí Thần Giả.
Vài năm trước, Hầu Tước Voban từng thu thập các Công Chúa Vu Nữ cùng Ma Nữ trên toàn thế giới để thực hiện nghi thức triệu hoán Dị Thần - Nhưng hắn cũng không hề yêu cầu Nhật Bản phải giao ra các Công Chúa Vu Nữ của mình.
Một phần là vì Hầu Tước không cảm thấy hắn cần phải khai chiến với nữ nhân đáng chết quanh năm ở đỉnh núi, mà một phần nữa là hắn không muốn nhìn thấy tên tu nữ ngu xuẩn nào đó.
Vì vậy, Mariya Yuri may mắn trốn thoát được vận mệnh bị Hầu Tước yêu cầu phải tham gia nghi thức mà có rất ít người sống sót kia, nhưng có lẽ đây cũng chỉ là một trò đùa nhất định.
“Thí Thần Giả là Ma Vương, vì bọn hắn nắm giữ sức mạnh mà nhân loại không thể chiến thắng. Không cần biết tình huống có thể bất lợi đến mức nào, không cần biết [khả năng] hay [sức mạnh] chênh lệch lớn đến bao nhiêu, bọn hắn vẫn sẽ luôn là người thắng lợi sau cùng.”
“Đó chính là các Thí Thần Giả - Ma Vương trên mặt đất. Mà để chiến thắng Ma Vương thì chỉ có thể là một Ma Vương khác, hoặc là một Dị Thần.”
“Lựa chọn phục vụ Thí Thần Giả, chúng ta có thể đảm bảo rằng mọi vấn đề đang quấy nhiễu Mariya-san sẽ được giải quyết với tốc độ nhanh nhất. Ngược lại...”
Mariya Yuri vẫn nhớ như in lời nói của Sayanomiya Kaoru. Mà thủ lĩnh của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử dù không nói hết câu, nhưng thiếu nữ đã có thể tự tưởng tượng ra được nửa câu sau đó của nàng là gì.
Mà bây giờ, nàng mang theo tư tưởng của một [Tế phẩm] đến gặp Ma Vương.
“Tokoyogi-sama, mời ngài đi theo ta.”
Thân thể run rẩy vì sợ hãi, nhưng Mariya Yuri vẫn lấy hết dũng khí để nói ra câu nói này.
Vì tương lai của gia đình nàng, vì tương lai của Hikari...
Nhưng đột nhiên, nàng nhận thấy thanh niên tóc đen nhướng mày, có vẻ như không thích cách nàng vừa xưng hô. Khủng hoảng lại ngập tràn trong lòng của thiếu nữ.
“Ngươi vừa gọi ta là cái gì?”
“!! Thật xin lỗi, Vương!”
“Tại sao lại xin lỗi?”
Nhìn vị đại tiểu thư yếu đuối này ngày càng căng thẳng theo mỗi câu nói của mình, thanh niên tóc đen trong đầu chỉ có toàn các dấu chấm hỏi.
Hắn chỉ đơn giản là cảm thấy xưng hô như vậy nghe có vẻ khá hợp tai... Công Chúa Vu Nữ này lại đang nghĩ cái gì?
Đột nhiên, Mariya Yuri lại trực tiếp quỳ phục xuống cúi đầu, thấp giọng:
“Vương, vì sự mạo phạm của ta, ta nguyện ý chịu đựng mọi hình phạt... Chỉ mong ngài tha thứ cho nhà Mariya cùng các Vu Nữ của Mushashino!”
“...”
Cho nên... Chuyện gì xảy ra?
Không phải là trong cốt truyện nguyên bản, Mariya Yuri thậm chí còn dám trực tiếp đối mặt đặt câu hỏi với Kusanagi Godou sao?
Tại sao đến lượt hắn thì lại trực tiếp biến thành như vậy, tinh thần anh dũng sẵn sàng hi sinh?
- --- Hắn quên một vài chi tiết rất quan trọng.
Kusanagi Godou trước khi trở thành Thí Thần Giả là một người “hoàn toàn bình thường” - “bình thường” đến mức Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử cũng dám tính toán sau lưng, Seven Sisters thậm chí còn dám thực hiện “kiểm tra năng lực” của hắn.
Khi nói về Kusanagi Godou, thái độ ban đầu của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử có thể nói là hoàn toàn không có chút cung kính nào.
Còn Masamune thì khác. Hắn là một vị Vương đã xuất hiện cùng thời với Võ Hiệp Vương cùng Hầu Tước, thậm chí khi mới quay trở lại còn gây ra trận sóng thần với hàng chục nghìn thiệt hại về nhân mạng.
Thành phố Bern dù đã trải qua vài tháng nhưng vẫn chưa thể dọn dẹp hết đống đổ nát của “thiên thạch” kia đâu.
Vì vậy, để đảm bảo rằng thiếu nữ nhà Mariya biết nàng đang phải nói chuyện với nhân vật tầm cỡ nào, Sayanomiya Kaoru trực tiếp lấy các báo cáo tuyệt mật về hai sự kiện trên cho thiếu nữ xem.
Mà hậu quả cũng rất rõ ràng.
×
— QUẢNG CÁO —
Ban đầu Mariya Yuri tràn đầy sợ hãi muốn phản đối, nhưng sau đó lại bị Sayanomiya Kaoru dùng phương thức nửa dụ dỗ nửa ép buộc bắt phải đồng ý - Nếu như nàng không đồng ý, Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử sẽ trừng phạt nhà Mariya.
Lại sau đó, khi nàng đã cắn răng nhận lấy nhiệm vụ nguy hiểm này, Sayanomiya Kaoru còn bồi thêm một câu nói:
“Nên nhớ, nếu như Vương muốn bất kỳ điều gì, không cho phép ngươi phản kháng. Đây là tuyệt đối!”
- --- Mariya Yuri trước khi đến núi Phú Sĩ đã chuẩn bị xong di thư giấu trong hộc tủ, trong đó thậm chí còn nói dối rằng nàng chủ động nhận nhiệm vụ của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử để tránh gây ảnh hưởng đến gia đình.
“Ngươi có biết giao lưu bình thường không?”
“... Thật xin lỗi, Vương! Xin mời ngài trừng phạt ta, nhưng không nên giận lây sang người vô tội!”
Tokoyogi Masamune thở dài.
“Dù ta có thể phần nào hiểu được suy nghĩ trong đầu của Sayanomiya Kaoru, nhưng tại sao ta vẫn có cảm giác bị nói xấu sau lưng đây... Thôi được rồi.”
Cũng không hẳn là nói xấu.
So với việc được người khác kính yêu, hắn vẫn hưởng thụ cảm giác bị người khác kính sợ hơn nhiều. Có lẽ là do bị Nya dạy hư, nhưng mỗi khi thấy người khác lộ ra vẻ hoảng sợ khi đối mặt mình, hắn sẽ có một cảm giác [đương nhiên].
Vấn đề là ở chỗ khi đối tượng hoảng sợ là một thiếu nữ mà hắn cũng có hứng thú sưu tập... Hơi khó để giao lưu.
Đối mặt với lời bình luận của Masamune, Mariya Yuri chỉ trầm mặc không nói lời nào. Nàng cúi đầu gần như chạm xuống dưới mặt đất, mái tóc nâu đen dài xinh đẹp phủ quệt xuống đường đi gồ ghề, bộ trang phục Miko trên người cũng dính phải bụi bặm.
“Đứng dậy.”
“Vương...”
“Ta nói là đứng dậy.”
Mariya Yuri nghe lời. Khi nàng đứng dậy, thanh niên tóc đen mới phát hiện tóc nàng vậy mà dài đến tận đùi, trên mái tóc còn kết thành bím hai bên ở phía trước.
Thiếu nữ vẫn cúi đầu không dám nhìn vào gương mặt hắn.
“Ta không có ý định trừng phạt ngươi, mà ngươi cũng không có tội gì cả, Vu Nữ Mariya Yuri. Ta cảm thấy hài lòng với cách xưng hô lúc trước của ngươi - vì vậy, ngẩng đầu lên.”
Lời nói ôn hòa của hắn khiến Mariya Yuri cảm thấy trong lòng bớt thấp thỏm. Thân thể lạnh buốt nãy giờ do sợ hãi dần ấm lên, suy nghĩ chầm chậm quay trở lại trong đầu của thiếu nữ.
Sau đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn thanh niên tóc đen, bắt đầu chân chính đánh giá dung mạo của hắn.
— Dù đã nhìn thấy hình ảnh của hắn trong tài liệu, nhưng bây giờ Mariya Yuri vẫn phải xác nhận rằng vị Ma Vương này có bề ngoài cực kỳ xuất sắc.
Nhìn qua giống như là mới chỉ mười tám tuổi, tóc đen mắt đen, gương mặt tinh xảo mà tuấn mỹ. Trên người hắn khoác bộ áo choàng đen, bên trong lại là sơ mi trắng với quần đen - Trang phục cực kỳ đơn giản, nhưng ở trên người hắn lại phù hợp đến bất ngờ.
Mà kỳ lạ nhất là trên người của hắn vậy mà lại lờ mờ có một lớp sương mù thần bí. Theo bản năng, Mariya Yuri định phát động [Linh Thị] của mình để nhìn rõ hơn, nhưng trong nháy mắt đó nàng liền bị cản lại.
Phương pháp mà nàng bị cản lại không phải là bằng lời nói, mà là bằng vật lý.
“Đừng tìm hiểu những gì không nên biết, Mariya Yuri. Thân thể của ngươi quá yếu đuối, chưa chắc đã chịu được [thanh tẩy].”
Trong nháy mắt, thanh niên đã xuất hiện trước mặt của nàng, đưa tay lên che đôi mắt của Công Chúa Vu Nữ.
Cảm nhận được da thịt ấm áp của lòng bàn tay đang áp lên trên đôi mắt mình, Mariya Yuri sững sờ. Sau đó nàng mới nghĩ đến lời nói của hắn, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt lùi lại vài bước.
“Vô cùng xin—”
“Trật tự.”
Mariya Yuri như bị kẹt lại trong cổ họng. ngôn tình sủng
“Ngươi chỉ biết nói xin lỗi sao, Vu Nữ Musashino? Nếu như đây là những gì mà Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử muốn nhìn thấy, vậy thì ta cảm thấy vô cùng thất vọng với lựa chọn của bọn hắn.”
×
— QUẢNG CÁO —
Masamune nhướng mày khó chịu.
Một lát sau, thấy thiếu nữ chỉ đứng yên cúi gằm mặt tại chỗ, thân thể run lên vì sợ hãi, thanh niên tóc đen thất vọng quay người.
“Đi về đi, Mariya Yuri. Cho tới khi nào ngươi hiểu nhiệm vụ của ngươi là gì, cũng như chuẩn bị sẵn tư tưởng của mình thì hãy xuất hiện trước mặt ta. Thật là...”
Từ khi Sayanomiya Kaoru ngỏ ý muốn đưa Erica cùng công chúa Alice đến Nikko Toushougu, Masamune đã ngờ ngợ cảm thấy có gì đó là lạ. Mà sau đó, Sayanomiya Kaoru cũng xác nhận suy nghĩ của hắn - Trước khi đưa hai thiếu nữ tóc vàng rời khỏi tầm mắt thanh niên tóc đen, thủ lĩnh của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử có ra hiệu mời hắn chờ một chút.
Mà thấy được Mariya Yuri, lại liên tưởng đến nguyên nhân mà thiếu nữ này được liên lạc trong cốt truyện của [Campione]... Hắn ngay lập tức đoán được mục đích của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử.
Nhưng đây là đối tượng mà ngươi lựa chọn để đấu lại công chúa Alice cùng Erica? Sayanomiya Kaoru bị làm sao vậy?
— Sau đó, lưng áo của hắn bị kéo lại.
...
“Ngươi chỉ biết nói xin lỗi sao, Vu Nữ Musashino? Nếu như đây là những gì mà Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử muốn nhìn thấy, vậy thì ta cảm thấy vô cùng thất vọng với lựa chọn của bọn hắn.”
Lời nói của thanh niên tóc đen cùng ánh mắt lạnh lẽo của hắn làm lòng của Mariya Yuri băng giá.
Trong lòng nàng ngay lập tức xuất hiện một loạt các hình ảnh tương lai: Ma Vương thất vọng, ra lệnh cho Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử trừng phạt gia đình nàng; Cha mẹ không có thiên phú gì về ma thuật của nàng không thể chịu được áp lực, gia đình gặp khó khăn; Hikari bị ép phải rời khỏi nhà và trở thành Vu Nữ, vĩnh viễn bị giam lỏng.
Trong lòng nàng vẫn vô cùng rối loạn.
Cuối cùng vị Vương này muốn nàng làm gì? Nàng chỉ là một thiếu nữ học sinh cấp ba, dù có thiên phú của Công Chúa Vu Nữ và là một thành viên trong các vu nữ Musashino, nàng vẫn không biết phải xử lý như thế nào khi phải đối mặt với áp lực từ Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử.
Theo bản năng, thiếu nữ chỉ có thể hướng mọi suy nghĩ về chiều hướng tệ nhất.
Mà khi thấy Vương quay lưng rời đi, nỗi sợ hãi về tương lai cuối cùng cũng cắt đứt một sợi dây nào đó trong lòng của Mariya Yuri.
— Nàng vươn tay ra kéo lại áo của vị Ma Vương thống trị Nhật Bản.
“Cho ta câu trả lời thoả đáng, Mariya Yuri.”
Masamune quay người, bình tĩnh nhìn vị đại tiểu thư đang run rẩy đôi bàn tay.
“Lý do mà ngươi làm như vậy là gì? Lý do mà ngươi ở đây là gì?”
Từ từ, đôi bàn tay của Mariya Yuri hết run rẩy.
Nàng thấp giọng, dường như đã chấp nhận số phận của mình, nhưng cũng như bỏ được một gánh nặng khỏi đôi vai.
“Là để phục vụ ngài, lắng nghe và thực hiện mọi yêu cầu của ngài, Vương.”
Sau đó thiếu nữ cảm thấy đỉnh đầu của mình bị bàn tay của thanh niên tóc đen đặt lên. Nhưng không phải là một loại trừng phạt nào đó - Masamune chỉ đơn giản là đang xoa đầu thiếu nữ.
“Tốt lắm. Bước đầu tiên là thu hồi lại lòng sợ hãi quá đáng cùng các suy nghĩ thừa thãi, sau đó thực hiện trách nhiệm làm hướng dẫn viên của ngươi.”
Đôi mắt của Mariya Yuri mở to.
Hồi lâu sau, thiếu nữ mới như người vừa tỉnh mộng, mang theo hỗn hợp giữa khó tin cùng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút cảm kích nói:
“Vâng, thưa Vương. Ta xin phép được dẫn đường cho ngài.”
“Ta cho phép ngươi gọi ta bằng cách lúc nãy. Nghe thực ra cũng rất hợp tai.”
“Lúc nãy...” Mariya Yuri hơi bối rối nghiêng mắt, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng, Tokoyogi-sama.”