“... Từ khu bậc thứ tám trở lên của núi Fuji là Thánh Địa, đồng thời cũng được coi là diện tích nằm trong đền Fujisan Sengen. Tokoyogi-sama có thể nhìn thấy ngôi đền từ nơi này, về hướng Tây Nam từ phía đỉnh núi...”
“Đền Fujisan Sengen được thành lập hơn 1000 năm trước, đồng thời được rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong lịch sử bảo trợ. Trong đó nổi tiếng nhất là Tokugawa Ieyashu, Shogun đầu tiên và là người thành lập Mạc Phủ Tokugawa (Tokugawa Shogunate). Mục đích ban đầu của ngôi đền này là để làm đền thờ công chúa hoa nở và nữ thần của núi Phú Sĩ - Konohanasakuya-hime.”
“Còn ở phía Tây Bắc đằng kia là rừng Aokigahara, còn được biết với cái tên là Biển Cây. Khu rừng này là khu rừng rất nổi tiếng với các du khách và là nơi tổ chức nhiều chuyến đi du lịch cỡ nhỏ, vì phong cảnh xinh đpẹ và không gian yên tĩnh...”
Mariya Yuri êm giọng giải thích cho thanh niên tóc đen đang đi bên cạnh nàng, nhưng suy nghĩ trong đầu thì vẫn chạy lung tung.
Không giống như những gì mà Mariya Yuri suy nghĩ, Ma Vương chỉ đơn giản yêu cầu nàng dẫn đường cho hắn, thực sự giống như là một vị hướng dẫn viên.
Chẳng lẽ những gì mà Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử nói là nói dối? Nhưng như vậy không phải là bọn hắn đang xúc phạm Vương sao?
Trong các tài liệu mà Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử cung cấp có ghi rõ ràng cả mối quan hệ của vị Ma Vương này với nhiều thiếu nữ khác nhau, bao gồm cả nhiều vị Vu Nữ và Công Chúa Vu Nữ. Mà nhiệm vụ Sayanomiya Kaoru giao cho nàng cũng có liên quan đến việc đó: Lấy lòng của Ma Vương, để hắn không từ bỏ Nhật Bản.
Lấy trí thông minh của Mariya Yuri, nàng hiểu rất rõ ý nghĩa của lời nói này.
Nhưng thiếu nữ không có cách nào để phản kháng. Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử là một con quái vật khổng lồ, là người [Biên Soạn Lịch Sử] của toàn bộ Nhật Bản.
Đừng nhìn Sayanomiya Kaoru ở trước mặt Tokoyogi Masamune vô cùng ngoan ngoãn, nếu như đối mặt với nàng là người khác... Dù có là Thiên Hoàng hay Thủ Tướng, nàng vẫn có đủ sức mạnh để chỉ thẳng vào mặt hắn mắng.
Vị Vương này hình như không tàn bạo như trong lời đồn...
“Aokigahara... Đó là khu rừng mà nhiều người thích tự sát, đúng không?”
Lời bình luận của Tokoyogi Masamune kéo Mariya Yuri ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
“Vâng, Tokoyogi-sama. Vì vậy, khu rừng này cũng có rắt nhiều ác linh thường xuyên xuất hiện, nên chính phủ cũng đã đóng các biển báo để cảnh cáo người khác ở những nơi sâu trong rừng...”
“Các Âm Dương Sư đâu? Bọn hắn không thể xử lý?”
“Có, thưa Vương. Nhưng ác linh là một loại sinh vật do linh hồn chuyển biến thành, bọn hắn vẫn cần các Vu Nữ để có thể tìm kiếm và khống chế lại các ác linh.”
“Thú vị...”
Ở thế giới này không chỉ có Dị Thần.
Các Dị Thần chỉ là đối của của các Thí Thần Giả - Còn đối với ma thuật sư, kỵ sĩ, âm dương sư hay phương sĩ thì đối thủ của bọn hắn là các sinh vật có thể gây nguy hiểm đến người bình thường.
Đương nhiên cũng bao gồm cả các tổ chức khủng bố trong thế giới ma thuật.
Mariya Yuri dẫn thanh niên tóc đen đi một vòng xung quanh núi Phú Sĩ, cho tới khi mặt trời bắt đầu xuống núi mới dừng lại.
Các du khách nối đuôi nhau bước xuống ngọn núi, một số kẻ yêu thích leo núi bình thường lúc này cũng sẽ tiến vào các trạm tiếp tế trên sườn núi để nghỉ ngơi trước khi tiếp tục leo núi ngày hôm sau.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Tất cả các trạm tiếp tế trên đường leo núi đều bị đóng của, các du khách đều bị yêu cầu phải rời khỏi núi. Một số người leo núi thì lại được mời đến một điểm tập trung duy nhất - Để “kế hoạch” có thể được thực hiện một cách suôn sẻ, Uỷ Ban Biên Soạn LỊch Sử cũng chuẩn bị rất nhiều.
Mariya Yuri nắm chặt bàn tay.
Lòng bàn tay của nàng bây giờ cũng đà đầy mồ hôi, thiếu nữ cảm thấy vô cùng e ngại vì việc mà mình sắp phải làm.
‘Nhưng có lẽ... cũng không tệ đến thế.’
Nhớ đến thái độ của Tokoyogi Masamune trong cả buổi chiều ngày hôm nay, không hiểu sao trong lòng Mariya Yuri chợt xuất hiện suy nghĩ như vậy.
“Lại suy nghĩ cái gì? Ta thấy hướng dẫn viên của ta thường xuyên mất tập trung, rất tắc trách đấy.”
Nếu như là lúc mới gặp, lời nói này của thanh niên tóc đen chắc chắn sẽ làm thiếu nữ tràn đầy sợ hãi.
Còn bây giờ, Mariya Yuri cũng đã phần nào hiểu được một việc - Ma Vương cũng không phải là tàn bạo. Hắn có lẽ yêu thích người khác kính sợ hắn, nhưng cũng không đến mức dùng bạo lực để giải quyết mọi việc.
Mariya Yuri xoay lưng lại, mất tự nhiên mở lời:
“Tokoyogi-sama, trời đã gần tối, không thích hợp để tiếp tục đi lại. Sau đây có lẽ chúng ta nên tìm nơi nghỉ ngơi.”
Đây đã là những gì mà Mariya Yuri có thể làm được một cách tối đa. Nàng được nuôi dạy trong một gia đình gia giáo, là một vị đại tiểu thư chân chính - Cho dù Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử yêu cầu nàng phải hi sinh để bảo vệ gia tộc Mariya cùng Hikari, nhưng Mariya Yuri vẫn không thể có đủ dũng khí để nói ra những lời kia.
[Chúng ta] nên tìm nơi nghỉ ngơi.
“Không cần.”
“Mời ngài đi... Hm?”
“Ta rất hài lòng về hướng dẫn viên hôm nay. Nói với Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử không cần làm nhiều điều thừa thãi, lần sau trực tiếp đến hỏi ý kiến của ta là được. Còn về ngươi, Mariya Yuri...” Tokoyogi Masamune cười nhìn thiếu nữ tóc nâu đang sững sờ mở to đôi mắt của mình. “Ta đúng là có cần thêm một vị Công Chúa Vu Nữ khác để hỗ trợ công việc trong [giáo phái]. Hiện nay người đại diện của ta tại Nhật Bản đúng là hơi bận rộn.”
“Người đại diện của ngài?”
“Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử chưa nói cho ngươi? Nàng tên là Seishuuin Ena.”
“Seishuuin... Seishuuin Ena??!”
Đương nhiên là Mariya Yuri đã nghe đến cái tên này - nhưng không phải là từ miệng của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử.
Trong đầu thiếu nữ đột nhiên xuất hiện hình ảnh của một thiếu nữ với thân hình hoàn mỹ, mái tóc đen dài kiểu hime, thỉnh thoảng lại đặt ra một số câu hỏi kỳ lạ giống như là nàng không có nhiều thường thức kia.
... Không thể là trùng hợp như vậy. Họ Seishuuin dù là một họ rất hiếm thấy, nhưng người bạn kia của nàng... Mà ngay hôm trước Seishuuin Ena còn báo rằng nàng vừa tới Tokyo, còn Vương thì là ở tại Nagasaki...
Chắc chỉ là trùng tên thôi.
“Làm sao?” Masamune khó hiểu. “Ngươi biết nàng?”
Mariya Yuri xoắn xuýt một lát, sau đó cẩn thận đặt câu hỏi:
“Tokoyogi-sama, liệu ngài có thể miêu tả hình dạng của người đại diện của ngài được không?”
“Tóc đen dài kiểu hime, tuổi chắc tương đương với ngươi.”
Ba yếu tố đều trùng khớp, không thể nào chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
“...Cảm ơn ngài, Tokoyogi-sama. Như vậy, ta xin phép đưa ngài về nghỉ ngơi.”
“Ta bây giờ còn có việc, ngươi về trước đi. Từ đây về Tokyo cũng không gần, tốt nhất là để Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử đưa ngươi về. Ta sẽ báo với Seishuuin Ena để nàng liên lạc ngươi.”
Masamune từ chối lời mời của Mariya Yuri, sau đó quay người rời đi.
“Gặp lại sau, Mariya Yuri.”
Sau đó hắn biến mất trong không khí.
...
Gần ba tiếng sau, thiếu nữ tóc nâu dù vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn cúi người cảm ơn vị tài xế của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử vừa đưa nàng về nhà.
Trời lúc này đã tối hẳn - Dù trị an tại Tokyo là rất tốt, nhưng Mariya Yuri cũng biết rằng thân thể của mình yếu hơn nhiều bạn bè cùng trang lứa, nên việc được đưa về đến tận nhà cũng giúp cho nàng tiết kiệm được rất nhiều công sức.
“Không không, đây là việc mà ta phải làm! Mời ngài đừng khách sáo như vậy, ta không dám nhận!”
Vị nữ tài xế trung niên lại hốt hoảng tránh sang một bên, quyết tâm không để Mariya Yuri cúi người cảm ơn mình.
“Nhưng mà ngài mất tới tận ba tiếng để đưa ta về nhà... Ta phải cảm ơn ngài mới đúng.”
“Mời ngài thay đổi suy nghĩ này của mình, Mariya tiểu thư.” Nữ tài xế nghiêm nghị. “Theo lời mà ngài nói, Vương đã công nhận ngài thành người đại diện thứ hai của mình, nên các hành động của ngài là đang đại diện cho chính Vương.”
“Tokoyogi-sama chưa hề nói vậy...”
“Mariya tiểu thư, chưa một ai tại Nhật Bản được phép gọi Vương là [Tokoyogi-sama].”
Nữ tài xế nở nụ cười ẩn ý.
Cúi người chào thiếu nữ dần đỏ mặt bối rối, nữ tài xế chui vào trong xe, nhắc nhở thiếu nữ:
“Seishuuin tiểu thư đã đang chờ ngài trong nhà, ta xin phép đi trước.”
Thiếu nữ hiền lành mà lễ phép này thực sự rất dễ gây nên lòng yêu mến của mọi người xung quanh... Chỉ hi vọng nàng có thể giúp vị gia chủ nhà Seishuuin kia đi.
Vị tài xế kiêm chức là một trong các bộ trưởng của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử nghĩ thầm, đạp ga lái xe rời đi.
Nàng cần báo cáo các thông tin vừa nghe được đến thủ lĩnh của mình.
Mà Mariya Yuri đứng một mình trên con phố vắng vẻ, hít sâu vài hơi, sau đó mở cửa nhà đi vào. Ngay khi bước vào trong nhà, đập vào mắt Mariya Yuri là một đôi giày khá quen thuộc - đôi giày của người bạn mà nàng vô tình quen biết cách đây vài năm, Seishuuin Ena.
“Onee-chan! Chào mừng trở về!”
“Về rồi à Yuri? Hôm nay Ena-chan lại đến chơi nhà chúng ta, nhanh lên rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
“Hikari, mẹ... Ta muốn nói chuyện với Ena một lát, được không?”
Nhìn thiếu nữ tóc đen dài đang nhẹ nhàng cười với mình trong phòng khách, Mariya Yuri bất ngờ cảm thấy mình bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng.
“Có một số vấn đề liên quan tới Ủy Ban...”
“Ta hiểu.”
Biết con không ai bằng mẹ. Thấy thái độ kỳ lạ của Mariya Yuri, Mariya phu nhân liền gật đầu. “Hikari, đưa chị gái cùng Ena-chan lên phòng trên gác đi, sau đó xuống đây.”
Hai vị Công Chúa Vu Nữ trẻ tuổi bước lên trên tầng, sau đó vào trong phòng ngủ của Mariya Yuri rồi đóng cửa lại.
“... Ngươi nên giới thiệu lại bản thân, đúng không Ena?”
“Đây quả là một sự trùng hợp kỳ lạ, Yuri.” Seishuuin Ena chớp chớp đôi mắt to, đầy vui vẻ giới thiệu lại bản thân: “Ta là Seishuuin Ena, gia chủ hiện tại của nhà Seishuuin, người đại diện của [Ma Thuật Vương] Tokoyogi Masamune, đồng thời cũng là [thiếp thất] của Vương.”
Sau đó nàng tiến vào chế độ mở máy hát.
“Ngươi có biết không? Lúc đầu Vương liên lạc với ta, bảo rằng có Công Chúa Vu Nữ khác sắp hỗ trợ công việc trong giáo phái, ta còn rất lo lắng đấy! Không ngờ lại chính là Yuri!”
“Ena, ngươi vừa nói...”
“Uổng công ta còn phải giấu giếm Vương, sợ rằng ngài sẽ coi là ta đang lơ là công việc... Thì ra Vương đã sớm chú ý tới ngươi! Cũng đúng, tư chất Công Chúa Vu Nữ của Yuri còn cao hơn ta, đương nhiên là phù hợp các công việc của giáo phái hơn!”
“Ena...”
“Từ khi ngẫu nhiên gặp Yuri mấy năm trước, ta vẫn luôn hi vọng có thêm thời gian làm bạn với Yuri. Không nghĩ rằng vậy mà có thể thành hiện thực!”
“Ena!”
Cuối cùng, thiếu nữ tóc nâu phải lớn tiếng cắt đứt lời nói của bạn mình.
“Ân?”
“Ngươi vừa nói, người là cái gì của Vương cơ?”
“Là người đại diện, kiêm [thiếp thất] của Vương. Làm sao vậy?”
Làm sao? Việc rất có vấn đề có được không!
Nhìn thiếu nữ bị thủ lĩnh của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử đánh giá là [EQ hơi thấp], [Không thể giữ chân được Vương tại Nhật Bản], [Có nguy cơ thất sủng] trong tương lai này, Mariya Yuri vô cùng đau đầu.
“Tóm lại, ta cần ngươi giải thích rất nhiều chuyện, Ena...”
Tối nay chắc chắn sẽ là một tối rất dài.
Mà tượng tự như vậy, tối nay cũng là một tối dài với Masamune - đặc biệt là khi hắn đã đến Lư Sơn.