“Ta không nghĩ rằng ngươi lại chiếm Italy từ tên hậu bối kia, phu quân.”
“Giáo chủ phu nhân tại sao lại nói như vậy? Ta giống như là người sẽ thả cho hắn rời đi thoải mái sao?”
Đỉnh núi Đại Hán Dương trong dãy núi Lư Sơn, khói hương mờ mịt, sương mù bao quanh.
Giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh Giáo kiêm hikkomori ngồi trên tảng đá cạnh hồ nước nóng, mái tóc đen dài vẫn còn đang toả ra hơi nước thả ở sau lưng. Trâm cài tóc được Luo Hao đặt trên bàn đá cách đó không xa, đôi bàn tay như ngó sen của nàng khẽ đưa ra đằng sau để vắt khô lấy mái tóc của mình.
— Dù có thể dễ dàng dùng phương thuật để sấy khô mái tóc, thậm chí việc tắm rửa đã không còn có ý nghĩa gì, nhưng Luo Hao vẫn rất ưa thích giữ vững thói quen này.
— Thanh niên tóc đen cũng vậy.
Masamune vẫn còn ngâm mình trong hồ nước nóng, ánh mắt dõi theo từng đường cong lả lướt trên thân thể của Luo Hao, duỗi tay cầm lấy hoa quả được đặt cạnh đó đưa vào miệng.
“Salvatore Doni đúng là một hậu bối rất xuất sắc. Đặc biệt là quyền năng mà hắn chiếm được sau khi chinh phạt Dionysus, gây ra rất nhiều phiền toái.”
“Ngươi nói vậy chỉ là để tâng bốc mình, phu quân.”
“Cả giáo chủ phu nhân, không phải sao? Ta phải dựa vào một vài năng lực đặc biệt mới có thể chiến thắng, còn phu nhân ngươi dễ dàng đánh bại Salvatore Doni a.”
Nữ giáo chủ chỉ mỉm cười.
Ném đi hạt của quả táo trên tay, thanh niên tóc đen cũng đứng dậy rời khỏi mặt nước. Chỉ sau hai bước, trên người hắn đã lại xuất hiện bộ trường bào màu đen thường ngày.
“Giáo chủ phu nhân không muốn biết vì sao ta lại muốn chiếm lấy Italy sao?”
“Đương nhiên là có. Ta biết rằng ngươi phu quân phải là kẻ thích làm chuyện vô nghĩa.”
Luo Hao phủ bộ hán phục lên người, sau đó nhẹ nhàng bước theo Masamune.
Hai người lại ngồi xuống trước bàn đá, rồi thanh niên tóc đen lấy ra một cuộn tranh cùng một cây bút vẽ — Hắn bắt đầu vẽ nữ giáo chủ.
“Phu nhân có bao giờ nghe nói về [Tận Thế chi Vương]?”
“Seishuuin Naoki từng nói với ta rằng phu quân từng yêu cầu nàng tìm kiếm tung tích của [Tận Thế chi Vương, nhưng ta không quá chú ý.” Luo Hao nhíu mày. “Italy có liên quan đến hắn?”
“Đúng vậy.”
Italy có thể nói chính là khởi điểm của [Campione].
Bắt đầu từ đảo Sardinia, cho tới Verethragna cùng Melquart, lại tới Gorgoneion... Tất cả đều xoay quanh Italy.
Mà bây giờ thanh niên tóc đen đã là minh chủ mới của Italy, vì vậy hắn nghiễm nhiên đã chiếm được tiên cơ khi [Verethragna] và [Melquart] xuất hiện. Dù quyền năng [Ma Thuật chi Vương] của hắn cũng có thể coi là một quyền năng toàn diện, nhưng so với quyền năng mà Verethragna mang đến cho Kusanagi Godou....
Cái quyền năng kia mới thực sự là bug.
Mười đại hoá thân, mười hai sức mạnh khác nhau, bao gồm cả [thân thể thép], [thần thú], [thần tốc], [phục sinh],... Cùng với hoá thân của [chiến sĩ], có thể phong ấn quyền năng của kẻ địch, xứng đáng được gọi tên là “khắc tinh của Dị Thần”.
Mà sau khi đánh bại được Verethragna, hắn cũng sẽ có thể trực tiếp nhận được Gorgoneion, để nhờ vào đó liên hệ với vị nữ thần Trí Tuệ kia - Nàng có thể trở thành trợ lực mạnh mẽ.
“Khi ta cùng.. khụ, Phu Nhân Aisha quay về thời kỳ đồ Đồng, chúng ta thấy được một vài thứ vô cùng thú vị.”
Bỏ qua cái liếc mắt đầy ẩn ý từ nữ giáo thủ, Masamune tiếp tục “tập trung chú ý” vào bức tranh.
“Chúng ta thấy được một vị [Tận Thế chi Vương], cùng với sự ra đời của hắn.... Hắn xuất hiện khi thế gian này có quá nhiều Thí Thần Giả, hắn cũng là khắc tinh của Thí Thần Giả - Giống như Thí Thần Giả là khắc tinh của Dị Thần.”
“... Hắn cũng là Thí Thần Giả? Hay là Chân Thần?”
Nữ giáo chủ nhíu mày. Nàng ngay lập tức liền bỏ qua điểm khó chịu nho nhỏ vừa rồi, vì dù sao nàng cũng đã dạy cho tu nữ ngu xuẩn kia một bài học khó quên.
“Không, là Dị Thần.”
“Vậy thì thật là kỳ lạ...”
Không phải Luo Hao coi thường Dị Thần, nhưng nếu như là một đấu một, rất ít Dị Thần có thể chiến thắng được Thí Thần Giả. Đặc biệt là các Thí Thần Giả lâu năm với nhiều quyền năng - Số lượng quyền năng của bọn hắn sẽ mang đến tính linh hoạt cực lớn trong chiến đấu, có thể dễ dàng chiếm ưu thế.
Mà Dị Thần lại bị chính thần thoại của mình trói buộc.
“Tận Thế chi Vương là một trường hợp đặc biệt. Hắn là một [Thần Thép], mà cũng là [Thép] mạnh nhất. Đồng thời, hắn cũng có được một loại sức mạnh đặc biệt... [Nghi thức Mình Ước cổ xưa].”
Masamune giải thích một cách đơn giản năng lực của Rama cho Luo Hao.
“... Bất tử, sức mạnh tăng theo cấp số nhân với số lượng Thí Thần Giả, có thể hấp thu tinh khí trong lòng đất để khôi phục hoặc tăng sức mạnh, vũ khí có chứa [độc tố] nhắm vào Thí Thần Giả... Có vẻ là một đối thủ không tồi.”
“Không nên tự mãn, Luo Hao. Hắn chính là lý do mà không có một vị Thí Thần Giả nào sống sót từ các thời kỳ trước đến nay.”
“Làm sao ngươi lại biết điều đó?”
“Sau khi chinh phạt Oberon, ta thu được quyền năng [Vua Tinh Linh], cho phép ta có được kết nối với Netherworld. Đây là thông tin mà ta có được từ [Pandora] cùng ghi chép Akashic.”
Thanh niên tóc đen trực tiếp lấy cớ mà mình đã chuẩn bị sẵn.
Hắn cũng không định nói ra nguyên nhân chính - [tiên tri]. Cho dù đó cũng không phải là bí mật gì không thể lộ ra, nhưng hắn sẽ chỉ nói ra cho các nàng khi hắn đã đạt đến thần tọa mà mình mong muốn.
Còn trước đó thì nói ra cũng không có ý nghĩa gì.
“Dù nữ giáo chủ nhà ta kinh tài tuyệt diễm, nhưng cũng không nên đánh cược với [lịch sử].”
“Không cần phải tâng bốc ta.” Luo Hao lắc đầu. “Ta tự nhận không thua kém bất kỳ ai, nhưng cũng sẽ không tự mãn đến mức coi thường cổ nhân trong lịch sử... Nếu như tất cả các Thí Thần Giả trong quá khứ đều bại trận, có lẽ [Tận Thế chi Vương] này đúng là một kẻ địch nguy hiểm.”
Đưa tay chống cằm, cài trâm tóc lên đầu, Luo Hao đón lấy bức tranh từ tay của Masamune. Nàng thưởng thức bức tranh trong giây lát, sau đó dùng phương thuật để bảo trì cho bức tranh không bị thời gian tàn phá.
“Đến lượt ta.”
Masamune đưa cây bút vẽ cho nữ giáo chủ.
“Như vậy thì chỉ cần chúng ta liên tục đánh bại và phong ấn hắn là được, đúng không? Miễn là chúng ta không bao giờ thất bại, hắn cũng sẽ không bao giờ thành công.”
“Đã từng có nhiều vị Thí Thần Giả đã thử làm như vậy.”
Nhưng bây giờ bọn hắn đều đã chết - tức là đều đã thất bại.
“Nhưng lần này không giống nhau.” Cánh tay mềm mại của Luo Hao vung vẩy, động tác xinh đẹp trôi chảy như đang biểu diễn nghệ thuật.
“Tại sao?”
“Vì bọn hắn không phải là chúng ta. Ta chưa biết chưa từng có cặp đôi Thí Thần Giả phu thê nào xuất hiện.”
... Được rồi, Masamune cảm thấy mình bị nữ giáo chủ bắn chìm.
“Ngươi cũng cần lưu ý rằng chưa từng có lúc nào có nhiều vị Thí Thần Giả cùng xuất hiện như bây giờ, Luo Hao. Điều đó cũng có nghĩa rằng nếu Tận Thế chi Vương thực sự khởi động Minh Ước, sức mạnh của hắn sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”
Mỗi thời kỳ chỉ có ba đến bốn vị Thí Thần Giả. Mỗi khi Tận Thế chi Vương thức tỉnh chính là đánh dấu kết thúc một thời đại - Mà lẽ ra hắn đã phải xuất hiện trước kia, khi kết thúc thời kỳ cận đại.
Salvatore Doni, Alexander Gascoigne cùng John Pluto Smith trên thực tế là [Thế hệ mới], là các vị Thí Thần Giả được sinh ra trong thời kỳ hiện đại.
Vài nghìn năm chiến đấu không ngừng cũng đã khiến Thánh Quân mệt mỏi, thậm chí bỏ qua cả trách nhiệm của mình... Nhưng Masamune biết rằng điều này sẽ không tiếp tục mãi. Cho dù Rama muốn tiếp tục ngủ say, trên thế giới này vẫn còn những người muốn hắn [tỉnh lại].
Mà nếu như hắn thự sự muốn ngủ say, thanh niên tóc đen cũng sẽ không cho phép. Ai bảo [nhiệm vụ] của Masamune vẫn còn đó đâu? Mà nếu không hoàn thành tất cả [nhiệm vụ] thì sẽ không đến được thế giới tiếp theo, đây đúng là một vấn đề khó giải.
Nữ giáo chủ nghiêng đầu, nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
“Phương án không phải là rất đơn giản sao? Chỉ cần xử lý sạch tất cả các Thí Thần Giả khác, sức mạnh của Tận Thế chi Vương sẽ rơi xuống mức thấp nhất. Hay là...”
“Phu quân tiếc nuối con hồ ly tinh Ấn Độ nào đó?”
— Giẫm mìn.
Masamune hiếm hoi có tích tắc hối hận, sau đó lại nhớ đến sự nhiệt tình của tu nữ... Thế là hắn lại ngay lập tức hết hối hận.
“Phu Nhân Aisha có [Hành Lang Tinh Linh], chỉ cần khởi động nó là có thể không bị ảnh hưởng vào Mình Ước.”
“Hừ.”
Ánh mắt của Luo Hao quay trở lại về phía bức tranh.
“Như vậy thì phu quân có kế hoạch gì?”
“Ta vẫn đang thực hiện các bước chuẩn bị, nhưng trước hết... Có lẽ phu nhân sẽ muốn cùng ta đi xử lý [Tôn Ngộ Không]?”
Bút vẽ trên tay Luo Hao dừng lại trong giây lát.
“Đám người ở Nhật Bản nói với phu quân về con khỉ đó?”
“Đương nhiên. Dù sao đó cũng là lãnh địa của ta có được không? Một tên Dị Thần bị phong ấn ở một trong các ngôi đền nổi tiếng nhất quốc gia, nếu ta còn không biết thì chẳng phải là mắt mù sao...”
“Cũng đúng.”
Nữ giáo chủ hạ cây bút xuống. Nàng xoay bức tranh về phía Tokoyogi Masamune, chờ hắn đưa ra đánh giá của mình.
“... Ngươi thắng, phu nhân.”
Trong một nháy mắt, Masamune có thể cảm thấy không khí xung quanh thay đổi theo nụ cười của Luo Hao. Cả không gian bừng sáng, thời gian chậm lại, ánh mắt sắc bén của nữ giáo chủ cũng hoá thành mềm mại.
Nhưng đáng tiếc cũng chỉ là trong một nháy mắt.
Lại nhấp vài ngụm trà, thanh niên tóc đen ngả người ra sau, tiếp tục chủ đề lúc trước:
“Vài ngày nữa ta sẽ đến Nikko Saitenguu để xử lý Tôn Ngộ Không. Về mặt bản chất, [thần thoại] của Tôn Ngộ Không rất có thể được diễn sinh từ [thần thoại] của Tận Thế Chi Vương khi chiến đấu với các Thí Thần Giả đời trước. Chiến đấu với hắn có thể sẽ giúp chúng ta chuẩn bị tốt hơn trước khi [Thép tối cường] thức tỉnh.”
Luo Hao nhíu đôi mày liễu khó hiểu.
“Thần thoại về [Tôn Ngộ Không] lại là diễn sinh từ Tận Thế Chi Vương? Đây cũng là điều mà phu quân biết được từ [Ghi chép Akashic]?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng lần trước khi ta đánh đuổi nó cũng không cảm thấy sức mạnh của nó có gì đặc biệt. Cần điều kiện gì để khởi động sao?”
“Sức mạnh của nó rất giống với [Minh Ước].” Masamune giải thích. “Nếu có nhiều vị Thí Thần Giả cùng một lúc tấn công, nó sẽ mạnh lên theo cấp số nhân.”
Nữ giáo chủ trầm tư.
Thấy vậy, thanh niên tóc đen mỉm cười, cầm theo cuộn tranh đứng dậy.
“Ta tạm thời về Nhật Bản trước, chuẩn bị sẵn chiến trường.”
“... Tối nay ta sẽ lại chuẩn bị đồ ăn, phu quân.”
“Ta sẽ không về muộn.”