Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng

Chương 92: Chương 92: Quyết định của Alice




Hoàng Tử Đen ánh mắt nghiêm túc nhìn Bạch Công Chúa, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác xa lạ.

Công chúa Alice ngày hôm nay vẫn mặc bộ váy quý tộc ưu nhã rất có phong cách Victoria cổ đại, chân váy dài đến mắt cá chân, để lộ mũi đôi giày cao gót.

Tràn đầy vẻ thanh xuân cùng quý khí, giống như Alice của ngày xưa.

Alexander Gascoigne đã quen Bạch Công Chúa được tám chín năm, vì vậy hắn mới là người cảm thấy ngạc nhiên vì biến hoá này của Ma Nữ.

Không giống như những gì được đồn thổi bên ngoài, về bản chất Alice Louis là một [Ma Nữ] đích thực. Phương thức làm việc của nàng hoàn toàn dựa vào hứng thú cùng tâm tình của bản thân, rất thích tìm kiếm phiền phức cho người khác.

Dù có đối mặt với vị Thí Thần Giả là hắn, Alice Louis cũng hoàn toàn có thể trò chuyện trêu trọc như bình thường.

Nhưng từ khi thân thể của nàng bắt đầu bị bệnh tật hành hạ, tính cách của vị công chúa này mới bắt đầu có thay đổi. Ma Nữ dường như thực sự trở thành một vị công chúa, cử chỉ ưu nhã lễ độ, thái độ cũng thu liễm lại rất nhiều, hoàn toàn mất đi vẻ sôi nổi vui vẻ trước đó.

Ánh mắt của Bạch Công Chúa nhìn hắn lộ ra ý cười, nhưng nhiều năm kinh nghiệm nói cho Hoàng Tử Đen rằng công chúa Alice không hề vui vẻ.

“Ồ? Hoàng Tử Đen các hạ vậy mà lại xuất hiện ở đây? Không phải là ngài vẫn luôn bận rộn với [Royal Arsenal] sao?”

Alec nhíu nhíu mày khó chịu, lựa chọn không nhìn lời châm chọc của Bạch Công Chúa. Hắn trực tiếp vươn cánh tay định nắm lấy công chúa Alice:

“Dị Thần Oberon không phải là đối thủ của Ma Thuật Vương. Ta không có thời gian để lãng phí, đi thôi!”

Nhưng Alice lại lùi lại một bước, để cánh tay của Hoàng Tử Đen với vào không khí.

“Mong Hoàng Tử Đen tự trọng, tự tiện nắm nay của một vị thục nữ là hành vi rất bất lịch sự!”

Nụ cười của thiếu nữ tóc vàng vẫn không thể bắt bẻ được. Alec không hiểu nguyên nhân vì sao nàng lại lùi bước, nhưng không chờ vị Thí Thần Giả từ Anh Quốc đặt câu hỏi, công chúa Alice đã mở miệng

“...Cái nhìn của ngươi đối với Ma Thuật Vương là như thế nào, Hoàng Tử Đen?”

Vừa nói, khoé mắt của Bạch Công Chúa vừa nhìn vào hai thân ảnh bé nhỏ ở đằng xa đang tuỳ ý sử dụng quyền năng tàn phá đại địa.

“... Ta không giống [bọn hắn].”

Hoàng Tử Đen Alec lộ ra vẻ chán ghét.

Alexander Gascoigne tự nhận rằng hắn không giống như các Thí Thần Giả khác, vì hắn luôn là một người thích sử dụng đầu não hơn trực tiếp chiến đấu.

Dù có phải chiến đấu cùng Thí Thần Giả, Hoàng Tử Đen sẽ luôn tạo mọi điều kiện có lợi cho bản thân nhất trước khi chính thức ra tay, dù điều đó có thể khiến hắn mất rất nhiều thời gian.

—— Tính cách như vậy không phải là sai, nhưng luôn có vẻ có quá nhiều tính toán, thiếu đi một phần phóng khoáng - rất dễ mất lòng của phụ nữ.

Khoé miệng của Alice trùng xuống.

Bạch Công Chúa không thể không công nhận rằng so với Hoàng Tử Đen, tính cách của vị Ma Thuật Vương kia lại càng có vẻ giống như là một nam tính, lại càng... thú vị.

“Vậy thì...” Quay đầu lại, con ngươi xanh lục của Bạch Công Chúa nhìn chăm chú vào vị Thí Thần Giả mà nàng đã quen biết chín năm.

“Nói cho ta biết lý do ngươi đến đây, Alec. Có phải là ngươi thấy ta bị Ma Thuật Vương bắt cóc nên cảm thấy lo lắng? Hay ngươi có tình cảm với ta, nên muốn giải cứu ta khỏi tay Ma Vương?”

Chỉ cần ngươi có thể tiến lên là có thể chạm được vào lòng ta.

“Hay lại là Hoàng Tử Đen coi ta thành [đồ vật] của hắn, muốn độc chiếm?”

Chỉ cần ngươi có thể kiên quyết ra quyết định là có thể có được cơ hội.

Đây đã là nỗ lực cuối cùng của Alice - để nàng có thể hạ quyết tâm và có dũng khí phản kháng Ma Vương.

—— Hoàng Tử Đen Alec cảm thấy đau đầu. Hắn chưa bao giờ giỏi đối phó với nữ nhân.

“Đây không phải là lúc để nói đùa, Alice.” Alec trầm giọng. “Bọn hắn đã sắp chiến đấu xong!”

“...Đúng vậy.” Alice Louis thất vọng quay đầu.

Đây không phải là câu trả lời mà nàng mong muốn.

“Như vậy tại sao ngươi không trực tiếp chiến đấu cùng vị Ma Thuật Vương kia đây?”

“Chưa đủ tình báo.” Hoàng Tử Đen trực tiếp trả lời. “Các [quyền năng] của hắn vẫn là ẩn số, hồ sơ của [Hiền Nhân Nghị Hội] chỉ ghi rằng hắn có một quyền năng duy nhất, nhưng rõ ràng luồng sáng kia chứng tỏ rằng đó không phải sự thật.”

Dù ta có bị một tên Ma Vương bắt cóc, gặp phải nguy hiểm?

Bạch Công Chúa lại thở dài trong lòng.

Nàng tự tin rằng mình là một nữ nhân xuất sắc, mà chính vị Ma Thuật Vương kia cũng đã công nhận điều đó.

Thiếu nữ nào cũng từng có giấc mơ được hoàng tử cưỡi ngựa trắng đón về lâu đài, nhưng đáng tiếc Hoàng Tử Đen lại không đủ cương quyết để đoạt được tấm lòng của Bạch Công Chúa.

×

— QUẢNG CÁO —

Alice biết tình bạn giữa nàng và Alec vẫn chưa đạt được [chất biến], nhưng thiếu nữ cũng đã hi vọng rằng sự kiện này sẽ chính là kíp nổ cần thiết.

“Trả lời ta, Alec!”

Khoanh tay chống cằm, công chúa Alice ngẩng đầu chất vấn: “Vì sao ngươi lại đến đây?”

“Đương nhiên là để tìm kiếm tình báo về ma thuật vương. Đừng có tự coi trọng mình, nữ nhân!”

Đối mặt với ánh mắt mãnh liệt của công chúa Alice, Thí Thần Giả ở Anh Quốc vậy mà lại cảm thấy ngại ngùng và lựa chọn nói dối.

Sương lạnh bao phủ trên gương mặt của Alice.

Lấy EQ của vị Ma Nữ đã từng là Nghị Trưởng của Hiền Nhân Nghị Hội, nàng cũng có thể lờ mờ đoán được rằng đây là lời nói dối —— Nhưng có quan trọng không?

Đối mặt với câu hỏi thẳng của một thiếu nữ, hắn vậy mà lựa chọn trốn tránh.

Tại sao không thể trực tiếp tiến lên đây? Thất bại có đáng sợ đến thế sao? Ngươi thực sự cần thiết phải đoạt được đủ các điều kiện để chiến thắng rồi mới ra tay sao?

Nàng chịu đủ rồi.

Giữa một nam nhân không biết mình muốn gì, và một nam nhân có ân tái tạo cuộc sống, đồng thời vẫn kiên quyết tỏ thái độ muốn chiếm được nàng... Alice cuối cùng cũng làm ra lựa chọn.

“A~ Alec, ngươi thật là nhàm chán.” Thở dài ngao ngán, Bạch Công Chúa buông thõng đôi tay, nắm lấy mép váy cúi chào.

“Ta rất cảm ơn Hoàng Tử Đen các hạ, nhưng... Hiện nay ta đã là tài sản của Ma Thuật Vương.”

Trong ánh mắt khó tin của Alexander Gascoigne, Alice vui vẻ liếm liếm đôi môi đỏ mọng, ánh mắt tràn đầy dư vị bình luận.

“Ngươi có biết không Alec? Trong lúc ngươi đang thu thập tình báo, sắp xếp chiến trường tối qua, Masamune Vương vậy mà trực tiếp ra tay với một vị thục nữ như ta. Hoàng Tử Đen các hạ liệu có thấy hôi hận không?”

Lời nói của Alice giống như là sét đánh ngang tai đối với Thí Thần Giả ở Anh Quốc.

Vài giây sau, phẫn nộ hoá thành dung nham thiêu đốt trong lòng hắn. Hoàng Tử Đen đột nhiên cảm thấy bản thân giống như là một thằng hề, hoàn toàn bị thiếu nữ tóc vàng trước mặt đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Hắn không biết rằng chính sự do dự của bản thân đã ép thiếu nữ trước mắt phải làm ra lựa chọn.

Hít thở sâu, đè lại núi lửa sắp phun trào trong tâm trí, Alexander Gascoigne bình tĩnh hỏi Alice:

“Đây là lựa chọn của ngươi sao?”

“Đúng vậy a~”

“Tốt. Vậy thì ta đã tốn thời gian rồi.”

Hoàng Tử Đen liếc nhìn hai thân ảnh nhỏ bé đang tàn phá thành phố ở nơi xa, hoá thành tia chớp đen biến mất.

Một lát sau, khi Seishuuin Ena cùng Sayanomiya Kaoru chật vật thoát khỏi mê cung trong lòng đất, hai vị Công Chúa Vu Nữ phát hiện công chúa Alice vậy mà đang thất thần nhìn về trung tâm của thành phố Bern.

Seishuuin Ena trực tiếp rút ra Erosion, lưỡi kiếm hoàng kim gác ngang cổ của Bạch Công Chúa.

“Ma Nữ! Ngươi định làm gì?!”

Ở cạnh nàng, Sayanomiya Kaoru nắm chặt lá bùa trong tay, trầm tĩnh nói:

“Mời công chúa Alice giải thích nguyên nhân vì sao Hoàng Tử Đen lại xuất hiện, cũng như vị trí hiện tại của Alexander Gascoigne các hạ. Chúng ta là thuộc hạ của Ma Thuật Vương, có nghĩa vụ phải biết được ý đồ của Hoàng Tử Đen.”

Đừng nhìn Sayanomiya Kaoru có hơi bất mãn với hành động của Masamune, nhưng nếu như có vấn đề gì xảy ra với hắn... Vị gia chủ nhà Sayanomiya này có thể trực tiếp mổ bụng tạ lỗi.

Các Thí Thần Giả là [cái ác cần thiết], vì sự tồn tại của bọn hắn giảm 67% thiệt hại của các Dị Thần. Đây là kết quả khoa học thống kê qua nhiều năm, đồng thời cũng là nguyên nhân vì sao các tổ chức ma thuật lại cần có [Vương] bảo vệ.

Sayanomiya Kaoru cũng không dám tưởng tượng phản ứng của các gia tộc lớn của Nhật Bản sẽ như thế nào nếu như bọn hắn nghe được tin [Vương] bị Hoàng Tử Đen tập kích... Lại còn có vị Võ Hiệp Vương ma uy ngập trời ở Lư Sơn kia....

Đôi mặt với hai vị thiếu nữ đang “đằng đằng sát khí”, công chúa Alice không quay đầu lại. Tiếng nói của nàng nhỏ nhẹ, theo cơn gió truyền đến tai hai Công Chúa Vu Nữ:

“A? Hai vị đang nói gì a? Hoàng Tử Đen chỉ là đến hỏi thăm ta một ít việc về [Chén Thánh], sau đó ngay lập tức rời đi rồi.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin-....?!”

Lời của Seishuuin Ena kẹt lại trong miệng.

Từ góc độ này của nàng, Ena có thể thấy được ánh sáng phản chiếu óng ánh trên đôi má của Bạch Công Chúa.

...Đó là hai làn nước mắt.

“Ha ha, để hai vị thấy được ta như thế này quả thật là rất đáng xấu hổ.” Alice tự nhiên cười cười. “Một vị thục nữ chân chính cần phải biết nắm giữ cơ hội để có được hạnh phúc của mình, ngươi nói đúng không Seishuuin gia chủ?”

×

— QUẢNG CÁO —

“...”

———-

Ở đầu còn lại của Bern, cuộc chiến cũng đã dần đến hồi kết.

Các Thợ Săn từ Bên Ngoài hoàn thành nhiệm vụ của bọn hắn, nhưng đồng thời cũng bị các thủ hộ giả của rừng rậm tiêu diệt sạch sẽ.

Đám cây cối đó thiếu đi sự cường hoá từ quyền năng của Oberon, nhưng chỉ cần kích cỡ cùng sức mạnh của bọn chúng cũng không phải là những Dimensional Shamblers chỉ có kích cỡ tương đương với nhân loại có thể so sánh được.

Mà trải qua vài lần [pháo kích càn quét] bởi ma thuật, thành phố Bern cổ kính giờ chỉ còn lác đác vài cây cối lang thang... Cùng với một vài tàn dư còn lại của các căn nhà cổ đã từng là tiêu điểm du lịch nổi tiếng.

Vua Tinh Linh nhìn xác của hàng trăm hàng nghìn cây cối rải rác, trong ánh mắt lộ vẻ bi thương.

“[Arthur Pendragon], Ma Thuật Vương, tội ác của ngươi là không thể tha thứ!”

Cả Dị Thần cùng Thí Thần Giả bây giờ đều đã nỏ mạnh hết đà, thể lực cùng ma lực đều đã gần đến đáy.

Ma lực của phạm vi rộng lớn đã bị Masamune tiêu xài gần hết, có lẽ phải vài ngày nữa thì khu vực này mới có thể khôi phục bình thường.

Thân thể thấp bé của Oberon tràn đầy vết thương, quyền năng cũng đã sử dụng gần hết.

—— Truyền thuyết về Oberon không có nhiều, [Alberich] lại hoàn toàn bị quyền năng [Ma Thuật chi Vương] của Baphomet đè xuống đất ma sát.

Tinh Linh vốn là những đại diện của thiên nhiên, nhưng trong thời đại mà ô nhiễm khí quyển, biến đổi khí hậu, công nghiệp hoá như hiện tại thì sức mạnh của Vua Tinh Linh cũng chịu ảnh hưởng nặng nề.

“Không nghĩ tới ngươi lại có thể áp dụng [thép] vào ma thuật của mình...” Gương mặt anh tuấn cua Vua Tinh Linh lộ vẻ tiếc nuối, một cây cung xuất hiện trên tay hắn. “Nhưng [Thép] dù hung mãnh, lại làm sao có thể cắt được tình cảm nhân loại? Chiến đấu đến đây là kết thúc rồi, Thí Thần Giả!”

“Đúng hợp ý ta.”

Thở dốc vài hơi, thanh niên tóc đen ném [Excalibur Accolon] quay trở lại dị không gian. Thanh kiếm này dù mạnh mẽ nhưng vẫn không có được bản chất của [Thép], không thể tạo được hiệu quả đặc biệt với Dị Thần này.

Bí mật bấm nút truyền tin, Masamune bắt đầu tụ tập ma lực.

Lượng ma lực của khu vực xung quanh còn đủ để hắn chiến đấu thêm một lát, nhưng hắn quyết định rút ra gần ba phần tư để tập trung vào đòn đánh tiếp theo.

Oberon căng cung trên tay, từ đầu mũi tên tập trung tất cả các tình cảm của nhân loại, nhưng trong đó lại có hai loại tình cảm đặc biệt mạnh mẽ lên ngôi.

Dù là các thiếu nữ ở nơi xa cũng bị ảnh hưởng - Seishuuin Ena trực tiếp mất tập trung hạ kiếm xuống, gương mặt đỏ bừng lẩm bẩm tên của thanh niên tóc đen.

Công chúa Alice sắc mặt biến ảo, sau đó cay đắng nhắm mắt lại.

Chỉ có Sayanomiya Kaoru là bình tĩnh nhất. Thủ lĩnh của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử nặng nề phán đoán:

“[Giấc mơ đêm hè (A Midsummer Night’s Dream)] kể câu chuyện Oberon tức giận vì hoàng hậu Titania không chấp nhận để hắn nuôi dưỡng đứa trẻ của cố nhân, cử người hầu Puck đi lấy bông hoa bị mũi tên của Cupid bắn trúng. Nhưng cử động này của Oberon được thực hiện từ [đố kị], nên rất có thể mũi tên kia là tụ tập khái niệm của [tình yêu] cùng [đố kị]...”

Nếu như nhân loại có bất kỳ loại tình cảm nào đạt đến cực hạn, bọn hắn đều sẽ bước lên con đường tự huỷ diệt.

Đố kị cực hạn, căm ghét cực hạn, yêu thương cực hạn, vui vẻ cực hạn, tức giận cực hạn, sợ hãi cực hạn hay buồn bã cực hạn... Chỉ cần tưởng tượng là đã biết sẽ không có kết quả tốt gì.

Nhưng trong đó, hai loại tình cảm cực đoan nhất và dễ khiến con người mất khống chế nhất chính là [yêu thương] cùng [đố kị].

Dây cung của Oberon đã căng đến tối đa.

Đồng thời, Masamune cũng hoàn thành ngôn linh.

“Tên của ta chính là [hư không]. Ta là người sử dụng ngọn lửa vĩnh hằng để thiêu đốt lời thề cổ xưa thành tro bụi. Xé đi ràng buộc, trở về nơi mà ngươi thuộc về! Dâng tặng lưỡi kiếm cho [hư không]!”

...Mượn chút sức mạnh đi, Natsuki.

[Kiếm Kusanagi] trao tặng thanh kiếm tím khổng lồ vừa xuất hiện từ khe hở không gian bản chất của [Thép], [Kẻ Xé Rách Không Gian] trao cho lưỡi kiếm khả năng xé rách chiều không gian để [tất trúng].

“Oberon a...” Khoé miệng của Masamune nhếch lên vui vẻ. “Ngươi có biết cảm giác bị mũi tên bắn trúng từ cách đó vài lục địa là gì không?”

“Cái gì?!”

Vua Tinh Linh giật mình mở to mắt.

Từ sau lưng Masamune, một mũi tên dùng tốc độ sánh ngang [thần tốc], mang theo sức mạnh đủ để phá huỷ cả thành phố bay đến nhắm thẳng vào Dị Thần.

“Ta không phải loại nhiệt huyết thiểu năng, tại sao lại cần nhất thiết phải đấu đơn với ngươi a?! Ha ha ha!!”

Trong tiếng cười lớn, thanh kiếm tím rộng vài mét xé mở không gian, cùng mũi tên song song tấn công Vua Tinh Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.