Trong thần thoại, tên gọi đầu tiên của Oberon là [Alberich]. Alberich trong tiếng Đức cổ chính là [Vua Tinh Linh], đồng thời cũng là một vị ma thuật sư cường đại trong vương triều Merovee kéo dài từ thế kỷ thứ 5 đến thế kỷ thứ 8.
Dị Thần Oberon thoát thai từ thần thoại mà ra, nên hắn đương nhiên cũng có được các sức mạnh tương ứng như trong thần thoại của mình. Đó chính là sức mạnh của [Vua Tinh Linh], sức mạnh của một vị ma thuật sư cường đại, cũng như sức mạnh được miêu tả trong các câu chuyện có tên hắn.
Nhưng đồng thời, hắn cũng chịu hạn chế - Thân cao của Oberon chính là một ví dụ.
Do bị các Tinh Linh sa đọa nguyền rủa, dù sức mạnh mạnh mẽ khiến Oberon vẫn giữ nguyên được vẻ ngoài xuất sắc nhưng đồng thời cũng lấy đi chiều cao của hắn, khiến hắn chỉ có thể sánh vai cùng các người lùn.
Đồng thời, Oberon cũng có điểm yếu.
Sử thi Nibelungenlied, được viết bằng tiếng Đức cổ kể về câu chuyện bi kịch của anh hùng đồ Long Siegfried có viết rằng: Alberich có sức mạnh của mười hai người đàn ông trưởng thành, bảo vệ kho báu của Nibelung. Nhưng Siegfried dễ dàng chiến thắng Alberich, sau đó Alberich trở thành người hầu cho anh hùng đồ Long.
[Anh hùng đồ Long] trong Campione không hề có ý nghĩa đơn giản.
—- Thần thoại luôn phản ánh lịch sử phát triển của nhân loại.
Với sự suy bại của chế độ mẫu hệ, các vị Thần Đất Mẹ vốn là những vị Nữ Thần có địa vị cao nhất trong các Thần Hệ lại lần lượt bị truyền thuyết thoái hoá làm các vị thần phụ thuộc, hoặc thậm chí bị trở thành các quái vật Long Xà. Sự xuất hiện của các anh hùng giết chết Long Xà chính là các anh hùng Thép đánh dấu cho sự lên ngôi của chế độ phụ hệ.
Siegfried, Rama, Susanoo, Perseus, Hercules... Bọn hắn đều là đại diện cho Thép, và khi được triệu hồi từ trong thần thoại cũng sẽ chính là các Thần Thép (God of Steel).
Vì thần thoại nói rằng Alberich là thuộc hạ của Siegfried, nên Oberon cũng bị [Thép] khắc chế.
Bây giờ, từ trong mũi của cây thương khổng lồ đang nhắm vào bản thân, Oberon cũng cảm nhận được mùi vị của [Thép].
Dùng gậy pháp sư làm cán thương, thanh niên tóc đen nở nụ cười trào phúng.
“Thiêu đốt (Ignite)!”
—— Giống như là tên lửa được phóng ra.
Lấy ma lực làm nhiên liệu, mũi thương được sức mạnh của không gian mở đường, xoay tròn đâm tới Vua của Tinh Linh.
Oberon ngay lập tức sử dụng [đặc quyền] của mình để quay về Netherworld, nhưng ngay sau khi xuất hiện ở Netherworld hắn liền phát hiện mũi thương vậy mà vẫn không hề thay đổi.
Rõ ràng là đã không còn ở thế giới hiện thực, nhưng mũi thương giống như là vẫn đang tiến lên, từ một không gian cao hơn cắm xuống.
Bất đắc dĩ, Oberon đành phải quay về thế giới hiện thực để tránh Vùng Đất Tinh Linh bị tàn phá, sau đó bắt đầu vung tay múa.
Điệu múa của hắn kỳ lạ, giống như là điệu múa quanh những đốm lửa của các dân tộc dân gian đã bị lãng quên, nhưng lại có thể có một quy luật nào đó ảnh hưởng đến thiên nhiên.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Masamune, từ mặt đất xi măng rỉ nước, sau đó toàn bộ các ống chữa cháy trên những con đường của thành phố đều bật nắp, dòng nước với công suất lớn phun hàng chục mét lên cao.
Dòng nước được một sức mạnh nào đó dẫn dắt, len lỏi qua từng con phố cùng các toà nhà, mang theo nhiệt độ lạnh đến phản khoa học bao phủ lấy mũi thương bạc đang xoay tròn.
Masamune dù sao cũng không thể sánh bằng Daoloth - Quyền năng của hắn còn chưa đủ để có thể tránh khỏi nhiệt độ đủ để đông cứng không gian.
Cuối cùng, mũi thương dừng lại cách thân thể Oberon chưa đến một mét, tan vỡ rơi xuống mặt đất. Dòng nước theo đó cũng phủ xuống, khi tiếp xúc cùng thành phố liền khiến toàn bộ các con đường bị đóng băng.
“Múa để kêu gọi thiên nhiên sao? Không hổ là Vua Tinh Linh!”
“Mùa đông không phải mùa đông đối với người phàm, vì vậy họ không được bảo về bởi những bài thánh ca của mùa đông.”
×
— QUẢNG CÁO —
Không phản ứng đến lời nói của thanh niên, Oberon tiếp tục múa lên vũ đạo kỳ lạ, trong miệng còn tiếp tục lẩm bẩm.
Masamune đột nhiên cảm thấy báo động trong lòng.
“Không Tưởng Cụ Hiện Hoá!”
Thanh niên tóc đen một lần nữa lại cắm gậy pháp sư xuống mặt đất, dồn toàn bộ ma lực còn sót lại của bản thân vào trong đó. [Thép] được cung cấp làm chất liệu cho thần điện đen mọc từ dưới đất lên, nóc thần điện bật tung cây cối cùng nhà cửa xung quanh.
Lần này do không có thời gian để chuẩn bị mà cũng không có ma lực từ [Anh Đảo chi Vương] hỗ trợ, thần điện đen chỉ có thể mơ hồ xuất hiện, cấu trúc cũng yếu ớt hơn rất nhiều.
“...Vì vậy, mặt trăng nhợt nhạt mà giận giữ - người điều khiển thuỷ triều lấp đầy không khí với bệnh tật - Xuân hè thu đông giận giữ thay đổi địa điểm - Ta chịu trách nhiệm cho việc này!”
Theo tiếng lẩm bẩm ngày càng lớn của Vua Tinh Linh, một viên mặt trăng xuất hiện che kín mặt trời.
Nhật thực hàng lâm.
Nhật thực thần tạo này chỉ có thể che kín phạm vi bán kính hơn một cây số xung quanh Masamune, nhưng trong phạm vi này đã tạo ra huỷ diệt khủng khiếp.
Ở những nơi bị cái bóng của mặt trăng che kín, [thời tiết] trở nên hỗn loạn. Nhiệt độ giây trước còn ấm, giây sao đã biến thành giá rét, giây sau nữa lại lập tức như ném vào trong biển lửa. Ngọn gió thổi qua không khí, tạo thành các vết cắt trên tường; hạt mưa rơi xuống mặt đất, ăn mòn xi măng.
Điều kiện đột biến kèm theo thời gian ngắn ngủi giữa mỗi lần thay đổi khiến cho các cấu trúc cùng vật liệu nhân tạo không thể chịu đựng được. Các căn nhà “răng rắc” sụp đổ, đèn đường tan chảy dưới cái nóng bất ngờ.
Đám thủ hộ giả của rừng rậm được cường hoá dưới bóng tối, cây cối nhanh chóng trưởng thành lên cao lớn hơn, vung vẩy cành lá như những chiếc chuỳ sắt nặng nề đập vào bức tường đen.
“Oberon thì có liên quan gì đến mặt trăng?!?”
Ở trong thần điện, thanh niên tóc đen thở hổn hển tức tối.
Chiêu vừa rồi làm hắn giật mình không nhẹ. Thậm chí tốc độ gây dựng của Không Tưởng Hiện Thực Hoá cũng không thể đủ nhanh để hoàn toàn bảo vệ hắn, cánh tay trái do bị bạo lộ ra ngoài không khí vài giây đã tràn đầy vết cắt sâu hoắm, máu đen rỉ ra.
—- Đó là với điều kiện đã có [thân thể Thép], nếu như không có thì có khi hắn cũng phải tạm thời biến thành người tàn tật.
Để chuẩn bị cho trận chiến này, Masamune đã kiểm tra các truyền thuyết về sức mạnh của Oberon, cũng rất rõ ràng chức trách của hắn: Vua Tinh Linh, cai quản Vùng Đất Tinh Linh, truyền thuyết từng là ma thuật sư mạnh mẽ và là người hầu của Siegfried.
Vì vậy hắn mới có thể đối phó Oberon thành thạo điêu luyện đến vậy. Nhưng không hiểu sao vị Vua Tinh Linh này lại rút ra một đại chiêu liên quan đến mặt trăng, khiến cho Masamune suýt chút nữa trở tay không kịp.
Các viên đá màu đen làm nên cấu trúc của thần điện đang bị bào mòn bởi điều kiện thời tiết thần bí cùng rung động dưới các cú va chạm, nhưng Masamune cũng không quá lo lắng.
Thò tay vào trong khe hở không gian, sau đó rút ra thanh thánh kiếm nổi tiếng, hắn tự giễu:
“...Có lẽ ta nên đổi tên thành [Excalibur Vương]? Đối đầu với bất kỳ kẻ địch nào đều cần dùng đến thánh kiếm, quả thật là đáng xấu hổ...”
Đương nhiên đây là nói đùa. Chỉ cần chiến thắng là chiến thắng, xấu hổ là đặc quyền của kẻ sống sót.
“...Nhưng ai bảo ngươi dùng chiêu này đủ để có tính là [kẻ địch của thế giới] đây?”
Ma lực trong phạm vi 3km lúc trước đã bị sử dụng sạch, bây giờ lại đang từ từ khôi phục tràn vào người Masamune.
Từ trên nóc thần điện truyền đến bụi đất rơi xuống cùng tiếng rền vang của kim loại va chạm với vật cứng, hắn cũng chủ động giảm dần ma lực cung ứng cho Không Tưởng Hiện Thực Hoá.
Cuôi cùng, một viên rồi một viên đá đen rơi xuống, nóc thần điện bị đánh mở ra một lỗ, một gương mặt to lớn trên thân cây xuất hiện.×
— QUẢNG CÁO —
“——Excalibur!!”
Nắm chặt lấy thanh kiếm dài 90cm trong tay, thanh niên tóc đen vung thẳng luồng sáng đại diện cho thắng lợi cùng thần bí của hành tinh vào lỗ hổng vừa xuất hiện. Thánh kiếm khuếch đại năng lượng được bỏ vào, tạo ra ánh sáng huỷ diệt vạn vật - bao gồm cả viên mặt trăng treo cao đằng sau người cây vừa xuất hiện.
Nếu như nói các ma thuật bắn ra pháo năng lượng mà Masamune sử dụng lúc nãy là các khẩu pháo cỡ nhỏ trên thuyền hộ tống, thì năng lượng huỷ diệt từ Excalibur Accolon lúc này giống như là pháo chính của phi thuyền vũ trụ.
Một vũ khí năng lượng mạnh mẽ, với độ thần bí vượt xa tưởng tượng của nhân loại, được hành tinh dưỡng dục để chống lại [kẻ địch của thế giới] - Đó chính là Excalibur.
Rất không may cho Oberon, [mặt trăng] đang lơ lửng trên bầu trời không phải đến từ [thế giới], mà lại đang mang đến sự huỷ diệt cùng hỗn loạn cho thiên nhiên. Điều kiện để được coi là [kẻ địch của thế giới] đã đạt thành, luồng sáng càng trở nên hiệu quả.
Vì vậy, vào thời khắc khi thần điện tan biến và sụp đổ, luồng sáng chói mắt cũng đã hoàn toàn cắn nuốt mặt trăng trên bầu trời, trả lại mặt trời chiếu rọi vào thành phố tan hoang.
“Hiệp tiếp theo, Vua Tinh Linh.”
Tay phải cầm Excalibur Accolon, tay trái cầm gậy pháp sư với kiếm Kusanagi giấu bên trong, Masamune nở nụ cười dữ tợn.
“... Đương nhiên, [Arthur Pendragon].”
———-
Ở biên giới thành phố, ba vị Công Chúa Vu Nữ lặng yên thất thanh nhìn Dị Thần cùng Thí Thần Giả chiến đấu.
Chỉ cần là nhìn thấy luồng sáng chói mắt đại diện cho kết tinh của hy vọng nhân loại kia, trong lòng của tất cả những kẻ đứng xem vậy mà đều có thể tự động biết đến tên của nó.
“...[Arthur Pendragon]...” Không biết là thiếu nữ nào lẩm bẩm ra cái tên này.
Đúng vậy, chỉ có thể là vị Vua Kỵ Sĩ trong truyền thuyết mới là người nắm giữ Thánh Kiếm. Cũng chỉ có hắn mới là đại diện cho một thân phận khác của thanh niên tóc đen mà nhiều người đã lãng quên.
Nhưng đối mặt với trận chiến sử thi đang xảy ra trước mặt, thái độ của ba người khác hẳn nhau.
Seishuuin Ena là lo lắng cùng ái mộ, vì Vương kiêm người yêu của mình đang thoải mái thể hiện sức mạnh của hắn để chiến đấu.
Sayanomiya Kaoru là sợ hãi cùng đau đớn, vì nàng nhận ra sức mạnh của Ma Vương cùng Dị Thần là quá mức để cho hơn 10.000 dân chúng còn lại trong thành phố có thể sống sót.
Còn công chúa Alice... Bạch Công Chúa rung động trong lòng, nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mặt, cảm thấy so với những gì mình từng nhìn thấy là có chênh lệch quá lớn.
Bạch Công Chúa không phải là chưa từng nhìn thấy Thí Thần Giả cùng Dị Thần chiến đấu. Hiền Nhân Nghị Hội cùng Royal Arsenal dù là kẻ địch, nhưng đồng thời bọn hắn cũng có một kẻ địch khác.
Mà kẻ địch đó là nữ hoàng của các Thần Tổ, bên người còn có Dị Thần bảo vệ.
Đột nhiên tiếng bước chân đằng sau lưng nàng vang lên.
“Nhân cơ hội này thì đi thôi, công chúa Alice. Ngươi còn chờ gì nữa?”
Bạch Công Chúa quay người, phát hiện không biết hai vị Công Chúa Vu Nữ còn lại đã biến mất từ lúc nào.
Mà đứng đó là một vị Thí Thần Giả khác, thủ lĩnh của Royal Arsenal, Hoàng Tử Đen Alec.