Thụy Sĩ là một quốc gia rất kỳ lạ.
Nằm trong số những quốc gia có thu nhập bình quân đầu người cũng như là tổng sản phẩm nội địa cao nhất thế giới, quốc gia chỉ với gần mười triệu dân khẩu này còn được nổi tiếng là [Ngân hàng] an toàn cho nhiều đối tượng khác nhau.
Thậm chí cả trong chiến tranh thế giới thứ nhất và thứ hai ngắn ngủi, quốc gia có biên giới tiếp giáp với Đức này vậy mà vẫn bảo trì được trung lập, vắt chân lên ghế theo dõi cuộc chiến, đồng thời cười cung cấp dịch vụ ngân hàng cho cả hai bên.
Tiện thể nói, ở thế giới này hai cuộc chiến tranh thế giới kết thúc rất ngắn gọn.
Khi các Thí Thần Giả ngồi cao cao trên bầu trời, chiến tranh giữa các quốc gia chỉ cần khiến bọn hắn cảm thấy phiền liền sẽ phải kết thúc.
Ngươi có giỏi thử dùng vũ khí nguyên tử tấn công một vị Thí Thần Giả xem? Hắn sẽ cho ngươi biết thế nào là [phản vật lý], thế nào là [không khoa học], cùng thế nào là [tuyệt vọng].
Vì vậy cả hai cuộc chiến tranh đều kéo dài không đến một năm liền kết thúc, đồng thời còn không có tác động lớn đến lịch sử.
Đương nhiên, những điều này là Masamune nghe được từ miệng của công chúa Alice.
“...Như vậy là Hầu Tước Voban trực tiếp kết thúc chiến tranh thế giới thứ hai?”
Sắc mặt của Masamune quái dị hỏi Bạch Công Chúa đang ngồi đối diện hắn.
Không giống như Sayanomiya Kaoru dù nắm giữ một tổ chức lớn nhưng lại không có bao nhiêu thực quyền về tài chính, công chúa Alice là thiên kim của dòng họ quý tộc Goddodin, đồng thời còn là Ma Nữ nổi tiếng cả châu u.
Vì vậy nàng không hề cảm thấy bứt rứt khi ngồi trên chiếc máy bay xa hoa một cách quá đáng này... Dù vẫn hơi có cảm thán về quyền lực của các Thí Thần Giả, nhưng Bạch Công Chúa vẫn tự nhiên nhận cốc rượu vang từ tiếp viên, ưu nhã lắc lắc rồi đưa lên miệng nhấp.
Tư thái thoải mái, động tác tiêu chuẩn hoàn mỹ.
“Hầu Tước Voban dùng quyền năng phá huỷ gần như toàn bộ các binh đoàn cơ giới của Đức Quốc Xã, sau đó thiếu đi tính cơ động cùng trọng binh của mình, bọn hắn không thể chống được quân đội của Anh và Pháp.”
Công chúa Alice đưa bàn tay che miệng cười nhẹ, nhưng vẫn không thể hoàn toàn che đậy được rung động trong giọng nói.
“...Chiến tranh kết thúc năm 1940, trước khi Mỹ tham chiến. Châu Á hoàn toàn không hề tham dự...” Sắc mặt của thanh niên tóc đen càng quái dị. “...Thật là yên bình.”
“Định nghĩa về yên bình của Masamune Vương thật là kỳ lạ. Có gần mười triệu người tử vong mà ngài có thể gọi là [yên bình]?” Liếc xéo thanh niên tóc đen, Bạch Công Chúa lại quay đầu lơ đãng nhìn các đám mây ngoài cửa sổ.
Từ lúc đạt thành thoả thuận, vị công chúa này đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn liên tục đâm chọc hắn.
Mà tính cách thích náo nhiệt của nàng cũng càng ngày càng lộ rõ.
Sayanomiya Kaoru bước xuống cầu thang của máy bay, nhắc nhở một nam hai nữ đang ngồi trong không gian xa hoa cực điểm kia.
“Vương, chúng ta sắp hạ cánh. Các tổ chức ma thuật ở đây có liên lạc để mong muốn được tiếp đón ngài, ý của ngài như thế nào?”
“Không tiếp.”
“Vâng.”
Thoải mái nhàn hạ tiếp tục để Seishuuin Ena bóp vai, Masamune tiếp tục chờ đợi.
Hai vị Công Chúa Vu Nữ đã được Alice thông báo việc cần làm sắp tới.
—- Thực hiện nghi thức đưa Ma Thuật Vương đến Netherworld.
Trên thực tế, khi thân thể của công chúa Alice đã được khôi phục, một mình vị Ma Nữ này đã hoàn toàn có thể thực hiện được công việc này.
Nhưng công chúa Alice không đề xuất làm vậy, mà Masamune cũng rất ăn ý không hỏi đến.
Cả hắn cùng nàng đều đang tạo một cơ hội... Một cơ hội để hoàn thành vụ đánh cược của công chúa và Ma Vương.
Theo tiếng rền vang của động cơ, máy bay đáp xuống sân bay thành phố Bern.
Thành niên tóc đen cùng ba vị nữ tính bước xuống sân bay, đón ánh hoàng hôn buông xuống.
Ngồi lên trên chiếc xe limousine đen đã được chuẩn bị trước, Masamune trực tiếp kéo lấy Công Chúa Vu Nữ của Kiếm vào trong ngực, ngồi đối diện với công chúa Alice cùng Sayanomiya Kaoru.
“...Vương, ngài dự định bao giờ sẽ thực hiện nghi thức?”
Trong lúc công chúa Alice vui vẻ nghịch điện thoại trên tay, không nhìn động tác ngày càng lớn mật của thanh niên, thiếu nữ tóc đỏ lại phải tiếp tục nhắm mắt thực hiện chức trách của mình.
“Hiện tại Bern đã được thông báo để di tản, nhưng vẫn còn khoảng năm mươi nghìn dân chúng chưa rời khỏi thành phố. Ban quản trị nơi đây đã đảm bảo với ta rằng trong vòng bốn tiếng nữa sẽ hoàn tất việc di tản, thưa Vương.”
Thành phố Bern tuy là thủ đô trên thực tế của Thuỵ Sĩ, đồng thời còn là nơi tập trung của hệ thống chính trị, nhưng tổng dân số của cả thành phố bé nhỏ với diện tích 50km vuông này chỉ gần 150.000 người.
×— QUẢNG CÁO —
Nếu như tính cả vùng đô thị ngoại ô, tổng dân số của thành phố này cũng chỉ lên đến hơn 400.000 người.
Masamune tiếp tục trêu đùa thân thể của thiếu nữ trong lòng, hai bàn tay luồn vào dưới áo nắm lấy vò nặn. Nghe được báo cáo của Sayanomiya Kaoru, hắn hỏi nhỏ:
“Ena, ngươi thấy thế nào?”
Chịu đựng quấy rối từ thanh niên, suy nghĩ Công Chúa Vu Nữ của Kiếm đã có chút mơ hồ. Nàng ngốc ngốc ngửa gương mặt đỏ hồng lên hỏi:
“...A?”
“Ngươi nghĩ ta có nên đến Netherworld luôn không? Hay là...” Hơi thở của hắn lại phả vào cổ đã nóng rực của Seishuuin Ena: “Dành tối nay tiếp tục cùng Tế Ti đáng yêu của ta?”
“Ena.. Ena làm sao lại dám quyết định thay Vương?”
“Quyết định của ta là để ngươi chọn.”
Hắn thực sự không gấp - [Hành Lang Tinh Linh] của Aisha cũng đã từng đưa hắn đến [Fairy Realm], nơi mà [Oberon] rất có thể đang ở lại. Nếu mà Oberon từ đó rời đi chắc chắn cũng sẽ xuất hiện tại Bern.
Nhưng Masamune không gấp, một người nào đó khác lại gấp đến mức sắp nhảy lên.
Hôn quân! Ma Vương! Khốn nạn! Không biết liêm sỉ!
Thủ lĩnh của Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử gầm thét trong lòng.
Nhưng Sayanomiya Kaoru cũng không dám nói ra. Nàng tiếp tục cung kính hướng về Seishuuin Ena giải thích:
“Seishuuin gia chủ, hiện nay trong thành phố Bern còn lại 50.000 dân chúng. Nếu như Vương cùng Dị Thần chiến đấu, rất có thể sẽ lan đến thế giới hiện thực và cả thành phố.”
“Không phải là rất có thể, mà là chắc chắn sẽ lần toả đến thành phố. Netherworld không phải là nơi phù hợp để chiến đấu, chắc chắn Dị Thần sẽ chủ động quay về hiện thực.” Công chúa Alice đính chính.
Bạch công chúa trên người đã thay thành bộ váy xoè kết hợp giữa phong cách Victoria cùng nét đơn giản của hiện đại, càng tôn lên khí chất tao nhã xinh đẹp của nàng.
“Ném quyền quyết định sinh mạng của 50.000 người cho thiếp thất, ngài đúng thật là hào phóng.”
Thu hồi đôi mắt đang nhìn các căn nhà cổ kính hai bên đường, Alice nhè nhẹ trêu trọc.
Sau đó, nàng lấy ngón trỏ cùng ngón cái cuốn cuốn lấy lọn tóc vàng trên đùi, đầu nghiêng nhẹ liếc nhìn Masamune.
“Nếu không ngài cho ta quyền quyết định việc này có được không?”
Đáng tiếc, thanh niên tóc đen không dính chiêu này.
Seishuuin Ena rất nhanh liền tỉnh táo lại, đề phòng theo dõi lấy động tác của công chúa Alice, sau đó lại chần chờ nhìn Sayanomiya Kaoru, nghiêm túc suy nghĩ tình trạng thân thể của mình.
Cuối cùng thì tâm địa thiện lương của thiếu nữ vẫn chiếm ưu thế.
“Vương... Ta nghĩ là nếu như ngài không ngại, chúng ta có thể để đến ngày mai.”
“Được rồi.”
“A~~” Thấy trò vui không còn nữa, công chúa Alice mới thở dài thất vọng. “Ngài vậy mà lại hoàn toàn không nhìn mong muốn của một vị thục nữ, như vậy sẽ là mất điểm!”
“Chờ đến khi nào công chúa Alice ngươi chính thức thua thì nói sau.”
“Ha~ Vậy sao?”
Nhìn nụ cười trên gương mặt của vị Bạch Công Chúa, Sayanomiya Kaoru dường như nhìn thấy một con ác ma dần lộ răng nanh.
Đến khi Masamune cùng Seishuuin Ena bước vào cửa của khách sạn năm sao, Sayanomiya Kaoru mới bước song song cùng Alice, nhẹ giọng đặt câu hỏi.
“...Lúc đó, ngài định lựa chọn thế nào?”
Alice chỉ cười, nhún nhún vai, duyên dáng nhấc mép váy bước vào trong khách sạn. Câu trả lời của nàng truyền vào tai của Sayanomiya Kaoru.
“Không biết, tùy theo lựa chọn nào thú vị hơn.”
...
Ban đêm.
Chỉ khoác trên người chiếc áo ngủ mềm mại của khách sạn, Masamune hôn nhẹ lên trán của thiếu nữ đã kiệt sức ngủ say, sau đó dùng chăn đắp kỹ cho nàng trước khi bước ra ngoài phòng. ×— QUẢNG CÁO —
Hắn tiến vào căn phòng đối diện - căn phòng của công chúa Alice.
Dưới ánh đèn mờ tối, thanh niên tóc đen có thể thấy rõ chiếc giường là trống không. Hắn cũng không ngạc nhiên, tiếp tục bước về phía ban công, kéo cánh cửa kính “soạt” sang một bên.
“Masamune Vương, ngài vậy mà lại chuẩn bị sẵn chìa khóa dự phòng?”
Bạch công chúa bất mãn phàn nàn, sau đó tiếp túc quay đầu nhìn thành phố tối tăm.
Dưới ánh trăng sáng, bộ đồ ngủ trên thân thể của nàng dường như trở thành trong suốt, đường nét của nội y lộ rõ trên da thịt trắng muốt.
“Chìa khóa dự phòng không phải sinh ra là để tiến vào phòng của thiếu nữ ban đêm sao?”
Hắn hỏi ngược lại.
“Ngài nói cũng đúng.” Alice bật cười.
“Đừng có dựa vào thân thể mới liền không quan tâm đến sức khỏe. Ta giúp ngươi cải tạo cơ thể không phải là để ngươi ngắm trăng đến hai giờ sáng.”
“Vậy thì ngài làm vậy để làm gì đây... Ta đoán là một phần để ta có thể giúp ngài, còn một phần nữa...” Giọng nói của công chúa Alice trải dài, nhưng thâm ý không cần nói cũng biết.
“Có một phần là như vậy.” Masamune dựa lưng vào ban công, lấy từ túi áo ra tẩu thuốc, búng tay bật lửa bắt đầu đốt.
“Nhưng đừng tiếp tục thử ta, công chúa. Ena vẫn chưa thể hoàn toàn làm ta thỏa mãn.”
“....Ngài thật là đủ thẳng thắn.”
“Không thẳng thắn không được.” Thanh niên tóc đen bực tức hít sâu, sau đó phả ra khói. “Mặc áo khoác vào. Ta chưa bao giờ thất hứa, lần này cũng vậy.”
Giống như là mới phát hiện ra một cái gì đó vô cùng thú vị, Bạch Công Chúa kỳ dị nhìn thanh niên tóc đen. Sau đó nàng tiến vào trong phòng, khoác lên người chiếc áo khoác ngủ của khách sạn trước khi quay lại ban công.
Lần này, cả hai người đều không nói gì mà chỉ câu được câu không trò chuyện. Chủ đề lan man từ ma thuật đến võ thuật, từ lịch sử đến thần bí, lại từ các thần thoại đến các câu chuyện mà Alice nghe được về Thí Thần Giả.
Mãi đến hơn một tiếng sau, Alice mới trầm mặc.
“Lần này là ta thua, Masamune Vương.”
Bạch công chúa không biết cảm xúc của mình khi nói ra câu nói này là gì. Thất vọng? Mất mát? Buồn cười? Hay lại là... một tia giải thoát ở sâu trong lòng kia?
Lấy tay nới lỏng ra chiếc áo ngủ, nàng bắt đầu cởi từng chiếc cúc trên lớp áo trong suốt, ánh mắt nhìn kỹ gương mặt của thanh niên.
“Như vậy, theo như ước định...”
“Ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội, công chúa.”
Giữ lại bàn tay lạnh lẽo của công chúa Alice, con ngươi màu tím của Masamune phản xạ lấy gương mặt tinh xảo ngơ ngác của nàng.
“Nhưng lần này [giá] sẽ cao hơn. Công chúa có chấp nhận không?”
“Còn giá gì nữa?”
Thanh niên tóc đen chỉ ngón tay vào Bạch công chúa.
Phải đến năm phút sau, tiếng cười lanh lảnh của nàng mới vang vọng trong không khí. Lấy bàn tay còn lại lau đi vài giọt nước mắt trên khóe mi, Alice đầy thâm ý nhoẻn miệng cười.
“...Thật thú vị.”
Một lần nữa quay đầu nhìn cảnh đêm, công chúa Alice thất thần.
“Ngài đúng là tham lam, Ma Thuật Vương.”
“Ta vẫn luôn rất tham lam.” Masamune gật đầu.
Cài lại cúc áo, khoác lên áo khoác, công chúa Alice bước vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Dựa lưng vào cánh cửa kính, cảm nhận được ánh nhìn của một trong bảy vị Vương thống trị thế giới vẫn theo sát sau lưng, công chúa Alice hạ quyết tâm.
“Ta đồng ý!”