Thần điện đen sụp đổ, cột sáng trắng phóng lên tận trời, chui vào các vết nứt.
Ở bên ngoài, Hầu Tước Voban cùng Aisha lắng nghe Luo Hao tóm tắt vài lời kế hoạch của Masamune, sau đó đều giữ im lặng.
Bọn hắn cũng không phải ngu xuẩn.
Hầu Tước Voban thậm chí không muốn giữ nụ cười khinh miệt thường gặp trên gương mặt.
‘Hừ, Ma Thuật Vương…’
Hắn tuy là sói, nhưng cũng vẫn giữ vài phần nhân tính.
Phu Nhân Aisha lại tiếp tục chắp tay cầu nguyện, nhưng lần này lời cầu nguyện của nàng xen lẫn tiếng ngắt quãng.
Nàng thiếu đi người đồng loại duy nhất công nhận nàng.
Ba vị Thí Thần Giả lần lượt rời đi khỏi chiến trường, bắt đầu về lãnh địa của mình để xử lý hậu quả còn lại.
Nhưng trước khi đi, ánh mắt bọn hắn đều nhìn về bầu trời đã được chữa trị lành lặn, dường như nhìn thấy một lớp hàng rào vô hình đang ngăn cách giữa đám quái vật với số lượng vô hạn cùng hành tinh này.
Nó được các tổ chức ma thuật mệnh danh là “Đại kết giới”.
- -----
Luo Hao chủ từ thân Bằng hóa lại thành hình người, dần hạ xuống khỏi đám mây.
Nàng không đến Hàng Châu, không quay về Ngũ Ngục Thánh Giáo, thậm chí không thèm gặp bất kỳ một kẻ nào bao gồm cả Yu Yan cùng các nữ Phương Sĩ.
Nữ giáo chủ chỉ hạ xuống trên đỉnh núi Đại Hán Dương, ngồi trước mặt bàn đá mà nàng cùng thanh niên tóc đen đã từng thực hiện nghi thức hôn lễ, ánh mắt yên lặng nhìn thẳng lên bầu trời.
Bàn tay trái của nàng giữ chặt chiếc nhẫn trên ngón áp út, liên tục truyền ma lực vào trong đó, hi vọng cảm nhận được mối liên kết quen thuộc… Nhưng không nhận được đáp lại.
Vậy thì ở đây chờ đến khi có đáp lại thì thôi.
Đỉnh núi Đại Hán Dương đã từng được hắn sử dụng để làm nghi thức chế tạo hai chiếc nhẫn, từng cọng cây ngọn cỏ đều đã từng chứng kiến lời thề của bọn hắn.
Tới bây giờ, nơi này vẫn giống như là có hắn ở đó, khiến nữ giáo chủ cảm nhận được ấm áp ít có.
Mà cũng đâu chỉ như vậy...
Kể từ khi nữ giáo chủ bước vào nơi này, quần áo bị tổn hại trong trận chiến với Daoloth tự động khôi phục, ma lực như nghe lời dặn dò từ trước tự động tràn vào người nàng, giúp nàng khôi phục thể lực cùng vết thương.
Thậm chí với trình độ phương thuật cao siêu của Luo Hao, nàng còn nhạy cảm cảm giác được địa thế cùng phong thủy xung quanh tự động thay đổi, tạo điều kiện thuận lợi nhất nếu nàng cần chiến đấu.
“Ha.. ha ha…. Uổng công Luo Hao ta tự nhận là hơn người…”
Vậy mà không sớm nhận ra ở đây bị hắn thành lập phương trận cùng ma thuật trận dành riêng cho nàng.
Vậy mà trong chiến đấu với Dị Thần chỉ có thể phát huy được tác dụng yếu ớt, gần như không đáng kể.
Vậy mà cũng phải dựa vào chính phu quân của mình hi sinh để sống tạm!
Ánh mắt nhìn chăm chăm vào “Đại kết giới” lơ lửng trên không trung, như nhìn qua đó để thấy được triệu tỷ quái vật dị hình, lại như thấy được hình ảnh thanh niên tóc đen nào đó bị khóa kín bởi dây xích trên ngai vàng.
“Cả thế giới này đều đánh giá thấp trình độ ma thuật của ngươi, phu quân… [Phu quân của ta nhất định phải trở thành một anh hùng]... Ha ha ha!”
Giọt nước rơi xuống đất, khởi động bước đầu tiên của nghi thức.
Đột nhiên, trên đỉnh núi Đại Hàn Phong có mây đen xuất hiện, sấm chớp rì rầm, từng hạt mưa lất phất hạ xuống.
“A… Đến bước này cũng nghĩ kỹ rồi sao, phu quân? Thật giống như việc ngươi sẽ làm…”
Đúng vậy, Võ Hiệp Vương, giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh Giáo, Thí Thần Giả đầu tiên trên thế giới làm sao có thể có tình cảm uỷ mị? Chỉ là do mưa xuất hiện thôi.
Mưa vẫn đang rơi.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, đám mây thổi qua, các vì sao xuất hiện rồi biến mất nhưng nữ giáo chủ vẫn không có bất kỳ một động tĩnh nào.
Tới một ngày, từ đằng sau nữ giáo chủ có tiếng bước chân xuất hiện.
×— QUẢNG CÁO —
“... Giáo chủ, Công Chúa Vu Nữ Seishuun Naoki cầu kiến.”
“Không gặp.”
Yu Yan hít sâu một hơi, nén rung động trong lòng, nhưng giọng vẫn không kiềm chế được run run.
“Giáo chủ… Nàng mang theo [Erosion], nói rằng… Có thể phó giáo chủ đã có chuẩn bị từ trước!”
Thế giới bị lật ngược.
Yu Yan tỉnh hồn lại, phát hiện trong khoảnh khắc nhanh đến mức không thể hiểu được, nàng đã bị ma lực bùng nổ từ ngọn núi hất ngã ngược về sau.
Trước bàn đá, Luo Hao đứng đó, ánh mắt lóe lên như sao trời. Ma lực kinh khủng từ thân thể nữ giáo chủ bốc lên, hòa vào phương trận bày trên toàn dãy núi, khiến đỉnh núi như đang bốc cháy.
“Gọi nàng vào!”
[Erosion] làm vật dẫn xuất hiện tại đỉnh núi Đại Hán Dương, khởi động bước thứ hai của nghi thức.
...
“[Dùng nó để dẫn dắt tín ngưỡng] sao… Ta đã biết.”
Cầm thanh dao găm màu vàng từ tay của Công Chúa Vu Nữ, Luo Hao trong lòng cay đắng.
Nữ giáo chủ đã hi vọng hắn có thể để lại phương án rõ ràng để đưa hắn quay lại, nhưng chỉ là một manh mối mơ hồ…
Hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Nhưng ít nhất, Luo Hao cũng đã biết rằng không phải không có cơ hội nào.
Trong lòng nàng tro tàn lại bắt đầu bốc cháy.
“Thật xin lỗi, giáo chủ đại nhân… Masamune đại nhân cũng chỉ giao cho ta dặn dò như vậy…”
“Không trách ngươi. Về Nagasaki đi, thanh dao găm này sau đó ta sẽ đưa tới để ngươi tiếp tục dẫn dắt tín ngưỡng của giáo phái. Nếu cần trợ giúp gì thì truyền tin cho Yu Yan.”
“Rõ, giáo chủ đại nhân.”
Seishuun Naoki ngoan ngoãn nghe lời của Luo Hao, thậm chí ngoan ngoãn đến mức chính Công Chúa Vu Nữ cũng không hiểu vì sao.
Nếu Masamune ở đây, chắc chắn hắn sẽ cười nói: ‘A, vì Công Chúa Vu Nữ của ta mới là Tế Ti (Priest), còn giáo chủ phu nhân đã là Đại Tế Ti (Great Priest) mà!’
Vạn ác Tà Thần thực tập sinh, chuyên đi đùa bỡn linh hồn (thiếu nữ) nhà lành.
Đuổi Công Chúa Vu Nữ cùng Yu Yan đi, Luo Hao lại tiếp tục ngồi trước bàn đá nhìn bầu trời, tiếp tục truyền ma lực vào trong chiếc nhẫn.
Trên mặt bàn đá, dao găm Erosion sáng rọi phản chiếu ánh nắng mặt trời.
...
Nhẫn bị lưu lại trên đỉnh núi Đại Hán Dương năm mươi ngày liên tục, khởi động bước cuối cùng.
Nghi thức bắt đầu vận hành.
Nữ giáo chủ vốn đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình bỗng nhiên phát hiện cảnh tượng xung quanh thay đổi.
Không còn là đỉnh núi cùng bầu trời, mà thay vào đó là sương trắng mênh mông.
Luo Hao thân thể căng cứng, không phải vì bản năng nguy hiểm… Nàng cảm nhận được trong màn sương trắng này hoàn toàn không có gì có thể gây hại cho mình.
Mà là bởi vì [Người] xuất hiện trước mặt.
“Phu… phu quân?” Chính nữ giáo hủ cũng không nghe rõ giọng nói của nàng.
“Hừm…. Thật xin lỗi, Luo Hao, nếu như ngươi nhìn thấy hình ảnh này thì có lẽ là ta đã có vấn đề gì xảy ra, đây là hình ảnh lưu niệm mà ta để lại làm [đảm bảo] sau cùng.”
Thanh niên tóc đen mắt tím với gương mặt tuấn mỹ, trên người khoác trường bào màu đen do chính nàng may tặng hắn, trên gương mặt vẫn là nụ cười khiến nàng khó chịu.
Có vài phần ác ý, nhưng càng nhiều là trêu ghẹo.
“Ít nhất ta có thể đảm bảo với ngươi, Luo Hao, là nếu ngươi nhìn thấy hình ảnh này thì ta còn chưa chết... hẳn. Nhưng mà với nghề nghiệp [Tà Thần thực tập] của ta thì để phục sinh cũng tương đối khó khăn, có lẽ cần giáo chủ phu nhân giúp đỡ một chút…” ×— QUẢNG CÁO —
“Ngươi nói, ta làm.”
Dù biết là đây chỉ là một hình ảnh, nhưng Luo Hao vẫn trả lời hắn, âm thanh êm dịu lạnh lùng.
Quyết tâm trong đó chỉ có nàng mới biết được.
“Như vậy…”
- ------
Tokoyogi Masamune không phải không muốn nhắc nữ giáo chủ về [hậu chiêu] mình để lại trên núi Đại Hán Dương, mà vì hắn cũng không phải là [tử vong].
Hắn lựa chọn [giam giữ] chính mình, vậy thì làm sao có thể phục sinh được? Dù trong nghi thức hắn hướng dẫn Luo Hao có bao gồm hiệu quả [Triệu hồi], nhưng trong trạng thái lý trí ngủ say thì hắn sẽ không thể phản hồi được nữ giáo chủ.
Nhưng vạn vật luôn có rất nhiều [ngẫu nhiên], mà chúng hợp lại thì tạo thành [tất nhiên].
Không biết đã đi qua bao lâu.
Trong dị không gian, thời gian là thứ không có ý nghĩa nhất, vì chính khái niệm của [thời gian] là do [trật tự] tạo thành.
Thần điện màu đen vẫn đứng sừng sững giữa trung tâm vũ trụ, màn sương đen quấn xung quanh, ngăn cách mọi tầm nhìn.
“Thân thể của con thỏ này cũng thật là thuận tiện, ha ha. Ít nhất là có thể dùng chân bước mà không lo tạo ra tiếng động đánh thức dây xích nhỏ.”
Laplace nhẹ nhàng bước trên sàn đá, đôi tai dài vung vẩy trong không trung.
Nó bước đến điểm cuối, ngẩng đầu nhìn lên trên. Từng bậc thang dẫn lên điểm cao nhất của thần điện hùng vĩ, nối liền với chiếc ngai vàng được bao bọc bởi vô số xiềng xích.
Trên nóc thần điện, sương mù đen chảy ngược xuống, chầm chậm tràn vào người của thanh niên tóc đen đang bị khóa kín.
“Daoloth thực sự là làm loạn…. Nyarlathotep vẫn không thể quản lý được đám Great Old One đó sao?”
Laplace hỏi bản thân, xong lại tự đưa ra câu trả lời.
“Đương nhiên là không, Tà Thần dù kính phục [Tam Trụ Thần] nhưng không phải là thần phục với [Tam Trụ]...”
“Như vậy sẽ có ảnh hưởng tới kế hoạch sao?”
“Đương nhiên là có, thông qua xích khóa, ảnh hưởng cũng sẽ là [không thể dự đoán]. Tương lai được tạo từ nhân quả của định luật nguyên bản, nhưng trật tự và hỗn loạn lại là bản nguyên tạo nên định luật nguyên bản, nên không thể dựa trên định luật để dự đoán tương lai của hắn.”
“Vậy thì cần phải thông qua [Tứ Nguyên Tố].”
“Đúng vậy, [Tứ Nguyên Tố] là lựa chọn an toàn nhất, bọn hắn có đủ sức mạnh cùng [lý trí] để hiểu được đại cục.”
Ma Quỷ Laplace là đại diện cho [toàn tri], nhưng đồng thời cũng là mặt tối của [vô tri]. Vì vậy, nó cần thông qua cách [tự hỏi] để tự đưa ra đáp án cho chính bản thân mình - Chỉ cần là kiến thức trong vũ trụ, nó có thể tự hỏi và tự trả lời.
Cuối cùng, con thỏ Laplace cũng ngừng nói chuyện. Ánh mắt của nó si mê nhìn vào thanh niên tóc đen cùng những sợi dây xích trên người hắn, cùng với… đám sương mù đen quanh quẩn xung quanh thần điện.
Từng sợi sương mù luẩn quẩn trong không gian, lúc lên lúc xuống, chúng chầm chậm di chuyển theo một quy luật huyền bí của vũ trụ.
Gương mặt của nó chợt trở nên hoài niệm khó hiểu, như đang nhớ lại một thời quá khứ xa xưa đến mức các vị Thần của đa nguyên vũ trụ cũng đã lãng quên.
Sau hồi lâu, Laplace lại nở nụ cười.
“Ngươi vẫn không hiểu giá trị của mình, dây xích bé nhỏ… [Hành tinh] nhỏ bé kia làm sao xứng để ngươi trả giá bằng [tự phong ấn]? Dù là Vùng Đất Giấc Mơ (Dreamland) cũng không được.”
“Ngươi là quân cờ của Rắn Ngậm Đuôi cùng Nhất Nguyên, cũng là kẻ đánh cờ của trật tự và hỗn loạn. Nhưng… Giác ngộ này có thể nói là đủ rồi.”
“Đến giờ thực hiện cái giá phải trả, xích khóa.”
Từ đằng sau lưng của Laplace, cái bóng của nó kéo dài, nối liền với cái bóng của thanh niên tóc đen.
Linh hồn, [lý trí] của Masamune, kèm theo cả [hỗn loạn] bị Laplace dùng một loại sức mạnh nào đó bao bọc lại, ẩn sâu vào trong cái bóng đằng sau lưng.
Nó lại biến mất như chưa bao giờ từng xuất hiện.