Phùng Khoan vừa cùng Vân Khanh đi được một đoạn trong trường thì đã có
vài người sinh viên tình nguyện chạy tới hướng dẫn. Dĩ nhiên phần đông
đều là mấy tên con trai, chỉ có 1,2 chị sinh viên mê trai đến vì Phùng
Khoan.
Phùng Khoan tươi cười lắc đầu, cậu ta cũng không để ý đến
mấy người này, chỉ kéo Vân Khanh đi làm thủ tục nhập học, nộp các khoản
tiền linh tinh rồi lên con xe mô tô mới tậu hôm trước phóng đi.
Mấy thanh niên tình nguyện lúc nãy thấy vậy không khỏi lắc đầu, tự nhủ xem ra đã không còn cơ hội.
Phùng Khoan chở Vân Khách đến bờ sông, một chỗ mà Phùng Khoan nghĩ là lãng
mạn. Cậu ta rất vui vẻ trò chuyện với Vân Khanh, hai người lại hiểu nhau hơn không ít.
Sau khi về nhà, Phùng Khoan nằm trong căn phòng
rộng rãi thoải mái tiện nghi nhưng cậu bỗng nhiên cảm thấy trống trải.
Tuy gia đình đã trở nên giàu có, nhưng lại không có thời gian dành cho
nhau như trước nữa. Phùng Khoan cười khổ, xem ra giàu có cũng có cái hại của nó.
Phùng Khoan nhàm chán bật TV xem, trên TV hiện lên một quảng cáo về trò chơi siêu thực tế ảo quốc tế Bá Vương.
Theo như quảng cáo thì trò chơi này dựa trên công nghệ mới nhất trên thế
giới, giá có vẻ hơi đắt so với bình dân, 10 triệu, nhưng đối với Phùng
Khoan bây giờ thì khoản tiền đó chẳng là gì. Cậu ta liền gọi điện đến
cho công ty phát hành game đặt một bộ.
Không đến hai tiếng sau,
trong phòng Phùng Khoan đã có một bộ máy chơi game Bá Vương, trông nó
chẳng khác nào một túp lều nhỏ. Phùng Khoan bước vào không gian bên
trong, lập tức có một vài sợi dây tự động bay đến gắn vào một vài chỗ
trên cơ thể cậu ta, người ta gọi nó là cảm biến hành động.
Một chiếc mũ như mũ bảo hiểm đội vào đầu Phùng Khoan che hết mặt mũi cậu ta. Một giọng nói điện tử vang lên:
- Xác nhận người chơi, chuẩn bị đăng nhập...
Phùng Khoan cảm thấy cơ thể được nâng lên trôi nổi trên không
trung. Hóa ra cái bộ trò chơi này có thể tạo môi trường chân không để
người chơi có thể hoạt động thoải mái. Tiếp sau đó nó sẽ đọc các cử động của người chơi chuyển thành dữ liệu tương tác với các đối tượng khác
trong trò chơi. Đây chính là một sự kết hợp hoàn hảo giữa tập luyện thân thể với chơi trò chơi.
Nhưng cũng chính vì vậy mà khi người chơi cảm thấy mệt ở bên ngoài thực tế thì họ cũng sẽ không thể tiếp tục
chơi. Tóm lại, trò chơi này giúp cho người chơi vừa có thể thưởng thức
một game thực tế ảo vô cùng chân thật, có thể thoải mái làm những việc
mình thích trong thế giới trò chơi, lại vừa có tác dụng rèn luyện thân
thể mỗi ngày. Người chơi hoạt động trong trò chơi thì cũng chính là hoạt động ngoài thực tế. Trong trò chơi này, người chơi chính là Bá Vương,
thích làm gì thì làm! Chỉ cần bạn có đủ thực lực!
- Đăng nhập thành công! Xin mời người chơi đặt tên cho nhân vật!
Âm thanh hệ thống lại vang lên.
- Thánh Phồng! Phùng Khoan trả lời.
- Tên được chấp nhận! Đang quét cơ thể! Quét xong! Cập nhật thuộc tính!
Vì là một trong mười người chơi đặt mua đầu tiên bạn sẽ được tặng một
phần quà đặc biệt của nhà phát hành - kỹ năng: Vọng Khí ( biết được cấp
độ người chơi có level thấp hơn hoặc người chơi có level cao hơn không
quá 2 cấp - kỹ năng duy nhất ).
Phùng Khoan tức giận, cái kỹ năng ngớ ngẩn này game nào chẳng có, lại còn bày đặt kỹ năng duy nhất, quà
tặng đặc biệt. Bình thường trong các game online, các game thủ đều có
thể xem được cấp, thuộc tính của người chơi khác, nhưng trong game này
hoàn toàn không thể làm vậy, Phùng Khoan không biết điểm này nên coi kỹ
năng kia chỉ là cùi bắp.
- Beep! Tin hệ thống: Do game mới phát
hành nên sau khi có mười người đầu tiên mua máy, những người tiếp theo
sẽ được nhận máy miễn phí tại các cửa hàng của nhà phát hành, giới hạn
1000 máy/ quốc gia.
Nghe được tin nhắn hệ thống này, Phùng Khoan
không khỏi chửi tục một tiếng, cậu chính là một trong mười thanh niên
vinh dự được mua máy có phí, nếu đợi thêm chút nữa thì đã có thể nhận
máy miễn phí rồi. Mặc dù số tiền mua máy chẳng là gì với cậu nhưng cái
cảm giác bất công làm cậu rất khó chịu. Còn may là sau khi bán mười máy
đầu tiên thì trong ngày đó sẽ không bán máy nào nữa, tức là cậu ta và
chín người khác có thể đi trước các game thủ khác 1 ngày.
Phùng
Khoan đang tức giận thì trước mắt hiện lên một đồng cỏ xanh tươi tốt, đó rõ ràng là một thảo nguyên. Phùng Khoan sững sờ, đồ họa game thật đến
không thể tin được. Phùng Khoan có thể cảm thấy từng cơn gió nhẹ mang
theo hơi nóng, mùi hương cỏ, hình ảnh sắc nét đến từng chi tiết, quả
thật chính là một thế giới khác. Mặc dù các giác quan của Phùng Khoan
nhạy hơn người thường rất nhiều nhưng cũng chỉ cảm thấy sự khác biệt rất nhỏ, nếu không chú ý kỹ thì hoàn toàn không cảm giác được. Nói chung
Phùng Khoan chỉ biết kêu lên một tiếng tuyệt, mọi sự tức giận trước đó
biến mất không thấy.
- Người chơi có 5 giây chuẩn bị, nhiệm vụ đầu tiên bắt đầu! Hệ thống nhắc nhở.
- WTF? nhiệm vụ quái gì? cốt truyện đâu? game kiểu gì thế này?ư
Đang tự hỏi thì âm thanh hệ thống lại vang lên:
- Nhiệm vụ đầu tiên: giết một trăm con sói hoang dã. Phần thưởng: ẩn. Phạt: không được vào game trong 1 ngày.
- Định mệnh!
Phùng Khoan chỉ kịp gào lên hai chữ. Một trăm con sói không biết xuất hiện từ nơi nào đã lao về phía cậu. Một trăm con sói này bao vây xung quanh
Phùng Khoan, nhất loạt tấn công. Sói là loại động vật hung hãn khát máu, lại xảo quyệt, sống bầy đàn nên rất khỏ giải quyết. Nhưng Phùng Khoan
nào phải người thường. Hệ thống game dựa vào cường độ thân thể mà xác
lập thuộc tính nhân vật trong game cho người chơi, hoàn toàn không có sự bình đẳng nào. Ai ốm yếu bên ngoài thì vào game cũng sẽ ốm yếu, ai khỏe mạnh thì vào game sẽ khỏe mạnh. Tuy nhiên, nhiệm vụ đầu tiên sẽ dựa
trên mức độ thuộc tính của mỗi người mà độ khó dễ sẽ khác nhau, sẽ bạo
ra nhiều vật phẩm mạnh mẽ tương ứng với mức hoàn thành nhiệm vụ, ngoài
ra còn rất nhiều kỳ ngộ được đặt khắp nơi trên toàn thế giới game. Các
nhiệm vụ tiếp theo sẽ bình đẳng. Mỗi người chơi đều có thể lựa chọn con
đường riêng của mình, cũng có thể trở nên mạnh mẽ nhờ kỳ ngộ.
Phùng Khoan xoay người vung tay. Tuy võ công trong Vô Cực Bí Điển không có
bao nhiêu, nhưng lại nâng tố chất thân thể của Phùng Khoan lên một con
số khổng lồ. Mỗi một đòn bình thường của cậu ta mang theo sức mạnh ẩn
chứa khủng khiếp nhờ vào cách phát lực trong Vô Cực Bí Điển.
Bụp, bụp, bụp...Những tiếng động liên tiếp vang lên, kèm theo đó là tiếng nổ nát đầu của mấy con sói. Mỗi con sói tan biến đều để lại một chút da
lông, hoặc răng nanh, hoặc ít tiền, vài con thậm chí còn để lại vật phẩm như trang bị, bình thuốc, bí tịch tàn quyển...
Phùng Khoan tiếp
tục hăng hái vung tay, mỗi lần cậu vung tay là có một con sói biến mất.
Đối với kẻ luyện được Vô Cực Bí Điển như vậu ta thì đây chỉ là chuyện
vặt.
Con cuối cùng trong đàn sói chính là Lang Vương. Không khác
mấy với những con sói thường, nó nhanh chóng bị Phùng Khoan một đấm đánh chết. Vừa đánh chết con Lang Vương. Hệ thống liền nhắc nhở.
-
Người chơi thành công đánh chết Boss ẩn 1- Lang Vương! Thưởng người đầu
tiên đánh chết boss! Thưởng người hoàn thành nhiệm vụ trước thời gian
quy định! Danh vọng tăng 500, tiền tăng 500, nâng cấp bậc trang bị bạo
ra lên 3 lần.
Phùng Khoan vui sướng. Anh chính là vô địch, quả nhiên là được phần thưởng to.
Cậu ta vội nhìn vào trang bị đó còn Lang Vương bạo ra.
- Lang Đầu Đao-vũ khí lam(thuộc tính:tăng +200 công)-tăng lên 3 lần thành Long Đầu Đao-thần khí(thuộc tính ẩn, không đủ cấp độ để xem)-cấp độ có
thể dùng:100.
- WTF? phải trăm cấp mới dùng được à?
Phùng Khoan vội mở bảng thuộc tính của mình ra.
Tên: Thánh Phồng
Danh vọng: 500 - Có chút thanh danh.
Tiền: 500 - Đủ ăn.
Cấp 1: 99.69%
Công: 100/10 (10 là mức độ công trung bình của người thường cấp 1, 100 là mức công cao nhất ban đầu quy định trong hệ thống chứ thực ra công của
Phùng Khoan mạnh hơn nhiều)
Thủ: 100/10
Tốc:100/10
Trang bị: Áo phông ( +2 thủ). quần đùi (+1 thủ). giày bata (+1 tốc).
Xem xong thuộc tính, Phùng Khoan không kìm nổi phải thốt lên một câu:
- Fu*k!