- Đây là đâu?
Phùng Khoan tỉnh dậy trong một không gian u tối, xung quanh chỉ toàn một màu đen. Cậu hốt hoảng chạy quanh hét toáng lên. Cậu phát hiện ra rằng dường như không gian này không có giới hạn, chạy mãi mà không có điểm cuối. Trong lúc tinh thần cậu gần như kiệt quệ đến bờ vực tan vỡ, một đạo ánh sáng lóe lên như bếp ga sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi làm Phùng Khoan mững quýnh lên.
Đạo ánh sáng kia có màu trắng, một màu trắng thuần khiết không mang tạp chất xuất hiện giữa không gian đen tối làm nó càng thêm xinh đẹp. Đạo ánh sáng bay đến gần Phùng Khoan. Lúc này Phùng Khoan mới thấy rõ đó là một quả cầu trong suốt. Quả cầu bay xung quanh Phùng Khoan, có lúc lại gần, khi Phùng Khoan định chạm vào thì nó như giật mình lùi ra.
Dường như suy nghĩ đắn đo một lúc, cuối cùng quả cầu cũng lao thẳng vào mặt Phùng Khoan, cảm giác y hệt như lúc quyển sách đen kia lao vào mặt cậu vậy.
Trong cõi u minh, Phùng Khoan dường như thấy được trong đầu mình vang lên một giọng nói: " Thiên địa chí cực vốn là vô cực, Lấy hạo nhiên chính khí mà lập ra vạn vật, Vật cực tất phản lại sinh ra ma quỉ tà khí, Chính là gì? Tà lại là gì? Tất cả chỉ nằm ở bản tâm "
Một luồng sức mạnh ầm ầm chảy trong cơ thể Phùng Khoan, tất cả tạp chất dường như tiêu biến. Cũng không phải là tiêu biến, chỉ là chuyển hóa thành một dạng khác theo kinh mạch của Phùng Khoan tụ thành một hạt châu nhỏ nằm trong đan điền Phùng Khoan.
Không gian u tối kia bỗng sáng rực lên, hiện lên mấy chữ cổ nhưng không hiểu sao Phùng Khoan vẫn hiểu được, dường như trời sinh là đã hiểu được rồi. Mấy chữ đó là: Bản Tâm Vô Cực Quyết.
Mấy chữ kia tuy to lớn, đẹp đẽ, hoành tráng nhưng lại không tỏa ra chút uy thế nào, dường như có nó là điều đương nhiên, không có gì phải bàn cãi, không có gì phải ngạc nhiên, không có gì phải sợ hãi... tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Phùng Khoan không tự chủ được ngồi xếp bằng, hai bàn tay úp vào nhau, mắt nhắm lại vận chuyển một thứ năng lượng kì quái nào đó mà cậu vừa phát hiện ra trong cơ thể theo một lộ tuyến kì dị vừa hiện ra trong đầu. Theo lộ tuyến này, những luống năng lượng liện tục di chuyển vừa cải tạo kinh mạch Phùng Khoan, vừa giống như là nội lực của người luyện võ, đổ về đan điền, nhập vào trong hạt châu lúc trước.
Hạt châu được luồng năng lượng kia truyền vào kích thước ngày càng lớn hơn, nhưng biên độ rất nhỏ, phải nhìn kĩ mới thấy được.
Thời gian trôi qua, dường như là một phút, cũng có thể là một nghìn năm, một vạn năm, hạt châu kia đã lớn như trái bóng bàn, tỏa ra ánh sáng đen kì dị. Ngược lại, kinh mạch, da thịt Phùng Khoan lại trong suốt, tỏa ra thứ ánh sáng nhè nhẹ, thuần khiết, thánh thiện như ánh sáng của quả cầu đã nhập vào cậu.
Trong đầu Phùng Khoan không hiểu sao tự nhiên hiểu rõ cho dù cậu có ngồi vận công tiếp cũng không thể tiếp tục tăng tưởng hạt châu kia cũng như cơ thể cậu, bởi vì cậu đã luyện thành tầng thức nhất của công pháp Bản Tâm Vô Cực, Thánh Thể Tà Tâm.
Bây giờ là lúc tìm kiếm đột phá. Vậy là, Phùng Khoan mở mắt.
Vừa mở mắt ra, một luồng sáng chiếu vào làm Phùng Khoan phải nheo mắt
lại, nhưng đó chỉ là phản ứng tự nhiên. Cậu ta phát hiện dù là bị chói
mắt, nếu là trước đây thì đúng là phải nheo mắt lại vì cảm giác khó chịu do lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng. Nhưng hiện tại thì khác, mắt
cậu hoàn toàn không có một chút cảm giác khó chịu nào, nheo mắt chỉ là
Như một thói quen- Noo Phước Thịnh.
Phùng Khoan từ từ ngồi dậy,
cậu đang nằm trên một chiếc giường bằng hàn ngọc, chính là loại hàn ngọc vạn năm như chiếc giường mà cô cô và Dương Quá đã từng vần nhau trên đó luyện Ngọc nữ tâm kinh. Khí lạnh tỏa ra từ chiếc giường tạo thành từng
đợt sương khói bay bay trông rất đẹp mắt. Nhưng Phùng Khoan chỉ cảm thấy hơi mát mẻ. Cậu đã đạt đến trình độ thủy hỏa bất xâm, nóng lạnh bất
nhập, đao thương súng đạn không xi nhê.
Phùng Khoan nhìn quanh,
chỉ thấy đây là một căn phòng trắng toát, nhìn có vẻ rất sạch sẽ, lúc
mới mở mắt cậu ta còn có cảm giác đang ở trên thiên đường. Nhắm mắt lại
và cảm nhận, Phùng Khoan cảm thấy bên ngoài có rất nhiều người đang làm
những việc khác nhau, có người đi đi lại lại, có người nói chuyện, người luyện công, luyện võ, người tắm rửa, đi vệ sinh, làm tình...nguyện viên lao động công ích.
- Đây chính là linh giác thần thông trong Vô Cực bí điển sao? Phùng Khoan thầm nghĩ.
Đưa bàn tay mình lên nhìn nhìn, Phùng Khoan cảm nhận thấy luồng sức mạnh
đang tràn ngập trong cơ thể, không kìm chế được sự sung sướng tột đỉnh
(người ta thường gọi là lên đỉnh) hét lên một tiếng giải tỏa sự cà phê
của mình. Tiếng hét này cực kỳ mạnh mẽ, như tắc zăng chúa tể rừng xanh
hú lên gọi thú. Tất cả mọi người trên đảo Bàn Long đều bị một tiếng hét
thê lương này làm cho giật hết cả mình.
Đến ngay cả mấy người
đang vừa luyện tập võ nghệ vừa bật nhạc HKT, Sơn Tường ôm ti vi max
volumn cũng giật mình tắt loa xem có chuyện gì xảy ra.
Trần Hoành đang ngồi xem séc trong phòng sắp đến giai đoạn quan trọng cũng bị
tiếng hét này cắt đứt tâm trạng đang phê. Lão vốn độc thân mấy chục năm
nay, võ công lại luyện đến mức xuất thần nhập hóa, cơ thể khỏe mạnh,
sinh lý đầy đủ. Nhưng vì chỉ tập trung vào luyện võ nên bỏ bế công việc
tán gái, dẫn đến đã hơn sáu mươi tuổi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.
Nếu không có mấy bộ phim hot tokyo bên đảo quốc thì có lẽ lão đã bị tự
kỉ ám thị vì cô đơn lẻ bóng nhiều năm.
Nghe được tiếng thét xé
lòng kia, Trần Hoành cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng. Cuối
cùng thằng đệ tử mà lão chọn cũng hơn hẳn mấy thằng mà mấy tên già kia
chọn. Chẳng những không chết mà còn hấp thụ được Vô Cực bí điển một cách hoàn mỹ nhất từ trước đến nay. Nhớ đến mấy người do mấy tên kia chọn,
đứa thì lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân, đứa thì tay nhặt lá chân đá ống
bơ, đứa nào kha khá hơn chút thì nằm liệt giưởng bán thân bất toại, mất
hết võ công... nói chung là không đứa nào nên hồn, lão lại vênh vênh đắc ý. Đệ tử do ta chọn phải thế chứ.
Lão là người duy nhất trong
thế hệ trước tiếp nhận được 1% độ phù hợp với Vô Cực bí điển mà không bị ảnh hưởng gì nên lão khá rõ về điều kiện để tương thích với Vô Cực bí
điển hơn mấy lão già kia. Nhưng lão cũng không ngờ được Phùng KHoan lại
đạt đến độ tương thích lên đến 69%. Vừa nghe qua tiếng thét kia lão đã
đại khái đoán được khả năng tiếp nhận của Phùng Khoan. Lão không thể
không công nhận người sáng tạo ra Vô Cực bí điển ( là thằng tác giả) quả thật là thiên tài vài năm có chục, đã sáng tạo ra một môn công pháp mà
đến cả người có thể chất luyện võ cực phẩm như Phùng Khoan cũng chỉ
tương thích có 69%.
Lão vội bước ra khỏi phòng chạy nhanh đến chỗ Phùng Khoan đang nằm. Vừa thấy Phùng KHoan lão đã tươi cười hớn hở chúc mừng cậu ta đã vượt lên chính mình mà dành được phần thưởng, luyện được võ công siêu phàm nhập thánh vô địch thiên hạ, độc bá võ lâm. Phùng
Khoan thấy khuôn mặt tươi cười nham nhở của lão, biết lão trước đây đã
lừa mình không nói khi luyện võ công này sẽ gặp nguy hiểm chết người, mà tỉ lệ chết rất thấp, chỉ có 50%, còn lại là điên, tàn phế...nhưng nghĩ
lại nếu không có lão chắc mình cũng không có được ngày hôm nay. Vì vậy
Phùng Khoan tiếp đón lão bằng một cú đấm thôi sơn làm lão văng ra khỏi
căn phòng được thiết kế đặc biệt để dưỡng thương cho cậu ta. Đoạn không
nói không rằng ngoắt mông bỏ đi về phía biển Đông.
Phùng Khoan nhanh chóng bước về phía trước. Trước mắt cậu ta lúc này là
mặt biển, sóng vỗ ầm ầm vào bở biển. Trước đến giờ Phùng Khoan cũng
không học bơi nên cậu chỉ là một con vịt cạn. Nhưng bây giờ không còn
như trước nữa, Phùng Khoan cảm giác được mình hoàn toàn có thể lặn trong nước một thời gian dài, trong Vô Cực bí điển có một phần gọi là nội hô
hấp.
Nội hô hấp tên như ý nghĩa chính là trao đổi khí ở trong cơ
thể. Năng lượng vốn không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi,
khí cũng như vậy, nhờ vào công pháp trong Vô Cực bí điển, Phùng Khoan có thể trao đổi chất lấy được ô xi từ trong nước.
Phùng Khoan nhún
người phóng về phía biển. Cậu chỉ hơi dùng lực một chút đã nhảy xa đến
hơn trăm mét, rơi xuống mặt biển tạo thành một vụ nổ lớn làm nước biển
văng tung tóe cả lên. Do không biết bơi nên Phùng Khoan lập tức chìm
nghỉm xuống, nhưng có võ công trong người, lại không sợ ngột thở, cho
nên Phùng Khoan bắt đầu tập bơi.
Thật sự rất dễ dàng, chỉ sau
vài tiếng tập luyện, Phùng Khoan đã có thể bơi khá tốt, không còn là vịt cạn như trước nữa. Phùng Khoan vui vẻ phấn khởi như em bé vừa có đồ
chơi mới, liên tục bơi về phía trước. Cậu không nhận ra một việc, cậu
hoàn toàn không biết mình đang bơi về phương hướng nào, đi chỗ nào là
đất liền.
Đến khi giật mình tỉnh táo lại thì Phùng Khoan đã ở
giữa biển không biết đường nào mà lần. Nhưng sức mạnh trong người vẫn
không suy giảm chút nào, nó giúp cho Phùng Khoan không cảm thấy đói,
không cảm thấy khát, không cảm thấy mệt, trực tiếp trao đổi chất biến
linh khí trong trời đất thành chất dinh dưỡng tạo ra năng lượng cung cấp cho cơ thể.
Vậy là mấy ngày tiếp đó, Phùng Khoan đành bơi theo
quán tính, đi lung tung theo cảm giác. Cậu cũng gặp được vài đảo nhỏ,
lên bờ kiếm vài thứ ăn tạm như cá nướng, một vài loại động vật, quả cây
trên các đảo cũng được cậu ta thử qua. Dù sao thì Phùng Khoan đã từng
ước muốn được đi phượt khắp nơi, đây cũng coi như là hoàn thành một sở
thích.
Cứ thế, Phùng Khoan cứ đi trong mơ hồ cho đến một ngày,
cậu ta gặp phải một cơn lốc xoáy và bị cuốn vào đó. Sau này Phùng Khoan
mới biết được chỗ mình bị cuốn vào chính là tam giác quỷ Béc- Mu- Đa
trong truyền thuyết.
Phùng KHoan cảm giác được mình có thể nhảy
lên tránh thoát khỏi cơn lốc xoáy, nhưng sau khi nhảy thử thì cậu mới
biết không chỉ có lực hút của cơn lốc xoáy mà còn có một thứ năng lượng
kỳ quái lôi kéo cậu ta xuống.
Phùng Khoan bị lôi xuống đến tận
đáy biển. Cậu ta nhìn thấy một con quái vật khổng lồ đầu bò thân hổ cánh chim ưng, không rõ là con gì. Cậu ta tạm đặt tên là Chim Bò Hổ. Con
Chim Bò Hổ này chính là nguyên nhân của trận lốc xoáy. Mỗi lần nó há mồm ra hút một lượng nước khổng lồ vào miệng, kèm theo đó là một lượng cá
biển, rong tảo biển bay vào miệng nó. Có vẻ đó chính là cách con Chim Bò Hổ này kiếm mồi.
Phùng Khoan dĩ nhiên không muốn trở thành con
mồi của nó, vì vậy cậu nhanh chóng vận khởi sức mạnh Hắc Cầu trong cơ
thể biến ra một sợi dây thừng dài màu đen có móc sắt rồi ném nó găm vào
một núi đá bên cạnh, kết hợp sức mạnh cơ thể thoát ra khỏi sức hút thần
bí kia.
Con CHim Bò Hổ thấy Phùng KHoan có thể tránh thoát được
bí thuật thôn hải của mình thì vô cùng ngạc nhiên. Tuy môn bí thuật này
của nó không cao cấp gì cho lắm, chỉ đứng thứ hai thứ ba trong các môn
bí thuật của yêu thú, nhưng cũng chính vì bí thuật này mà nó đã bị Tổng
hội yêu thú toàn địa cầu hợp lực phong ấn tại nơi này. Nó không thể di
chuyển đi đâu, chỉ có thể thỉnh thoảng dùng bí thuật đã bị kiềm chế 8/10 sức mạnh kiếm chút thức ăn giải tỏa cơn thèm thịt.
Phùng Khoan
rất tức giận. Từ khi có được sức mạnh thì Phùng Khoan cảm thấy mình dễ
dàng tức giận hơn trước nhiều, có lẽ là do cậu ta mới chỉ luyện được
tầng đầu của Vô Cực bí điển- Thánh Thể Tà Tâm nên tâm tình bị ảnh hưởng
khá lớn.
Năng lượng hắc cầu trong cơ thể lại được phóng xuất ra
biến thành một cây thương dài đến ba mét. Phùng Khoan nhảy lên cao, như
patheon dùng chiêu trời sập đánh lên đầu con CHim Bò Hổ kia. Sức mạnh
bài sơn đảo hải khiến cho con CHim Bò Hổ giật thót mình không thể không
tỉnh lại sau cơn kinh hãi rống lên một tiếng ừm bò lại dùng bí thuật
thôn hải hút đi sức mạnh trong chiêu thức của Phùng KHoan.
Phùng
Khoan không ngờ được con quái thú này lại có thể hút đi sức mạnh trong
chiêu thức, nhưng xem ra cũng không hút được nhiều lắm, cậu không hề nao núng tiếp tục đánh tới đầu con quái vật.
Cây thương dài ba mét
cắm vào đầu con quái thú CHim Bò Hổ nhưng chỉ vào sâu được khoảng 1 mét. Năng lượng phá hoại từ trong cây thương tỏa ra. Cây thương bị phân giải thành khói đen theo vết thương chui vào đầu con quái thú phát nổ ầm ầm.
Con Chim Bò HỔ chỉ có thể gào lên hai tiếng thê lương rồi chết hẳn. Nó ngã
xuống đất để lộ ra một cánh cổng ở phía dưới cơ thể. Phùng Khoan tò mò
bước đến nhìn cánh cửa màu xanh lam phát ra ánh sáng bảy sắc kia.
Nhẹ nhàng nhấc cánh cửa lên, Phùng Khoan cảm thấy mình như nhấc cả đại
dương vậy. Nhưng trong Vô Cực bí điển vốn có một thần thông gọi là Mượn
Lực. Mượn Lực nặng của chính cánh cửa này để nâng cánh cửa lên. CHo nên
Phùng Khoan đã triệt tiêu được sức nặng của cánh cửa, chỉ cần dùng thêm
chút sức để nâng sức nặng tăng thêm khi nâng cánh cửa lên nữa là được.
Dưới cánh cửa là một cầu thang hẹp dài tối đen. Nhưng bóng tối vẫn không
ngăn cản được tầm mắt của Phùng Khoan. Tuy nhiên dưới đó lại không có
gì. Phùng Khoan men theo cầu thang ngoằn ngoèo đi xuống. Cậu ta đi rất
lâu, rất lâu, cuối cùng đến một đại sảnh lớn.
Đại sảnh lớn này
tuy ở sâu dưới mặt biển nhưng xung quanh được trang trí các loại ngọc
ngà, bảo thạch, dạ minh châu phát ra ánh sáng choang nên không hề tối
tăm.
Giữa đại sảnh có một cái bàn đá bằng cẩm thạch, trên bàn đá
có một quyển sáng. Phùng KHoan đến gần thì thấy trên quyển sách viết một loại văn tự kỳ lạ. Nhưng Phùng Khoan lại biết loại văn tự này, bởi vì
nó là cùng một loại văn tự trong Vô Cực bí điển. Trên quyển sách có viết mấy chữ: "BÍ THUẬT TOÀN THƯ".
Phùng Khoan đưa tay mở quyển sách ra, trong sách tỏa ra ánh sáng
nhẹ dịu màu vàng kim. Trang đầu tiên ghi đầy các chữ viết ngoằn ngoèo
khó hiểu nhưng lại ẩn chưa một sức hút kỳ dị làm cho người ta bất giác
bị hấp dẫn vào trong đó. Phùng Khoan đọc hiểu được cuốn sách này. Tiếp
tục mở những trang tiếp theo, càng ngày Phùng Khoan càng kinh ngạc.
Trong sách không chỉ chứa đựng những kiến thức về nhiều bí thuật của người,
yêu thú, thần thú, đồng thời còn có không ít cách tu luyện bí thuật.
Phùng Khoan hiểu được, dù trong Vô Cực bí điển mình đã luyện được đến
69%, hơn nữa, những thứ ở trong Vô Cực bí điển đã cao hơn một tầng so
với những bí thuật này, đạt đến mức thần thông. Nhưng số lượng và sự đa
dạng của những bí thuật này lại hơn hẳn những thần thông trong Vô Cực bí điển.
Phùng Khoan hứng thú ngồi nghiên cứu cuốn sách này, không
hề hay biết trong nhà cậu ta đang rất lo lắng cho cậu. Phùng Khoan đi
khỏi nhà đã ba năm, tuy rằng mỗi tháng Trần Hoành đều giả mạo Phùng
Khoan viết thư về cho gia đình cậu, nhưng lâu ngày không gặp được Phùng
Khoan, gia đình cậu cũng rất lo lắng.
Nhờ sự giúp đỡ của Bàn
Long, gia đình Phùng Khoan đã trở thành đại phú hộ khắp cả nước. Cũng là do tài kinh doanh của mẹ Phùng Khoan cộng thêm sự ủng hộ từ Bàn Long mà từ một xưởng may ban đầu đã trở thành một doanh nghiệp lớn sở hữu tài
sản kếch xù vươn xúc tu đi đến đủ các loại ngành nghề. Sự quật khởi của
công ty P chỉ trong ba năm đã gây ra không biết bao nhiêu sóng gió
thương trường.
Trong căn phòng bí mật, Phùng Khoan đã luyện đến
gần hết bí thuật trong cuốn sách, chỉ còn một vài bí thuật cần có những
nguyên liệu hỗ trợ đặc thù mới có thể luyện thành là cậu không luyện
được. Cậu quyết định ra ngoài, trở về nhà.
Đi ra
khỏi mặt biển, Phùng Khoan đứng trôi nổi trên mặt nước. Đây là bí thuật
Đạp thủy trong Bí Thuật Toàn Thư. Tiếp đó cậu nhắm mắt lại cảm nhận
phương hướng. Phùng Khoan bây giờ không còn là tên mù đường như trước,
cậu ta đã luyện được bí thuật Định hướng. Trong chớp mắt, Phùng Khoan đã lao về một phương hướng với một tốc độ không thể tin được.
Ba
ngày sau, Phùng Khoan nhìn lên tòa nhà cao ốc có ghi một chữ P to đùng
mà lắc đầu cảm thán, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà gia đình mình đã trở nên giàu có sang trọng như vậy, xem ra cái hội Bàn Long và lão
già Trần Hoành kia cũng không tệ, tha thứ cho bọn họ một lần vậy.
Phùng Khoan từ từ bước vào công ty, cậu ta biết giờ này em gái đang đi học ở
nước ngoài, bố thì đang đi đàm phán với đối tác ở một thành phố khác,
chỉ có mẹ là đang làm chủ tịch hội đồng quản trị công ty, đang xử lý một đống việc trong văn phòng.
Phùng Khoan rất vui mừng phấn khởi
hội ngộ cùng mẹ. Mẹ Phùng Khoan rất vui vì thấy đứa con trai bảo bối đã
về quyết định gác lại hết công việc, dành hẳn một ngày cho Phùng Khoan.
Cha và em gái Phùng Khoan nghe tin cũng bỏ lại công việc về nhà đoàn tụ. Mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. Sau đó mọi người lại ai vào việc
nấy. Người trong nhà đều nghĩ Phùng Khoan đi phục vụ cho quốc gia, giờ
lại trở về an toàn lành lặn nên cũng không có ai nghi ngờ chuyện gì. Sau khi gặp gỡ đoàn tụ thì mọi việc lại diễn ra bình thường, chỉ có Phùng
Khoan là không có việc gì làm.
Việc học của Phùng KHoan đã bị
gián đoạn, bây giờ chỉ có thể ôn thi lại, vì thế Phùng KHoan lại tiếp
tục ôn thi đại học. Tuy nhiên, không hề vất vả như trước, nhờ siêu trí
tuệ đã được khai phá, cậu ta nhanh chóng ôn lại hết kiến thức và bổ sung một lượng kiến thức mới để phục vụ cho kỳ thi lần này.
Hiện nay
Phùng Khoan không còn áp lực cơm áo gạo tiền nữa, cậu ta đi học đơn giản là chỉ để trải nghiệm cuộc sống sinh viên, tạo vài mối quan hệ bổ trợ
cho công việc làm ăn sau này.
Ngày thi đã đến, Phùng Khoan bước
vào phòng thi với một tâm trạng vô cùng thoải mái. Trong phòng thi cậu
bất ngờ gặp lại cô bé em gái của người bạn của con ông hàng xóm của bà
dì của bạn cha cậu ta. Hai người từ nhỏ đã quen biết nhau, sau lại vì
gia đình cô bé kia chuyển đến nơi khác sống nên đã lâu không gặp. Cũng
nhờ siêu trí não có khả năng nhớ đến những chuyện khi còn bé cộng thêm
phân tích cử chỉ hành động và sự phát triển của cô bé nên Phùng Khoan
chỉ hơi liếc qua đã nhận ra.
Cô bé ốm nhom đen thùi lùi ngày xưa
bây giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần trắng trẻo. Cô
mặc một chiếc áo cơ mi trắng, quần jean xanh bó sát tạo cho người ta cảm giác đây là một cô bé hoạt bát lanh lợi. Chiếc răng khểnh và lúm đồng
tiền duyên dáng làm cho không ít nam sinh trong phòng không làm được bài vì lo ngắm gái.
Phùng Khoan bước đến gần cô bé, nói bằng một giọng ngọt ngào như mía lùi:
- Vân Khanh, còn nhớ anh không?
Cô bé kia sửng sốt quay đầu lại nhìn nhìn anh chàng đẹp trai vừa gọi mình. Từ khi Phùng Khoan luyện được Vô Cực bí điển, làn da, gương mặt, cơ thể của cậu ngày càng trở nên đẹp đẽ mạnh mẽ rắn chắc. Bất cứ cô gái nào
nhìn vào cũng sẽ cảm thấy có thiện cảm.
- Xin lỗi, anh là...?
Phùng Khoan cũng không thất vọng vì Vân Khanh không nhận ra mình, dù sao đã quá lâu rồi.
- Anh là Phùng Khoan ngày xưa là hàng xóm của em đây. Nhớ chưa?
Vân Khanh nghe được là hàng xóm cũ, sau hồi lâu suy nghĩ cuối cùng cũng nhớ ra thằng bé đen nhẻm răng sún ngày xưa hay bắt nạt mình liền vui vẻ
đánh cho Phùng Khoan mấy cái gọi là trả lại thù xưa. Hai người nhanh
chóng nói chuyện, lại vui vẻ, thân thiết như xưa. Ngày xưa tuy Phùng
Khoan có hay bắt nạt cô nhưng khi Vân Khanh bị người khác bắt nạt thì
cậu ta lại rất hay đứng ra giúp đỡ Vân Khanh. Điển hình là một lần vì
giúp Vân Khanh mà Phùng Khoan đã bị nện cho một trận nhừ tử. Từ đó Vân
Khanh đã coi Phùng Khoan như là một người anh trong nhà.
Phùng
Khoan cảm thấy cô bé này ngày càng táo bạo hoạt bát, trong ba ngày thi
mà cô bé ôm vai bá cổ, nắm tay cậu không dưới 30 lần. Cậu thầm cảm thán
con gái bây giờ táo bạo quá, chẳng bù cho mình, nắm tay cũng không dám.
Thực ra đó là do Vân Khanh coi Phùng Khoan như anh trai mình nên mới có cử
chỉ thân thiết như thế chứ đứa khác thì còn lâu mới có chuyện đó.
Kiến thức của Phùng Khoan rất sâu rộng, lại có khả năng phân tích vô cùng
chính xác khiến cho Vân Khanh nói chuyện với cậu ta luôn luôn cảm thấy
thú vị, thích thú vô cùng. Con gái ở tuổi này rất hay mộng mơ, thấy
Phùng Khoan đẹp trai lại hiểu biết, cộng thêm thấy cậu ta đi con xe audi mới cứng màu đen ánh bạc hấp dẫn giá cũng phải bạc tỷ, người anh trai
trong mắt Vân Khanh dần dần trở thành mẫu người yêu lý tưởng, bạch mã
hoàng tử.
Thế là trong suốt quãng thời gian ngồi chờ kết quả thi, đến khi nhận được giấy báo nhập học, hai người luôn quấn quýt bên nhau
nhưng thủy chung vẫn không bước qua màng ngăn cách cuối cùng, dù sao thì hai người cũng mới gặp lại nhau chưa đầy hai tháng.
Đến ngày
nhập học, Phùng Khoan, thủ khoa cả nước năm nay tay trong tay với Vân
Khanh bước vào trường đại học X dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái và ghen tỵ của các chàng trai.