Dịch: Gia Cát Nô
“Đồng chí Tử Bác khách khí quá rồi đấy, biết mình tay không đến nên biểu diễn ảo thuật, lỗ mũi phun nước, làm không khí sôi động hẳn lên.”
Trần Hán Thăng thẳng thắn mỉa mai chế nhạo.
Vương Tử Bác thuộc dạng người, gặp được người bình thường còn giữ được chút hình tượng. Cụ thể là:
“Thằng này nhìn thấy cô gái thuộc dạng trung bình, thì rất tự tin cười nói, chém gió điên đảo, đôi khi con tỏ vẻ giỏi giang.”
“Còn gặp những cô gái tự tin hoạt bát, hay xinh đẹp, tên này tỏ ra thái độ khẩn trương, không dám nói gì.”
Trước kia thời điểm học cấp ba đã vậy rồi, Vương Tử Bác chỉ cần gặp mặt Tiêu Dung Ngư là mặt đỏ tía tai. Nhưng gặp những cô gái tính tính trầm trầm lại rất thích thể hiện.
Vương Tử Bác lúc đầu thấy Thẩm Ấu Sở cúi mặt, cứ tưởng là nhân viên bình thường. Không ngờ khi được chiêm ngưỡng dung nhan của cô nàng, tên này cảm giác toàn thân không được tự nhiên như trước.
Trần Hán Thăng lên tiếng giới thiệu: “Đây là Thẩm Ấu Sở, cô ấy mới là người tao muốn dẫn mày đi gặp.”
“A, a, a....”
Vương Tử Bác sững người, ấp a ấp úng mãi mới nói được: “Vậy, vậy... Mình là bạn học Tiểu Trần, chưa sinh ra đã biết.”
Trần Hán Thăng liếc nhìn tên này: “Mày là Natra sao? Tại sao chưa sinh ra đã biết.”
“Không, không phải.”
Cổ Vương Tử Bác đã đỏ ửng: “Vừa sinh ra đã biết, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.”
Thẩm Ấu Sở cảm giác kỳ lạ, nhưng không hề có ý cười, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi lại tập trung vào đám sổ sách.
Vương Tử Bác nhân cơ hội này, ra kiệu Trần Hán Thăng ra ngoài.
“Con chó này, sao mày cứ thích làm tao xấu mặt vậy?”
Vương Tử Bác tức giận nói.
Trần Hán Thăng cười “hắc hắc” nói: “Cô ấy không phải người ngoài, chớ để trong lòng.”
“Không phải người ngoài...”
Vương Tử Bác lặp lại lời này, sau đó làm hành động, dùng hai bàn tay đan xen các ngón tay vào nhau: “Hai người đã đến bước này rồi sao?”
Trần Hán Thăng lắc đầu: “Còn chưa đến giai đoạn này.”
Trần Hán Thăng nói chuyện với Vương Tử Bác cũng không muốn nói lão. bởi vì ngoại trừ việc đưa Thẩm Ấu Sở về nhà cần có người làm chứng, mà sau này còn cần tên này yểm trợ một vài tình huống khẩn cấp nữa.
“Thế còn Tiêu Dung Ngư thì sao?” Vương Tử Bác hỏi tiếp.
Trần Hán Thăng nhún vai, không có trả lời.
Vương Tử Bác cảm giác người bạn này của mình có chút quá đáng, sao có thể làm được việc một chân đứng hai thuyền ch.
“Tiểu Trần, hai ta cần phải bàn kỹ hơn mới được.”
Dựa vào lương tâm của mình, Vương Tử Bác quyết định phải khuyên bảo thêm.
Quả thật, Thẩm Ấu Sở là một tuyệt phẩm, nhưng Tiêu Dung Ngư cũng không hề kém, xét cho cùng thì người tám lạng kẻ nửa cân.
Trần Hán Thăng biết Vương Tử Bác muốn nói gì, cho nên lên tiếng nói trước: “Lần này đi Xuyên Du, thuận tiện chúng ta đên thăm nhà Thẩm Ấu Sở một chút.”
“Sau đó thì sao?”
Vương Tử Bác chưa hiểu gì.
“Thẩm Ấu Sở có một người em, hai chị em cũng không khác nhau gì. Nếu như mày không nói nhảm, tao sẽ giới thiệu cho hai người biết nhau. Còn mày vẫn cảm thấy lương tâm không cho phép thì, ngay hôm nay có thể bắt xe về Cảng Thành.”
Trần Hán Thăng quay người qua chỗ khác, hắn không muốn nghe Vương Tử Bác làu bàu giảng đạo lý.
Còn về việc “em gái” đến lúc đó tìm một lý do thoái thác trách nhiệm là được. Kiểu như em gái về quê ăn tết rồi chẳng hạn.
Vương Tử Bác sững sờ đứng tại chỗ, sau đó nghiêng người nhìn Thẩm Ấu Sở, lại liếc nhìn Trần Hán Thăng, sờ sờ đầu nói: “Thật ra em họ hay em gái không quan trọng, mình chỉ muốn nhìn phong cảnh Xuyên Du mà thôi.”
Trần Hán Thăng cười cười, đưa cho thằng này điếu thuốc. Khi hai người còn đang hút thuốc, Thẩm Ấu Sở lại gần nhỏ giọng chào.
“Đêm nay có ăn cơm cùng không?”
Vương Tử Bác buồn bực nói.
“Không, đêm nay ăn cơm cùng với Tiểu Ngư Nhi rồi.”
Trần Hán Thăng vẽ hình cái cân lên không khí, sau đó giải thích: “Biết tại sao cán cân luôn vững chắc không? Bởi vì lúc nào cũng phải duy trì sự cân bằng bên 2 đĩa cân. Qua vài ngày nữa là ở cùng Thẩm Ấu Sở, nên tranh thủ thời gian ở cùng Tiểu Ngư Nhi, cần bảo trì cân bằng thì xe mới không bị lật chứ.”
Vương Tử Bác nhìn Trần Hán Thăng thuần thục vận dụng kỹ năng, có chút bừng tỉnh nói: “Kiểu này cũng rất mệt mỏi nha. Rõ ràng phải duy trì trạng thái tam giác cân mới là vững chắc nhất.”
Trần Hán Thăng ngạc nhiên nhìn Vương Tử Bác, nhìn đến mức tên này hơi sợ, mỡi vỗ vỗ vai nói: “Không nghĩ được, thằng nhóc như cậu cũng hiểu đời phết nhỉ.”
...
Ba người ăn cơm ở nhà ăn Đông Đại. Tiêu Dung Ngư vừa ăn vừa nhắc Trần Hán Thăng cần sắp xếp hành lý cẩn thận vào, bởi vì mai ba cô ấy sẽ đến đón.
Trần Hán Thăng làm bộ không nghe thấy, còn trong lòng Vương Tử Bác rất áy náy, giống như chính bản thân mình phản bội Tiêu Dung Ngư vậy. Tên này đang rất buồn bực, không nói được câu nào.
“Mai người đi có vẻ nhiều, Cao Gia Lương cũng gọi điện xin đi nhờ xe, Uyển Thu cùng Tiểu Manh cũng muốn đi cùng.”
Tiêu Dung Ngư cau mày nói.
Uyển Thu cùng Tiểu Manh là bạn cùng lớp cấp 3 của mọi người. Trần Hán Thăng tỏ vẻ hờ hững nói: “Không sao, mùa đông ngồi nhiều người cho ấm.”
Tiêu Dung Ngư cười ngọt ngào: “Vậy ngày mai, hai chúng ta ngồi ghế sau, nhường mọi người ngồi phía trước.”
Vương Tử Bác muốn nghe Trần Hán Thăng trả lời câu hỏi này ra sao? Không nghĩ tới thằng này không đồng ý mà cũng chẳng phản đối: “Cậu nói sao, thì cứ làm vậy đi.”
Vương Tử Bác bất đắc dĩ lắc đầu, không ngờ Trần Hán Thăng lại đùa bỡn hai cô gái như vậy. Đừng nói là tên này đang học ở một nơi gái xinh nhiều như Tài Viện, mà có học ở nơi ít con gái như đại học Công Nghiệp Kiến Nghiệp thì chắc chắn cũng không phải chịu cảnh độc thân.
Buổi sáng mai, Tiêu Dung Ngư vẫn còn một môn cần phải thi, ăn xong lập tức chào để đi ôn tập. Trong đầu cô nghĩ, thi xong là có thể ở bên nhau, tha hồ mà tâm sự.
Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác trở lại phòng ký túc xá Tài Viện. Bởi vì các bạn đã về hết, nên thừa rất nhiều chỗ ngủ.
“Tiểu Trần, hai trường đại học gần nhau như vậy, mày không sợ có chuyện sảy ra sao?”
Vương Tử Bác rất muốn biết bên trong có bí mật gì.
“Sao lại không lo lắng, có rất nhiều vấn đề phát sinh.”
Trần Hán Thăng hờ hững nói ra một vài sự cố để thỏa mãn tò mò của Vương Tử Bác.
“Có một buổi chiều, Tiêu Dung Ngư bắt gặp một cô gái mặc một chiếc áo lông màu xanh ngọc, làm cho tao giật mình, mồm thì dứt khoát nói là không quen biết.”
...
“Bên ngoài descktop của Tiểu Ngư Nhi cho tao mượn có một word viết nhật ký liên quan đến tao. Mà tao thì không biết nên đưa cho Ấu Sở luyện excel, cuối cùng tao phải dò hỏi mãi mới biết rằng cô ấy chưa đọc, không là toi rồi.”
...
“Đợt Giáng Sinh vừa rồi, một đêm tao phải ăn 2 nồi lẩu đấy, bây giờ nhìn thấy lẩu là muốn nôn rồi.”
...
Hai người trò chuyện một lúc thì chủ để chuyển sang vấn đề lập nghiệp. Trần Hán Thăng kể lại quá trình mình biết Chung Kiến Thành, như thế nào có được căn cứ lập nghiệp, cũng như làm nó nổi tiếng tại 4 trường đại học xung quanh.
Trần Hán Thăng càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn nghe được âm thanh ngáy to.
Vương Tử Bác không làm sao ngủ được, cũng không phải nguyên nhân là do lạ giường, mà là nhớ tới chuyện hai mẹ con cãi nhau thời điểm ở nhà. Mẹ đã từng nói đến những đứa trẻ sau này sẽ làm nên sự nghiệp, mà người bà đánh giá cao nhất là Trần Hán Thăng.
Lúc ấy, Vương Tử Bác không phục: “Thành tích học tập của Tiểu Trần còn không bằng còn mà.”
Mẹ còn cười khinh thường nói: “Mày tưởng cái địa phương bé tý như Cảng Thành này, mà bố mẹ không biết chuyện học hành của con cái sao?”
“Con cả ngày theo đít Trần Hán Thăng, mà không nhận ra ưu điểm của nó sao?”
“Thế để mẹ nói cho mày biết, dù cho Hán Thăng ở nơi nào, cấp 2 cấp 3, hay đến đại học thì nó vẫn biết cách tạo lợi thế cho mình.”
Quả nhiên, người từng trải có cách nhìn nhận con người rất tốt. Lên đại học, Vương Tử Bác chỉ là một sinh viên trong số vô vàn sinh viên mà thôi, còn Trần Hán Thăng đã là một nhân vật có số có má trong trường.
“Mình có thể học cái gì đây, làm một thằng cặn bã sao?”
Vương Tử Bác lật người nằm nghiêng, lặng lẽ suy nghĩ.