Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 102: Chương 102: Ngươi chọn gánh, ta dắt ngựa




Dịch: Gia Cát Nô

Buổi chiều hôm sau, Tiêu Hoành Vĩ lái xe thẳng vào cửa chính Đông Đại.

Trần Hán Thăng cố tình xuống muộn mấy phút, đợi đến khi Tiểu Ngư Nhi gọi điện thúc dục. Hắn mới từ từ cầm theo gói thuốc Tô Yên* bước ra xuống sân. (Một loại thuốc cao cấp của Trung Quốc đến từ vùng Tô Châu)

Gói thuốc Tô Yên này là quà Chung Kiến Thành tặng đáp lễ lại món quà năm mới của Trần Hán Thăng.

Vương Tử Bác cảm thấy khó hiểu.

Trần Hán Thăng giải thích ngắn gọn: “Nếu là xuống sớm, với tính cách ương bướng của Tiểu Ngư Nhi có khi đòi ở lại không chừng. Thôi thì cứ đợi cô ấy ngồi lên xe rồi xuống nói chuyện cho dễ.”

“Thế sao mày còn cầm theo thuốc lá làm gì?”

Trần Hán Thăng cười nói: “Thuốc là cho chú Tiêu. Hôm nay, anh em mình không giữ lời hứa Tiểu Ngư Nhi sẽ rất tức giận.”

“Tiểu Ngư Nhi còn dễ dụ, chứ chu Tiêu thì không dễ đâu. Tau tặng chú ấy bao thuốc, cho dễ nói chuyện.”

Vương Tử Bác gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nói “giỏi“.

Quả nhiên, Tiêu Dung Ngư thấy Trần Hán Thăng không mang theo hành lý, thì ngạc nhiên hỏi: “Hành lý của cậu cùng Tử Bác đâu?”

Trần Hán Thăng không trả lời, mà bước vào ngồi cạnh ghế lại, lấy ra gói thuốc lá Tô Yên cao cấp đưa qua cho Tiêu Hoành Vĩ nói: “Chú Tiêu, con biếu chú.”

Tiêu Hoành Vĩ cầm lấy nhìn qua, sau đó dùng giọng trêu chọc nói: “Tiểu Ngư Nhi nói, cậu lập nghiệp trong đại học, có phải công việc làm ăn rất tốt, kiếm được nhiều tiền phải không?”

Trần Hán Thăng khiêm tốn nói: “Con làm chút chuyện lẻ tẻ thôi, chẳng qua theo người ta kiếm chút đỉnh thôi.”

Nếu là người khác đưa thuốc, khả năng Tiêu Hoành Vĩ từ chối là rất cao. Nhưng người đó lại là Trần Hán Thăng thì không nỡ từ chối. Lão cầm lấy bao thuốc, đặt xuống bên cạnh, không những thế còn lên tiếng nhắc nhở: “Nhớ, đừng quên cha của cậu đấy. Tôi sợ lão Trần nghe được lại tức giận. Hành lý của cậu đâu?”

Lúc này, Trần Hán Thăng mới xoay người về phía Tiểu Ngư Nhi, lên tiếng giải thích: “Chỗ làm của mình có chút chuyện xảy ra, cần phải giải quyết. Nên hôm nay không thể về được.”

“Cái gì?”

Lông mày Tiêu Dung Ngư đột nhiên dựng đứng lên, tức giận nói: “Vậy mình cũng không về nữa.”

“Đừng thiếu suy nghĩ vậy chứ. Chú Tiêu đã lên tận đây chỉ vì đón cậu về đấy.”

Trần Hán Thăng từ từ khuyên nhủ: “Còn nữa, dì Lữ chắc cũng đang nấu ăn ở nhà để đón cậu. Cậu không về dì sẽ buồn đấy.”

Hành lý Tiêu Dung Ngư đã để ở cốp xe. Ô tô cũng đã khởi động cho người ngồi trong ấm áp. Hành động lật lọng của Trần Hán Thăng quá đột ngột, làm cho Tiêu Dung Ngư không kịp phản ứng.

“Còn nữa, Uyển Thu cùng Tiểu Manh đang chờ cậu để đi cùng, thêm Gia Lương nữa chứ. Bọn họ đều đang chờ cậu đấy.”

Trần Hán Thăng tiếp tục khuyên nhủ.

Tiêu Dung Ngư không còn cách nào, đạp mạnh một cái xuống sàn xe.

Cao Gia Lương nghe thấy Trần Hán Thăng không về lần này, trong lòng không ngừng mơ tưởng về cảnh, được ngồi cùng Tiểu Ngư Nhi ở hàng ghế thứ 2.

Tiêu Dung Ngư hừ một tiếng, bước nhanh lên ghế lại phụ, “ầm” đóng mạnh cửa xe lại, không thèm nhìn Trần Hán Thăng lấy một cái.

Trần Hán Thăng vật mặt dày không thấy xấu hổ, còn quay qua nói với Tiêu Hoành Vĩ: “Chú Tiêu, trên đường đi nhớ chú ý an toàn.”

Tiêu Hoành Vĩ cười cười, cũng dặn 2 người Trần Hán Thăng nhớ chú ý an toàn. Dù sao, ông cũng làm việc lâu năm tại đội hình sự, nên qua một vài chi tiết vẫn nhận ra Trần Hán Thăng đang nói láo, nhưng không biết nguyên nhân là gì.

Tiêu Hoành Vĩ lại liếc qua nhìn đứa con gái của mình, đang không ngừng phồng mang trợn mắt.

Lão Tiêu chợt thở dài. Lão biết đôi này đã hai lần cãi nhau, mà lần nào người chịu thiệt cũng là con gái mình.

“Mình cần phải dành chút thời gian trò chuyện với tên nhóc Trần Hán Thăng này. Không biết nó suy nghĩ thế nào?”

...

Trần Hán Thăng thuyết phục được Tiêu Dung Ngư trở về, thì trong lòng cũng nhẹ bớt đi phần nào. Hắn nhìn xuống đồng hồ, nếu như 20p nữa mà Tiêu Dung Ngư không gửi tin nhắn chửi bới thì cô ấy chắc là giận thật.

20p trôi qua, điện thoại vẫn chưa co tin nhắn nào.

Trần Hán Thăng chủ động nhắn tin: Thật xin lỗi, ở căn cứ lập nghiệp có chuyện gấp quá.

Tiêu Dung Ngư vẫn chưa nhắn tin lại.

Trần Hán Thăng: Mình cam đoan đây là lần cuối sai hẹn.

Tiêu Dung Ngư tiếp tục không nhắn tin lại.

Trần Hán Thăng: Nhiều nhất là mình về muộn mấy ngày. Sau đó về Cảng Thành sẽ dẫn cậu đi chơi.

“Đinh”

Cuối cùng cũng có tin nhắn đến, Trần Hán Thăng cầm lấy điện thoại đọc tin nhắn.

“Xin chào quý khách, số dư tài khoản không đủ để thực hiện thao tác này, xin quý khách vui lòng nạp thêm.”

“Fuck you.”

Trần Hán Thăng không nhịn được, chửi một câu. Tới thời khắc quan trọng thì lại hết tiền.

Nạp xong tài khoản, hắn vẫn tiếp tục nhắn tin cho Tiêu Dung Ngư: “Cậu xem vậy có được không, tết năm nay tớ qua nhà cậu chào hỏi một chút. Hình như lâu rồi chưa gặp dì Lữ.”

Lần này Tiêu Dung Ngư mới chịu trả lời.

Tiêu Dung Ngư: Thât?

Trần Hán Thăng: Lừa cậu là chó.

Tiêu Dung Ngư: Cậu sớm đã gâu gâu gâu rồi.

...

Trần Hán Thăng trở về phòng ký túc, sửa sang lại quần sao, sau đó cùng Vương Tử Bác đến ký túc xá nữ.

Hiện tại, ở Tài Viện sinh viên còn ở lại rất ít, trong sân trường trống rỗng, thỉnh thoảng gặp được 1 vài người chẫm rãi bước vào nhà ăn, sau đó lại vội vàng trở lại phòng ký túc. Cửa hàng tạp hóa đã đóng gần hết, những chiếc ghế thường xuất hiện các cặp yêu nhau giờ cũng vắng bóng.

Chuyện này cũng không cần quá lo lắng, mùa xuân tới cảnh vật con người lại bừng cháy.

Đợi được một lúc, hai người thấy Thẩm Ấu Sở xách theo 2 túi một lớn một nhỏ đi tới.

Quê nhà Thẩm Ấu Sở còn heo hút hẻo lành, nên chuyển phát nhanh Thâm Thông còn chưa thể vận chuyển đến được, không thì cũng chẳng cần mang theo nhiều đồ như vậy. Giống như Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác chỉ mang theo một chiếc ba lô nhỏ.

“Sao chậm vậy.”

Trần Hán Thăng hơi mất kiên nhẫn nói.

“Thật, thật xin lỗi.”

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng xin lỗi.

“Tử Bác đừng đứng đực mặt ra đấy nữa, hỗ trợ xách túi đi.”

Trần Hán Thăng gọi Vương Tử Bác lại.

Vương Tử Bác cũng thật thà đi đến, vác lên vai túi hành lý to.

Thẩm Ấu Sở không muốn người khác làm thay mình, nhưng Vương Tử Bác một mực nói: “Tiểu Trần kém mình mấy tháng. Cậu lại là bạn gái của hắn, nên mình giúp cũng bình thường thôi mà.”

Nhìn xem con gà Vương Tử Bác cái gì cũng đã nói rồi. Trần Hán Thăng không nhịn được nhắc nhở: “Tử Bác, đừng đứng đó ra vẻ nữa, còn một túi nhỏ cũng đừng có quên đấy.”

Thẩm Ấu Sở không biết làm thế nào. Cô nàng nhìn Trần Hán Thăng nói: “Hay mình cầm túi nhỏ?”

Trần Hán Thăng khoát tay nói: “Cầm cái gì mà cầm, đi thôi.”

Hắn đưa tay qua định cầm tay Thẩm Ấu Sở, không ngờ cô nàng nhanh chóng tránh được. Trần Hán Thăng cũng không để ý, chỉ tủm tỉm cười, không những thế tên này còn lấy ra một chiếc quạt mua ở Hồ Trường Thọ, giữa mùa đông vừa quạt vừa ngâm nga câu hát.

“Ngươi chọn gánh, ta dắt ngựa, chào đón mặt trời vào buổi ráng chiều, san bằng tất cả đồi núi chập chùng, đánh tan gian nan ta lại xuất phát...”

Vương Tử Bác nghe được tiếng hát, trong lòng cực kỳ khó chịu, xoay người ném túi hành lý nhỏ cho Trần Hán Thăng: “Đừng nghĩ lười biếng.”

Ba người cùng nhau ngồi xe bus đến nhà ga. Thẩm Ấu Sở vẫn chưa biết Trần Hán Thăng muốn đưa mình về nhà, nên ngay tại cổng nhà ga móc ra một túi giấy.

“Gì vậy?”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Mình, mình đan cho cô chú khăn quàng cổ.”

Thẩm Ấu Sở đỏ mặt nói.

Trần Hán Thăng mở túi ra, bên trong có hai chiếc khăn quàng cổ. Hai chiếc này đều cùng một màu sắc.

Ban ngày, Thẩm Ấu Sở làm việc ở phòng 101, rồi còn phải ôn bài tập. Không cần nghĩ cũng biết, hai chiếc khăn này được đan vào ban đếm, là thời điểm đáng lẽ phải đi ngủ.

Trần Hán Thăng thở dài: “Chúng ta đi mua mì tôm nào, thời gian ngồi những 30 tiếng cơ mà.”

“Không cần, mình có mang theo bánh bao.” Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng từ chối.

Trần Hán Thăng: “Mua ở nhà ăn?”

Thẩm Ấu Sở ừ một tiếng, không những thế còn lấy ra cho Trần Hán Thăng nhìn. Bên trong túi là bánh bao đã lạnh, còn bị ép cho biến hình, bên cạnh là một bình rau cải trộn ớt.

“Suốt dọc đường đi, cậu chuẩn bị ăn bánh bao với nước nóng, kèm với rau cải ớt.”

Vương Tử Bác không nhịn được xen vào một câu.

Thẩm Ấu Sở gật đầu, cảm thấy việc đó quá là điều bình thường luôn.

“Tiểu Trần, mày không phải là người keo kiệt chứ?”

Vương Tử Bác rất ngạc nhiên. Trần Hán Thăng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng trong đó chưa bao giờ xuất hiện keo kiệt.

Trần Hán Thăng có chút bất đắc dĩ: “Tao đưa cho cô ấy tiền lương, sau đó còn giấu tao tiết kiệm. Mày bảo phải làm thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.