Tà Thiếu Dược Vương

Chương 197: Chương 197: Cái này, cũng quá nhanh đi!




Linh Thú tọa giá của Nhậm Kiệt lên đường bình an vô sự chạy về Nhậm gia, trở lại Nhậm Kiệt đã khởi động tất cả trận pháp trong đại viện của gia chủ Nhậm gia, sau đó Nhậm Kiệt lập tức tìm mập mạp đến, mặc dù nàng còn không có hoàn toàn nghiên cứu về thương thế của hai người, bất quá trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là lúc chính mình mới vừa đi lão Đan Vương cùng Kiếm Vương đã vận dụng pháp lực, thương thế của hai người rõ ràng chuyển biến xấu. Sau đó Nhậm Kiệt để cho mập mạp phối trí một bộ dược tề đưa cho hai người bọn họ, trong lòng lão Đan Vương mặc dù kỳ quái, Nhậm Kiệt phối trí dược tề cho bọn hắn, nhưng hắn bây giờ đối với Nhậm Kiệt hoàn toàn tín nhiệm, mặc dù kỳ quái nhưng uống vào không chút nghĩ ngợi.

Kiếm Vương Long Ngạo nhìn mập mạp đưa dược tề cho hắn, cũng là khẽ cau mày rồi ngẩn người, nói đùa gì vậy, dược tề.

Mới vừa bị thương, nhất là lúc hắn cùng lão Đan Vương liên thủ đối phó Hải Vương, Hắc Quả Phụ, Cửu Đầu Long Vương, phục dụng các loại đan dược, thậm chí ngay cả Linh Đan tuyệt phẩm trân quý bảo tồn nhiều năm hai người cũng ăn vào mới có thể trốn thoát, các loại Linh Đan thượng phẩm ăn cũng không ít, hiện tại hắn lại đưa dược tề cho mình, đồ chơi này có thể có ích lợi gì?

Làm nước súc miệng? Hay là khai vị?

- Đừng nhìn, có phải nhìn thấy dược tề là cho rằng nó vô dụng hay không, lại còn là Kiếm Vương, cũng nông cạn như vậy.

Mập mạp ghét nhất chính là người khác xem nhẹ dược tề, trước kia cảm giác toàn thế giới cũng như Kiếm Vương, nàng luôn luôn tự mình nhẫn nại, nhưng kể từ khi biết cách nhìn của Nhậm Kiệt, nhất là Nhậm Kiệt không nói gì đã cùng nàng bước lên con đường dược tề, giờ phút này đảm khí hùng tráng của nàng không gì sánh được, cho dù toàn thế giới đều xem thường thì như thế nào, chỉ cần phiếu cơm lão Đại đi cùng chính mình, vậy thì không thành vấn đề.

- Đúng bệnh hốt thuốc, linh đan thậm chí là Thiên Đan mặc dù tốt, nhưng cũng không phải là hốt thuốc đúng bệnh, hơn nữa hiện tại ngươi không có lựa chọn khác, cho nên sau này tốt nhất đừng do dự.

Giờ phút này Nhậm Kiệt cũng đã khôi phục lực lượng, chuẩn bị kỹ càng, giơ tay lên ý bảo Kiếm Vương Long Ngạo mau mau uống dược tề.

Kiếm Vương Long Ngạo bị nói như vậy cũng buồn bực a, chính mình đường đường là xếp hạng thứ hai trong Bát Đại Vương Giả, được xưng là Kiếm Vương trang chủ Thiên Long kiếm trang có lực công kích mạnh nhất, lại bị mấy người bọn hắn nói như con nít vậy.

Mấu chốt là bọn họ cũng đều biết thân phận mình, lại không có một người nào quan tâm, để ý, bất luận là Nhậm Kiệt hay là Tề Thiên kia, còn có cái tên mập mạp hiện giờ này.

Đây là một đám người nào a, dược tề, chính mình phục dụng Linh Đan tuyệt phẩm cũng đều chỉ có thể tạm thời duy trì, bọn họ lại làm ra dược tề để cho mình phục dụng, thật là . . .

Kiếm Vương Long Ngạo thật không biết nên nói cái gì cho tốt, quay đầu nhìn về phía lão Đan Vương, lại phát hiện hắn đang cười nhìn mình, dáng vẻ rất vui vẻ.

Cái lão già kia, Kiếm Vương Long Ngạo trong lòng mắng một câu, lỗ mũi hừ một tiếng, sau đó một ngụm uống xong toàn bộ dược tề. Trong nháy mắt hắn cũng cảm giác dược tề nhìn như nhỏ yếu này lại đang sinh ra hiệu quả có thể so với Linh Đan thượng phẩm trong cơ thể mình, nhưng hiệu quả cụ thể còn hoàn hảo hơn so sánh với linh đan, thế nhưng trực tiếp có tác dụng đối với âm hồn, dương hồn của mình.

Giống như là . . . tưới!

Không sai, trước kia Linh Đan tuyệt phẩm mặc dù cường đại, nhưng giống như trời mưa, có thể giảm bớt tất cả thương thế, cũng không mạnh, nhưng dược tề này mặc dù dược tính yếu một chút, nhưng hiệu quả mạnh phi thường.

Đúng bệnh hốt thuốc, giờ phút này trong đầu Kiếm Vương Long Ngạo vang lên câu nói mới vừa rồi của Nhậm Kiệt, đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng, vô cùng mãnh liệt, lời này quá có đạo lý, nhưng là, dược tề làm sao có thể hiệu quả hoàn hảo hơn so với Linh Đan thượng phẩm?

- Trước tiên đừng ngây người, có linh ngọc hay không, lấy ra toàn bộ.

Lúc Kiếm Vương Long Ngạo đang ngẩn người, Nhậm Kiệt ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho hắn.

Bản thân Kiếm Vương Long Ngạo mặc dù có thể cảm nhận được biến hóa rất nhỏ trong thân thể, nhưng có một ít đồ vật hắn lại không biết. Nhậm Kiệt cũng rất rõ ràng, thương thế của Kiếm Vương Long Ngạo xác thực rất nặng, rất nặng, bình thường mà nói hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hiện tại bất quá là bằng vào Linh Đan tuyệt phẩm cùng lực lượng cường hãn của bản thân hắn để miễn cưỡng chống đở. Dược tề kia của Nhậm Kiệt cũng chỉ là duy trì thêm một lúc mà thôi, Nhậm Kiệt biết mình muốn cứu bọn họ phải để cho cảnh giới của mình đạt tới trình độ của bọn họ lần nữa, thậm chí vượt xa mới có thể hiểu rõ.

Thời điểm này cần đại lượng linh ngọc, mặc dù trong tay Nhậm Kiệt sau khi cứu lục thẩm còn dư lại không ít linh ngọc, nhưng hắn sẽ không khách khí với hai vị này.

- Ta . . . Hiện tại chỉ có 100 linh ngọc thượng phẩm, linh ngọc trung phẩm không tới 1 vạn, như vậy, ta để cho Ngọc Thành mau sớm nghĩ biện pháp gom góp.

Nghe được Nhậm Kiệt cần linh ngọc, lão Đan Vương lập tức nhớ tới chuyện lần trước, bất quá Minh Ngọc sơn trang bọn hắn trải qua vô cùng nhiều chuyện, gần đây hao phí cũng vô cùng khổng lồ.

Dĩ nhiên, nếu như muốn gom góp, Minh Ngọc sơn trang vẫn là có rất nhiều biện pháp, nếu không Ngọc Thành cũng không thể có tài chính mua bộ công pháp kia ở phòng đấu giá.

Chỉ bất quá cái này cùng tiền mặt, có lúc cũng sẽ không mang theo toàn bộ. Dĩ nhiên, đường đường là lão Đan Vương nói đến trên người chỉ có nhiều linh ngọc như vậy, vẫn là hơi có chút lúng túng, hơn nữa giờ phút này Nhậm Kiệt là muốn dùng để cứu bọn họ.

- Ta đây có 300 linh ngọc thượng phẩm, 27000 linh ngọc trung phẩm.

Lần này Kiếm Vương cũng là vô cùng thống khoái, cái gì cũng không nhiều lời trực tiếp lấy ra số lớn linh ngọc.

- Hiện tại chẳng qua là xem trước một chút, những thứ này hẳn là không sai biệt lắm.

Nhậm Kiệt cười lắc đầu không có nhận lời nói của lão Đan Vương, sau đó nói.

- Ngồi xuống, chậm rãi vận chuyển công pháp.

Thị tần của Nhậm Kiệt trong thức hải, cho nên căn bản không cần lo lắng người khác biết cái gì, cho dù thấy chính mình hấp thu hàng loạt linh khí của linh ngọc, cũng chỉ sữ như lần trước ở Minh Ngọc sơn trang, huống chi lúc này lão Đan Vương cùng Kiếm Vương Long Ngạo là bệnh nhân, bên cạnh cũng chỉ có mập mạp, Nhậm Kiệt càng thêm không cần lo lắng.

Sau khi bọn hắn ngồi xuống, Nhậm Kiệt đã tiến vào trong thức hải lần nữa, mỗi lần tiến vào thức hải Nhậm Kiệt đều có một loại cảm giác quen thuộc, thấy lão bằng hữu. Dù sao, đây là tồn tại chứng minh kiếp trước của hắn, nhất là Computer kết quả của khoa học kỹ thuật, lây hình thái này tồn tại trong thức hải của chính mình, mỗi lần thấy chính hắn cũng cảm giác được tạo vật thần kỳ.

Trước kia hắn luôn muốn đi nghiên cứu, trên thực tế sau khi sống lại hắn đã nghiên cứu không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không có kết quả gì. Hiện tại hắn cũng thuận theo tự nhiên, đợi lúc thực lực mình đầy đủ, hẳn là không thành vấn đề.

Trong lòng hơi cảm thán một cái, sau đó Nhậm Kiệt mở thị tần ra lần nữa.

Oanh!

Vừa mở thị tần ra, Nhậm Kiệt lập tức tiến vào trong hoàn cảnh Thánh nhân luận đạo kỳ lạ lần nữa, chỉ bất quá giờ phút này Nhậm Kiệt cảm giác gần hơn rất nhiều so với trước, nhân vật càng thêm rõ ràng, nhưng hắn không có thời gian đi chú ý cái này.

Bởi vì càng làm cho hắn khiếp sợ là, tốc độ tiêu hao linh ngọc kia, cơ hồ trong nháy mắt trên trăm linh ngọc thượng phẩm cũng đã tiêu hao sạch.

Trời ạ, trên trăm linh ngọc thượng phẩm, đây chính là hơn ngàn vạn tiền ngọc a.

Nếu là lúc trước, đủ để chính mình từ từ thúc dục vận chuyển thật lâu, bây giờ lại tiêu hao không còn trong nháy mắt, trong nháy mắt Nhậm Kiệt hiểu được, lần trước chính mình cứu lục thẩm vì để đối phó Cổ Vương đã sử dụng Ngọc Tinh, Ngọc Tinh cung cấp lực lượng cường đại cũng làm cho mình tiến thêm một bước ở trong thị tần này.

Thần trí, lực lượng của mình tăng lên, tiêu hao ở trong thị tần cũng bất đồng cùng lúc trước.

Chỉ là một cái ý niệm hiện lên trong đầu, sau một khắc lại là trên trăm linh ngọc tiêu hao không còn, Nhậm Kiệt không dám có bất cứ chút do dự nào nữa, trong nháy mắt thần thức đã bao phủ Kiếm Vương Long Ngạo cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không, may nhờ thần thức có tốc độ nhanh kinh người.

Hơn nữa thần thức của Nhậm Kiệt bây giờ, dưới sự thúc giục của linh ngọc ở nơi này, điên cuồng nhanh chóng tiến vào một loại cảnh giới khác.

Hồn phách dung hợp âm dương của lão Đan Vương xuất hiện vết rách, kinh mạch, huyết mạch của thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, nhưng dù sao lão Đan Vương đã là âm dương dung hợp. Hơn nữa lúc trước Nhậm Kiệt cũng dò xét qua, đối với công pháp tu luyện của lão Đan Vương, đối với tình huống trong cơ thể hắn càng hiểu hơn.

Mặc dù thương thế của hắn nặng, hồn phách xuất hiện vết nứt, nhưng dù sao âm dương của hắn cũng hòa hợp làm một thể, còn không đến mức không có cứu được, chỉ là trong nháy mắt nghĩ tới một số phương pháp cũng cực kỳ khó khăn.

Sau khi kiểm tra cho lão Đan Vương xong, trong nháy mắt Nhậm Kiệt kiểm tra Kiếm Vương Long Ngạo.

Mà thương thế của Kiếm Vương càng thêm kinh khủng, âm hồn, dương hồn vỡ vụn, nghiêm trọng gấp trăm lần so sánh với lão Đan Vương, đã hoàn toàn vỡ vụn, hết thuốc chữa.

Không thể cứu, nếu có thể thì hiện tại miễn cưỡng sống sót, cũng không phải như vậy.

Thần thức không ngừng tăng cường, không ngừng hiểu rõ, lực lượng cương mãnh, hồn phách sắc bén, Kiếm Vương Long Ngạo gầy còm giống như lão đại gia ở nông thôn, cho dù hết thảy khí tức trong cơ thể cũng làm cho người ta cảm giác có một loại sắc bén khôn cùng, vô cùng sắc bén.

Âm Dương Cảnh, âm hồn ngưng tụ siêu thoát phàm tục, tìm kiếm được hồn phách của mình, dương hồn đắp nặn rèn luyện hồn phách, âm dương ngưng tụ thành một khối hoàn toàn thăng hoa.

Âm dương, cùng khái niệm âm dương ở kiếp trước của mình có cái gì bất đồng, không trách được Kiếm Vương này kinh người như thế, dương hồn của hắn ngưng tụ mạnh mẽ hơn so sánh với lão Đan Vương nhiều lắm, sắc bén khôn cùng.

Nếu như từ phương diện này bắt tay vào làm, âm hồn, dương hồn vỡ vụn có thể nghĩ biện pháp dung hợp, phá rồi lại lập hay không?

Giờ phút này tiêu hao quá lớn, Nhậm Kiệt không thể tùy ý dùng thần thức dò xét tìm kiếm phương pháp, chính hắn trong đầu cũng sắp nhanh chóng chớp động lên phương pháp, một khi có ý nghĩ cũng không dừng dò xét, như vậy hiệu quả lập tức trở nên không đồng nhất.

Vốn là Nhậm Kiệt đã chuẩn bị xong, thật sự không được cũng chỉ có thể lấy ra linh ngọc còn dư lại của chính mình, không nói bản thân mình có thể có được chỗ tốt cho thần thức, thân thể trong hoàn cảnh Thánh nhân luận đạo từ nơi này, chỉ là vì cứu hai người bọn họ cũng phải toàn lực ứng phó a.

Bất quá cũng may, trong nháy mắt khi trong đầu Nhậm Kiệt lóe lên một cái ý niệm, căn cứ theo tình huống trong cơ thể Kiếm Vương, Nhậm Kiệt rất nhanh đã có một cái ý nghĩ, mà giờ khắc này vừa vặn cảm nhận được linh khí kia đã khó có thể tiếp tục.

Cuối cùng Nhậm Kiệt thở phào, cảm nhận được linh khí hấp thu từ linh ngọc trung phẩm còn dư lại không có nhiều, thời điểm này thần thức của Nhậm Kiệt không khỏi hơi động một chút, muốn nhìn một chút xem có thể dò xét tình huống của mập mạp hay không, bất quá phát hiện dưới tình huống này thần thức vẫn không có biện pháp nhìn thấu người thật của mập mạp lần nữa, xem ra đồ vật nàng mang theo thật đúng là không tầm thường.

Bất quá thần thức của Nhậm Kiệt cuối cùng tùy ý dò xét cảm nhận được yêu đan trong ngực đang đập đột nhiên dừng lại một chút, tựa hồ cảm giác được khí tức của mình, Nhậm Kiệt không khỏi sửng sốt.

Nhưng đồng thời, Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được thần thức phía trên Ngũ Hành Độn Giáp thu được từ chỗ Lục Thanh cũng mơ hồ chớp động, con bà nó, Nhậm Kiệt lập tức nghĩ tới, ban đầu từ nơi này cảm nhận được thần thức này, đây chính là dấu vết thần thức mà Lam Thiên luyện hóa lưu lại sao?

Giờ phút này vừa vặn sắp phải đi ra ngoài từ trong thị tần, Nhậm Kiệt không có lãng phí, thần thức cuối cùng trực tiếp đánh về phía dấu vết thần thức phía trên Ngũ Hành Độn Giáp, trực tiếp nổ nát dấu vết này, như vậy tiện cho mình sau khi đạt tới Thần Thông Cảnh sẽ luyện hóa Ngũ Hành Độn Giáp này.

Thần thức của Nhậm Kiệt ở trong nháy mắt cuối cùng hoàn thành oanh kích làm vỡ dấu vết thần thức phía trên Ngũ Hành Độn Giáp, nhưng kỳ thật hết thảy mới bất quá là mười mấy giây mà thôi, không có biện pháp, bây giờ thị tần sau khi sử dụng Ngọc Tinh tốc độ tiêu hao quá kinh khủng. Nhậm Kiệt đang nghĩ, sau này linh ngọc trung phẩm cơ hồ không có tác dụng quá lớn, ít nhất cũng phải đổi thành linh ngọc thượng phẩm, thậm chí linh ngọc tuyệt phẩm mới được, suy nghĩ một chút chính hắn cũng cảm giác kinh khủng, nhưng là không có biện pháp.

- Tốt lắm, các ngươi có thể dừng lại.

Nhậm Kiệt dừng lại, cũng mở miệng nói với lão Đan Vương cùng Kiếm Vương.

Ừm? Này . . . Việc này cũng quá nhanh đi, lão Đan Vương Ngọc Trường Không cùng Kiếm Vương Long Ngạo không đợi vận chuyển xong công pháp, đã nghe thấy Nhậm Kiệt nói xong rồi, hai người cũng không khỏi sửng sốt, bởi vì thật sự quá là nhanh, nhanh như vậy có thể làm cái gì?

Nhưng khi bọn họ mở mắt, thấy linh ngọc bọn họ lấy ra mới vừa rồi đã hóa thành tro bụi từ từ tiêu tán, nét mặt của bọn họ cùng mập mạp đứng ở một bên há hốc mồm cũng đều là khiếp sợ, rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.