Tà Thiếu Dược Vương

Chương 93: Chương 93: Chiêu mộ




Vốn Nhậm Kiệt có thể nói kỹ càng tình huống tay trái của Tạ Kiếm, bởi vì những gì hắn nhìn thấy đủ để dọa Tạ Kiếm, nhưng hắn không làm thế. Hắn không cố ý dùng để dụ dỗ, cũng không nói những lời khác, chỉ có một câu như vậy.

Nhưng câu này lại làm Tạ Kiếm chấn động mãnh liệt, trên thực tế hắn làm sao không hiểu, thậm chí ở bên trong Tam Nhãn Dược Lô, hắn đều nghe rõ ràng chuyện bên ngoài.

Nhậm Kiệt không tiếc gây chiến chính là vì bảo vệ hắn, nhưng Nhậm Kiệt không dùng chuyện này để nói, một câu cũng không nói thêm.

Bắt đầu từ thiên tài được mọi người nâng lên tận mây mà ngã xuống, một năm qua Tạ Kiếm đã trải qua quá nhiều chuyện. Vốn hắn đã lòng như tro tàn, nếu không phải những lời Lam Thiên đã nói, hắn cũng đã sớm chết.

Hắn nhìn phần mộ, là bởi phần mộ này không phải bị người ta đào ra lần đầu, lần trước là lúc hài cốt di thể của sư phụ hắn còn nằm ở đây. Hắn không có năng lực, chỉ có thể tự mình nằm ở đây, kéo dài hơi tàn như xác sống.

Mà tất cả, đều là vì tay trái của mình, Nhậm Kiệt lại nói có thể trị được tay trái của hắn, sao lại thế được?

Nếu là trước kia, đánh chết Tạ Kiếm cũng không tin lời này, nhưng vừa rồi Nhậm Kiệt tự tay đánh đập Quách Tú, thậm chí để lại tánh mạng của Quách Tú cho mình báo thù. Tuy rằng Nhậm Kiệt cũng không nói lại, nhưng trong lòng Tạ Kiếm làm sao không hiểu.

Lại thêm cảnh Nhậm Kiệt cứu người, cũng làm hắn cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Cảm giác như trên người Nhậm Kiệt có che giấu quá nhiều bí mật, quá nhiều chuyện khó tin, thậm chí bao gồm cả bản thân hắn. Vốn là một gia chủ con rối lại biến thành như thế, làm sao không phải là một kỳ tích.

Nếu như hắn thật có thể trị được tay trái của mình.

Ý nghĩ này vừa chảy ra, chuyện Thánh Dược Đường Quách Tú đào mộ, người Quách gia sỉ nhục... không ngừng xuất hiện trong đầu. Mà đó chỉ là một đám người mặt ngoài, kẻ thù chân chính của hắn là Lam Thiên, tất cả mọi chuyện đều là hắn tạo thành.

Trước kia không phải là hắn chưa tìm người điều trị, không phải chưa từng hận, không phải chưa từng ôm hy vọng. Nhưng lần lượt bị Lam Thiên đánh vỡ vô tình. Bất kể là bạn tốt với sư phụ khi còn sống, còn những người nhìn trúng hắn, muốn hỗ trợ hắn, kết quả đều rất thảm. Cuối cùng hắn không dám tiếp xúc với ai, nhất là những người tốt với hắn, hắn càng trốn thật xa. Cho nên hắn mới nấp trong mộ phần của sư phụ, giống như cái xác sống, hắn không dám suy tưởng, không dám còn hy vọng.

Hắn biết đó là Lam Thiên cố ý, Lam Thiên muốn hắn như vậy, nhưng hắn có đau khổ đi nữa cũng không thay đổi được hiện trạng này.

Mà ngay trong khi hắn vô cùng muốn, hận không thể dày vò cha con Quách gia muốn hành hạ hắn đến chết, Nhậm Kiệt xuất hiện. Con trai của Nhậm Thiên Hành, khẳng định hắn biết chuyện của mình, hắn còn tới tìm mình, nói rõ hắn có thực lực đối mặt với Lam Thiên. Hơn nữa hắn còn nói có cách, mà nghe nói trong thời gian này Lam Thiên không có ở đây, nếu như...

Có những loại cỏ dại, lửa lớn thiêu đốt cũng khó ngăn cản chúng tái sinh trở lại, một khi sinh trưởng thì không thể cản trở được.

Tạ Kiếm đứng đó, trong đầu chớp động vô số ý nghĩ, hy vọng, hy vọng.

Bên trong xe linh thú, Cao Nhân giúp Nhậm Kiệt,kiểm tra lại lần nữa, làm những chuyện mà bọn họ có thể làm. Lúc này ngược lại Thường lão tứ cùng ở trong xe linh thú lại là bận rộn nhất, bởi vì lực lượng của hắn mạnh nhất, tu vi Thần Thông Cảnh tầng thứ chín sử dụng lực lượng hỗ trợ, có thể tăng mạnh hiệu quả của Bảo Mệnh Linh Đan hạ phẩm, cũng có thể trì hoãn thành viên cận vệ đội bị thương xói mòn sinh mệnh.

- Phù! Phiếu cơm lão đại, chúng ta khổ cực liều mạng vì tên khốn kia lâu như thế, hiện tại liền bỏ đi như vậy? Hiện tại quyền khống chế xe linh thú của mập mạp không khác Nhậm Kiệt là mấy, nhấc tay ấn một cái trận pháp nhỏ, không cần kéo rèm cũng thấy được tình hình bên ngoài. Còn ở bên ngoài, không thể thấy được bất cứ gì bên trong xe linh thú.

Lúc này Tây Sơn Mộ Địa đã dần dần cách xa, mập mạp vẫn còn chút không cam lòng. Dù sao hôm nay liều mạng quá thảm thiết, nếu không phải Nhậm Kiệt cứu chữa kịp thời, chỉ sợ cận vệ đội sẽ tổn thất rất lớn, nhưng ngay cả hiện tại cũng đã có 3 người tử trận, một người sống chết chưa biết, ngay cả phiếu cơm lão đại củng không có cách nào.

Nhưng mà so sánh với Thánh Dược Đường, tổn thất bên bọn họ nhỏ hơn rất nhiều. Thánh Dược Đường bị đánh chết gần 200 người, thậm chí còn một trưởng lão Thần Thông Cảnh tầng thứ tư bị giết, Quách Tú cũng bị Nhậm Kiệt đánh nổ mắt, trận chiến này tuyệt đối là vô cùng thảm thiết.

Vừa nghe mập mạp nói vậy, Thường lão tứ cũng ngồi trong xe, Đồng Cường tạm thời ngồi điều dưỡng ở một bên, đều nhìn về phía Nhậm Kiệt, trên thực tế bọn họ cũng có thắc mắc như thế.

Đánh cả đêm tới sáng, tranh giành lâu như thế, chém giết đến cỡ này, cũng không thể uổng phí như vậy chứ.

- Tả Thủ Tà Kiếm Tạ Kiếm rất đặc biệt, ta quả thật rất muốn chiêu mộ hắn, dĩ nhiên, đó chỉ là một mặt mà thôi. Nhậm Kiệt nhìn cửa sổ xe linh thú bị mập mạp dùng trận pháp mở ra, xem cảnh sắc không ngừng thay đổi ở bên ngoài dần dần sáng rõ: - Nhưng chuyện làm đến bước này là đủ rồi, Tạ Kiếm là một người thông minh, vô cùng thông minh. Có thể nói thế này, ở riêng một lĩnh vực chúng ta không thể so sánh, ví như trình độ thiên tài, Tạ Kiếm vượt xa mọi người chúng ta. Nếu không có Lam Thiên, hắn chính là tồn tại nổi bật nhất Minh Ngọc Hoàng Triều trong mấy chục năm gần đây.

Đối với lời của Nhậm Kiệt, bất luận là Thường lão tứ, Đồng Cường hay mập mạp Cao Nhân đều gật đầu đồng ý, bởi vì bọn họ đều biết Tạ Kiếm huy hoàng trước kia ở Ngọc Tinh Học Viện.

Nhậm Kiệt nói tiếp: - Cho nên nói chuyện với người như vậy thì không cần nhiều lời, nói xong mục đích, chuyện còn lại thì chính hắn sẽ xem xét, hắn cũng sẽ cân nhắc mọi mặt. Người như thế nếu đã quyết định chuyện gì, không thể nói mấy câu là khuyên can được, ta có thể mang tới gì cho hắn, cái gì đánh động được hắn, ta đều đã nói, như vậy là đủ rồi.

- Về phần trận chiến tối nay, trong mắt ta không phải đánh vì Tạ Kiếm. Nói thật, nếu chỉ là vì Tạ Kiếm, cuối cùng ta sẽ không khiêu khích Quách Tú đến đánh một trận, bởi vì ta biết đánh tiếp thì khẳng định cục diện như thế sẽ có người thương vong. Nếu chỉ là vì mình sảng khoái nhất thời , hoặc là có thể tránh cho người mình hy sinh, ta sẽ không làm chuyện như vậy. Ánh mắt Nhậm Kiệt nhìn mập mạp, cuối cùng lại nhìn hai thành viên cận vệ đội Vương Minh nằm bên dưới, cuối cùng đưa mắt nhìn vào Đồng Cường.

- Cho nên ta khiêu chiến Quách Tú, là có mục đích của mình. Ta cần chiến đấu, cận vệ đội cũng cần chiến đấu. Không cần ta nói, kỳ thật bản thân các ngươi cũng hiểu, có kinh nghiệm thế nào, có huấn luyện thế nào, cũng không cách nào thay thế cục diện biến hóa vô hạn trong chiến đấu sinh tử. Mà cận vệ đội đã quá lâu không chiến đấu, có huấn luyện thế nào, có tinh anh thế nào, cũng như lưỡi đao đã thật lâu không thấy máu, không thấy máu sẽ vĩnh viễn khó có loại sát khí, nhuệ khí. Vậy không phải chỉ cần đánh bóng sẽ không rỉ sét, kinh nghiệm trước kia là có thể giải quyết.

- Cho nên nhất định phải đánh, không có cơ hội thì sáng tạo cơ hội để đánh. Thức tỉnh trong chiến đấu, trưởng thành trong chiến đấu. Về phần chiến đấu khó tránh khỏi hy sinh, chúng ta chỉ có thể chấp nhận. Nhậm Kiệt nói rất bình tĩnh, nhưng khi hắn nói đến đây, ánh mắt nhìn bên ngoài lại làm mọi người trong xe linh thú cảm giác trở nên cứng cỏi.

Trận chiến này dù cận vệ đội lấy ít thắng nhiều, tổn thất ở trong mắt mọi người là gần như không, nhưng Nhậm Kiệt vẫn không thật sự hài lòng. Hắn muốn làm cận vệ đội của mình trở nên mạnh hơn, đối mặt với loại chiến đấu này thì căn bản không có thương vong mới được.

Dĩ nhiên, muốn làm được như thế cũng không dễ dàng, cũng như năm đó cận vệ đội đông người như vậy, hôm nay cũng chỉ còn lại bọn họ mà thôi.

Nghe lời của Nhậm Kiệt, vết thương của Đồng Cường vừa băng bó kỹ nhưng vẫn chưa hoàn toàn khống chế được lại thấm ra máu, nguyên nhân là vì hắn kích động.

Thật ra hắn biết Nhậm Kiệt không cần giải thích gì, thân là thành viên cận vệ đội, chỉ cần Nhậm Kiệt ra lệnh, bọn họ sẽ mặc kệ vì lý do gì, mặc kệ nguyên nhân gì, bọn họ chỉ phụ trách thi hành, chiến đấu.

Dĩ nhiên, Nhậm Kiệt cũng không nói nhiều, ngược lại đi bất mãn bọn họ không đủ mạnh, đây mới thật là nguy nhân khiến Đồng Cường kích động.

- Gia chủ, ta sẽ nói lời này cho từng người cận vệ đội, thành viên cận vệ đội sẽ càng mạnh thêm. Đồng Cường đứng dậy, tràn đầy tự tin, kiên quyết nói.

Ở trước mặt người ngoài, Nhậm Kiệt sẽ không để bọn họ thấy được một mặt chân thật của mình, nhưng ở trước mặt người bên cạnh thì hắn lại khác. Có mấy lời hắn cho rằng nên nói thì phải nói, hơn nữa nhất định phải nói cho hiểu mới được.

Tuy rằng Thường lão tứ không phải người cận vệ đội, nhưng ở một bên cũng nghe đến nhập thần.

Hắn cũng nhớ lại khi vừa chiến đấu với Quách Tông Hữu, Quách Tông Hữu nổi giận quả thật là liều mạng, còn Thường lão tứ cũng liều mạng ngăn cản. Loại chiến đấu liều mạng thế này đã bao nhiêu năm rồi chưa có, trên thực tế đến vị trí này, chém giết giang hồ đã không dính tới hắn, quá cao tầng đều nghĩ biện pháp cân bằng, hồi tưởng lại liền thật là mất hăng hái.

Đúng rồi, mình ngoài việc chú trọng vào đánh bạc, đồng thời mặt này cũng xảy ra vấn đề, mất đi hăng hái, luôn muốn ổn định, yên lành đánh sâu vào Âm Dương Cảnh.

Khó trách những người hăng hái mười phần, luôn có thể nhanh chóng vượt qua cảnh giới này, ngoài thiên tài ra, là bởi bọn họ luôn không ngừng nghỉ, một đường thọc sâu, khí thế không giảm đã vượt qua. Một khi ngừng lại chậm rãi ổn định, vậy là mất đi hăng hái, thế tới yếu đi cũng tức là độ khó tăng lên.

Bất tri bất giác, Thường lão tứ lại vì lời của Nhậm Kiệt nói mà có rất nhiều cảm ngộ.

- À, thì ra là thế, a... Mập mạp không nghĩ nhiều như vậy, nghe xong chẳng qua là gật đầu hiểu được, nhưng mà hắn lại bỗng đứng lên kinh hô.

- Đệch! Trong này còn có người bị thương rất nặng, ngươi còn cả kinh bất chợt hù dọa người, lại cái gì nữa? Nhậm Kiệt kéo mập mạp, để hắn nhanh ngồi yên xuống, đừng có làm người ta giật mình nữa.

- Vừa rồi cứu người quá bận, ta mới nhớ tới vừa nãy phiếu cơm lão đại ngươi đã gõ trống trận, có chuyện gì mà đến giờ vẫn không có động tĩnh. Trước đó ta còn nghĩ nếu người ta tới thì làm sao, có nên một hơi tiến thẳng san bằng Thánh Dược Đường hay không. Vừa rồi bận đến choáng váng, lúc này mập mạp bỗng nhớ tới chuyện này.

Nhậm Kiệt cười nói: - Cái gì trống trận, ngươi cho là trống trận chỉ đơn giản là gõ như thế, ta đang dọa Quách Tông Hữu, tin rằng lúc này hắn cũng đã phát hiện ra. Trống trận thật sự cần kích hoạt trận pháp đặc thù, trống trận vừa vang lên là mấy trăm dặm xung quanh cũng nghe được, còn tiếng trống ta vừa gõ cũng chỉ nghe được mấy dặm xung quanh, âm thanh còn không xuyên qua được Tây Sơn Mộ Địa, tự nhiên sẽ không có ai tới. Hơn nữa trống trận có tiết tấu đặc thù, không phải tùy tiện người nào gõ cũng được, nếu vậy thì chẳng phải hỏng chuyện.

- Về phần tình huống hiện giờ, không thể nào gõ trống trận, nếu như bây giờ gõ trống trận có lẽ sẽ san bằng Thánh Dược Đường, nhưng cuối cùng sẽ chỉ làm một số người vui vẻ. Bởi vì nếu như không có thế lực đủ mạnh, lúc này vận dụng những người đó làm chút chuyện, thật ra tay, nhất là Quách Tông Hữu còn là quốc trượng, hoàng thân quốc thích, sẽ chỉ để cho Hoàng đế viện cớ. đến khi đó, hắn có thể mượn cớ khống chế hoặc xử phát những người này, hoàn toàn phế bỏ tấm bài tủ của chúng ta. Cho nên không thể tùy tiện vận dụng trống trận, tình huống lần trước đặc biệt, hơn nữa cũng không thật sự xảy ra chém giết quy mô lớn, còn có lục thúc cũng ra tay mới không sao.

Mập mạp gật đầu, nhưng lại lập tức vỗ tay nói: - Nói thế, chẳng phải lúc này Quách Tông Hữu kia tức chết còn gì. Còn có Quách Tú, nói thật chứ phiếu cơm lão đại, một quyền của ngươi hôm nay thật là quá đẹp, quá tuyệt vời.

Lúc trước Quách Tú đập phá hiệu thuốc của hắn, mập mạp đối với người mình thì rộng rãi thế nào cũng được, nhưng đối với người khác thì không tốt như thế, vẫn còn ghi nhớ mãi.

Về phần Quách Tông Hữu, lúc này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.