Tà Thiếu Dược Vương

Chương 94: Chương 94: Thật cứu sống được




Ở trong Thánh Dược Đường đã nổ vang như sấm, Quách Tú đưa cho Linh Đan sư Thánh Dược Đường điều trị, chỉ còn hắn ở trong đại điện.

Giận dữ gầm thét, tức giận vung tay đánh ra những ngọn lửa, thiêu đốt những thứ hoa mỹ giá trị xa xỉ xung quanh thành tro bụi, làm cho trong đại điện xuất hiện mấy chục đống lửa thiêu đốt, ngọn lửa giống như nội tâm giận dữ của Quách Tông Hữu lúc này.

Quách Tông Hữu nhanh chóng dẫn người rời Tây Sơn Mộ Địa, nhưng chờ hắn dẫn người vào Ngọc Kinh Thành liền mơ hồ cảm thấy không đúng.

Nên biết lần trước sau khi gõ trống trận, hắn vẫn còn nhớ rõ, bốn phương tám hướng đủ loại người dùng đủ mọi cách nhanh chóng chạy đến.

Bởi vì bọn họ không phải ở trong quân doanh, mà mấy vạn người tụ tập một chỗ, làm cho cả Ngọc Kinh Thành phải kinh động, chấn động.

Nhưng lần này Ngọc Kinh Thành lại vô cùng bình thản, không có động tĩnh hay tin tức gì, thế mới làm Quách Tông Hữu chợt hiểu ra.

Má nó, mắc mưu, bị đùa giỡn rồi.

Nhưng đến lúc này có đánh trở về cũng không có ý nghĩa gì nữa, cận vệ đội của Nhậm Kiệt hung hãn vượt xa tưởng tượng của hắn. Trừ khi mình lại điều động người Thánh Dược Đường, nhưng mình điều động người thì bên phía Nhậm Kiệt cũng khẳng định sẽ có động tác. Hoặc là bây giờ hắn có thể đã dẫn người rời đi, trở về Nhậm gia, Quách Tông Hữu tự ngẫm không có mạnh mẽ đến mức đánh vào Nhậm gia để giết Nhậm Kiệt.

Nhìn lại người bên cạnh mình, tổn thất phân nửa người, hai trưởng lão Thần Thông Cảnh thương thế không nhẹ, càng tổn thất một trưởng lão, con trai lại bị đánh thành như vậy.

Cuối cùng đành hận muốn nghiến nát răng, dẫn người về Thánh Dược Đường, đưa con trai cho Linh Đan sư tông môn phái tới cứu chữa, còn hắn thì đến lúc này không nén được lửa giận nữa.

Ngoài đại điện ra, mọi thứ khác trong đại điện bị hắn đốt hết, Quách Tông Hữu thế mới ngừng lại.

- Nhậm Kiệt tiểu nhi, Quách Tông Hữu ta thề với trời, giết, giết, giết... Ánh mắt Quách Tông Hữu đã đỏ rực, con trai bị thương, thậm chí có thể không khôi phục được thương thế, còn mình lại bị Nhậm Kiệt đùa bỡn. Hắn đã tức giận đến cực hạn, hắn không cách nào làm từng bước được nữa, hắn đã không chờ nổi, giết, nhất định phải giết tiểu tử này.

.....................

- Lục thúc, cứu người. Nhậm gia xe linh thú mãi cho đến ngoài rừng rậm nguyên thủy chỗ lục gia Nhậm Thiên Tung mới dừng lại, tiếp theo Nhậm Kiệt tự mình ôm thị vệ này xông vào.

Bởi vì Nhậm Kiệt biết, chỗ của lục thúc không thể tùy tiện cho người vào, bây giờ tình huống thị vệ này nghiêm trọng, lục thúc lại không thể đi ra, vậy chỉ có thể do hắn mang vào, những người khác thì để bọn họ chờ bên ngoài.

- Gia chủ, sao ngài... Vừa lúc Mặc Hồng ở đây, nhấc đầu phát hiện Nhậm Kiệt xông vào còn ôm theo một người liền sững sờ. Sau đó lại thấy cả người Nhậm Kiệt đẫm máu, quần áo rách nát nghiêm trọng, hoàn toàn là từ chiến trường đi ra, hắn cũng cả kinh, có chuyện gì thế?

Đã xảy ra chuyện gì, ngay cả thị vệ cũng bị thương như vậy?

- Không nói nhiều được, lục thúc, mạng người bằng trời. Nhậm Kiệt trực tiếp xông vào một chỗ bằng phẳng, thả người xuống, lại hô một tiếng, tiếng của hắn còn chưa ngừng bỗng cảm thấy hoa mắt, như là nhìn thấy một vật thể có tốc độ di động cực nhanh vượt xa ánh mắt. Tiếp theo một cái hư ảnh dần dần ngưng thật, mới phát hiện lúc này Nhậm Thiên Tung đã đứng trước mặt, đang cúi đầu nhìn thị vệ mà Nhậm Kiệt mang vào.

Vốn là thấy Nhậm Kiệt nâng người khác vào, Mặc Hồng cũng có chút lo lắng, nhưng sau khi thấy lục gia Nhậm Thiên Tung xuất hiện cũng không nói gì, hắn mới thở phào, thầm nghĩ cũng chỉ có gia chủ mới có đãi ngộ thế này.

- Hắn không chỉ bị thương kinh mạch, còn có rất nhiều ngoại thương, nội tạng bên trong thậm chí tâm mạch, trái tim cũng bị thương, hơn nữa lực lượng của hắn rất yếu, căn bản không thể tự bảo hộ bản thân cùng khôi phục, ta cũng không có cách cứu hắn. Tuy rằng lục gia Nhậm Thiên Tung không phải Diệu Dược sư, Linh Đan sư gì, nhưng tu vi của hắn bày ra đó, vừa nhìn liền thấy được vấn đề, chẳng qua hắn nhìn sang Nhậm Kiệt cũng tỏ vẻ bất lực.

Lực lượng mạnh, không có nghĩa là có thể cứu người, dù sao hắn còn chưa đạt đến trình độ có thể đắp thịt xương trắng, mạnh mẽ kéo dài tánh mạng.

Dĩ nhiên, vậy cũng phải xem tình huống thương thế như thế nào.

- Ta có biện pháp cứu người, thúc nghe theo ta là được. Nhậm Kiệt sớm có chuẩn bị, không quan tầm khoát tay liền ngồi xuống, đặt tay xé rách quần áo của thị vệ này, đồng thời lại nhét một viên Linh Đan hạ phẩm vào miệng hắn, đồng thời cho hắn uống thuốc đông máu đỉnh cấp lấy từ mập mạp Cao Nhân, sau đó phất tay lấy ra một cây dao.

Lục gia Nhậm Thiên Tung nói thật, kỳ thật dù là hắn không quen thuộc người cận vệ đội nhưng cũng đều biết, không thể gọi tên toàn bộ nhưng cũng biết. Thấy người cận vệ đội bị thương nặng như vậy, còn trên người Nhậm Kiệt có máu lúc chiến đấu với Quách Tú, những chỗ rách cũng còn, trong lòng hắn cũng bồn chồn, kỳ quái rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Vốn là hắn nghĩ Nhậm Kiệt sẽ thất vọng, trong lòng hắn cũng trầm xuống, dù sao nhìn thị vệ đi theo đại ca năm đó còn sống được đến hiện tại, giờ lại chết ở trước mặt mình, cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng làm hắn không ngờ tới, Nhậm Kiệt khoát tay nói như vậy, lại còn trực tiếp rút dao ra, hắn muốn làm gì?

Hắn có cách, hắn có thể làm gì?

Lúc này lục gia Nhậm Thiên Tung cũng có chút bối rối, hắn biết hiện tại Nhậm Kiệt không giống trước kia, nhưng thương thế như vậy thì ngay cả Diệu Dược sư đỉnh cấp cũng không có cách nào. Dù cho Linh Đan sư đến đây, nếu như không có dược vật đủ mạnh, trừ khi tồn tại cấp bậc như đại ca tự mình ra tay mới có cơ hội, nhưng hiện giờ...

Bảo mình nghe hắn, lúc này lục gia Nhậm Thiên Tung cũng mơ hồ.

- Roẹt... Cảnh tượng tiếp theo càng khủng bố, Nhậm Kiệt vung tay chém xuống, nháy mắt trực tiếp cắt ngực thị vệ này kéo dài đến bụng.

Có câu là mổ bụng moi ruột, còn lúc này Nhậm Kiệt mới chân chính là mổ bụng moi ruột, trực tiếp cắt ra. Tuy rằng đã dùng dược phẩm đông máu, nhưng lúc này vẫn có không ít máu trào ra.

- A! Mặc Hồng há to miệng, cả người ngây ra, chẳng lẽ gia chủ điên rồi, hắn đang làm cái gì?

Hắn ôm người tới đây nói muốn cứu người, nhưng bây giờ lại đi giết người?

Chiến đấu chém giết, giết người, Mặc Hồng cũng thấy nhiều, đã trải qua nhiều, nhưng chưa thấy qua cảnh thế này. Vừa nhét Bảo Mệnh Linh Đan hạ phẩm vào miệng người ta, vừa gọi lục gia ra tay cứun, vừa làm chuyện giết người, thế này... rốt cuộc đang chơi cái trò gì thế?

- Ngươi... đang làm gì? Nhậm Thiên Tung cũng cau mày, điều này đã phá vỡ nhận thức cố hữu của hắn.

- Trong ngoài kết hợp, lực lượng của hắn quá yếu, tình hình cơ thể cũng kém cỏi, bị dư uy chiêu thức cùng chết chung của Thần Thông Cảnh đánh vào mà không chết cũng coi như hắn may mắn. Nhưng mà kinh mạch, tâm mạch trong người bị tổn thương, ngũ tạng đều bị thương, nếu như chỉ là những cái này thì cũng may. Mấu chốt nhất là trong người hắn còn rất nhiều mảnh vỡ vũ khí sót lại, có vài chỗ vô cùng nguy hiểm, hơi sai lầm một chút là hắn sẽ chết, chính hắn không cách nào khống chế, bảo vệ nội tạng an toàn.

Nhậm Kiệt nói, đã trực tiếp mở ngực, mở bụng ra.

Dù cho đời trước Nhậm Kiệt không phải bác sĩ, nhưng hắn vẫn hiểu thường thức cơ bản nhất, loại giải phẫu thế này ở đời trước cũng không có nhiều khả năng thành công, thậm chí tuyệt đối không thể thành công. Rạch từ ngực kéo dài đến bụng, gần như tuyên bố tử vong.

Nhưng ở đây thì có lẽ còn cơ hội, hiện tại Nhậm Kiệt chính là muốn liều một phen.

Trong lúc nói, Nhậm Kiệt nhét hết Bảo Mệnh Linh Đan còn lại vào miệng thị vệ này, cùng lúc nói: - Lục thúc ngài giúp ta khống chế dược lực, dùng pháp lực, thần thông của ngài bảo vệ nội tạng cùng bộ phận trọng yếu của hắn, đồng thời giúp hắn thúc đẩy vận chuyển lực lượng. Đồng thời dùng pháp lực ngưng tụ ở xung quanh ta, đừng để cho chất khí hoặc thứ khác dính vào vết thương nội tạng của hắn, dẫn tới biến đổi khác.

Đầu tiên là phải lấy ra mảnh vụn trong người hắn, sau đó nối tiếp kinh mạch, nội tạng bị tổn thương, trong quá trình này tự nhiên không thể để hắn chết. Bằng không những gì đã làm liền không còn ý nghĩa, mà điều này cần có pháp lực cùng nắm giữ lực lượng mạnh mẽ của lục gia Nhậm Thiên Tung.

Nhất là vị trí trái tim, lúc này Nhậm Kiệt trực tiếp dùng lục gia Nhậm Thiên Tung làm máy móc sinh mệnh, để duy trì sức sống cho thị vệ của hắn. Đồng thời giải phẫu lớn như thế, trên thế giới này không có tiệt trùng, khử độc, không có những thứ khác, vậy chỉ có thể dùng phương pháp, phương thức của thế giới này.

Chỉ có làm xong những chuyện này, mới để cho lục thúc hỗ trợ thúc đẩy lực lượng, để cho thân thể thị vệ này từ từ khôi phục, chữa trị bộ phận thân thể bị tổn thương từng chút một.

Tuy rằng lục gia Nhậm Thiên Tung không hiểu rõ ý cụ thể của Nhậm Kiệt, đầu óc choáng váng, nhưng vẫn nghe rõ ràng, Nhậm Kiệt đang sử dụng biện pháp phi thường để làm việc phi thường. Cũng phải, mình cũng cho rằng không cách nào cứu người, muốn cứu được thì phải dùng biện pháp phi thường, lại nghĩ tới Nhậm Kiệt cứu lục thẩm tỉnh lại, lục gia Nhậm Thiên Tung cũng không nói gì thêm, khoát tay, pháp lực mênh mông trong người nháy mắt biến thành hào quang thấy được, pháp lực kéo theo một tia ngọn lửa đỏ máu nhập vào thân thể thị vệ này.

Lần này Nhậm Kiệt chân chính nhìn thấy thần thông pháp lực mạnh mẽ, pháp lực của lục gia Nhậm Thiên Tung nháy mắt bảo vệ bộ phận trọng yếu của thị vệ, dùng lực lượng làm cầu nối truyền máu và lực lượng cho những chỗ bị hư hại.

Nhưng trả giá rõ ràng rất tốn sức, sắc mặt của lục gia Nhậm Thiên Tung cũng dần trở nên ngưng trọng, một tay đặt lên đầu thị vệ, một tay cách không đặt trên ngực thị vệ, linh khí trong không gian mấy trăm mét bên trên đầu điên cuồng truyền vào người hắn, tạo thành một lốc xoáy linh khí to lớn.

Má nó, còn dữ dội hơn cả khoa học kỹ thuật hiện đại nữa!

Thần kỳ, quá lợi hại.

Trong lòng Nhậm Kiệt cảm thán, nhưng nháy mắt lại tập trung vào thương thế của thị vệ, thừa cơnhanh chóng vung tay, không ngừng lấy ra những mảnh vỡ vũ khí trong người hắn.

- Keng... Keng... Keng... Nhậm Kiệt lấy ra những mảnh vỡ này, tiện tay ném sang mặt đá bên cạnh, phát ra tiếng keng keng.

Tiếng vang này làm cho nhịp tim của Mặc Hồng đứng cạnh không ngừng tăng tốc. Chính hắn giết người cũng không ít, bởi vì lục gia huấn luyện đặc thù, hắn thấy qua tràng cảnh mà rất nhiều người chưa từng thấy, nhưng cảnh tượng này vẫn làm hắn vô cùng không thoải mái.

Tuy rằng pháp lực khống chế, dược vật khống chế, tốc độ Nhậm Kiệt cũng rất nhanh, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, Nhậm Kiệt vung tay hút, từng vũng máu chảy sang bên, Nhậm Kiệt cố gắng khống chế. Ít nhất trước mắt hắn còn không cách nào tiến hành hoạt động truyền máu, cho nên chỉ có thể khống chế, đừng để thị vệ này mất máu quá nhiều mà chết.

Cũng may động tác của hắn rất nhanh, nhanh chóng dọn sạch mảnh vỡ, tiếp theo nối liền những chỗ bị tổn thương, sau đó không ngừng để lục thúc phối hợp, khôi phục các bộ phận thân thể vận hành bình thường.

Đến cuối cùng, hắn lại cho lục thúc dùng cường đại pháp lực mạnh mẽ thúc đẩy, chữa trị một phần vết thương lớn ở ngực bụng, sau đó dùng dược phẩm đắp lên.

Tình huống thị vệ hiện tại đã không thích hợp băng bó, đây cũng là nguyên nhân hắn mang đến chỗ lục gia Nhậm Thiên Tung. Cuối cùng lục gia Nhậm Thiên Tung hoàn toàn dùng pháp lực bao bọc thân thể hắn, trong đoạn thời gian ngắn sẽ dùng pháp lực giúp hắn duy trì sinh mệnh, thẳng đến khi vết thương khôi phục khá hơn, có thể đưa ra.

Chỉ là thị vệ này đúng là gặp họa được phúc, dưới dược vật của Nhậm Kiệt thúc đẩy, lục gia tự mình dùng pháp lực không ngừng giúp hắn vận chuyển lực lượng, sau đó được pháp lực hỗ trợ, lực lượng chậm chạp không đột phá của hắn bắt đầu tiến vào Chân Khí Cảnh, hơn nữa bên ngoài có pháp lực vận chuyển. Tuy rằng người vẫn còn hôn mê, nhưng đã hình thành chân khí hơn nữa tốc độ vận chuyển tăng nhanh.

Dù sao trên đường đi, cộng thêm lúc trị liệu cho hắn, Nhậm Kiệt đã sử dụng đủ loại linh đan diệu dược đập hết cho hắn.

- Phù, xong rồi. Nhậm Kiệt làm xong hết, trực tiếp ngã ngồi xuống đất. Vừa rồi hắn có thể một mực bảo trì là bởi còn chưa xong chuyện, lúc này lập tức cảm thấy cả người đau nhức. Dù sao chính hắn cũng bị thương, chỉ là mượn đột phá Luyện Thể Cảnh tầng thứ bảy tạm thời áp chế, không có khỏi hẳn.

Lại dày vò như thế, nhất là áp lực tinh thần, sau khi xong chuyện, cả người liền quát mệt mỏi, nhưng cuối cùng cũng may, cứu được người trở về.

- Vậy mà... thật cứu được! Mặc Hồng trợn to mắt, nhìn thị vệ hít thở ổn định, ở trong vòng bảo hộc lục gia dùng pháp lực ngưng tụ, Mặc Hồng không thể tin được đây là sự thật.

Thật là quá điên cuồng, vậy cũng được, thật sự cứu sống người. Dùng phương pháp chưa từng nghe chưa từng thấy này, lại cứu được người mà lục gia cũng không thể cứu được.

Nhìn tình cảnh cùng phương thức cứu người của Nhậm Kiệt lúc này, dù có nói ra chỉ sợ không ai tin, quả thật làm người ta không dám tin được.

Còn lục gia Nhậm Thiên Tung làm xong hết, ngay cả hắn cũng phải lau mồ hôi, nhìn Nhậm Kiệt mệt mỏi té xuống đất, lại nhìn thị vệ này.

Đây chỉ là một thị vệ bình thường nhất, hơn nữa trong các thành viên cận vệ đội thì hẳn là nhóm người yếu nhất. Tiểu tử thối này lại vì thị vệ như thế mà xông vào đây, cũng không sợ mình trách tội, còn bảo mình ra tay giúp,một hơi lấy ra nhiều đan dược, dược phẩm không cần tiền như thế.

Nên biết sử dụng mấy thứ đó, có thể chiêu mộ mấy người Chân Khí Cảnh tầng sáu trở lên là chuyện nhẹ nhàng, nhưng Nhậm Kiệt căn bản không để ý những chuyện đó.

Đại ca từng nói với mình, một trong những chuyện làm hắn không yên lòng có những thị vệ này, lúc này nhìn Nhậm Kiệt cùng thị vệ kia khôi phục hơi thở bình thường, lục gia Nhậm Thiên Tung đột nhiên mỉm cười. Đại ca, ngươi có thể yên lòng, bọn họ càng để ý gia chủ hơn ngươi, có một người còn điên cuồng hơn ngươi đang che chở bọn họ, dẫn dắt bọn họ.

Trong lòng lục gia Nhậm Thiên Tung cảm khái,chẳng qua hắn chỉ là hơi tò mò phương thức cứu người quỷ dị của Nhậm Kiệt, bởi vì so với việc Nhậm Kiệt cứu Phượng nhi, những thứ này chẳng qua là hơi ly kỳ mà thôi. Cho nên hắn càng coi trọng Nhậm Kiệt không tiếc mọi giá cứu thị vệ này, càng quan tâm là rốt cuộc Nhậm Kiệt có chuyện gì.

- Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Để Nhậm Kiệt thở ra một hồi, lục gia Nhậm Thiên Tung mới lên tiếng hỏi chuyện đã xảy ra, sao lại náo loạn thành thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.