Tà Thiếu Dược Vương

Chương 170: Chương 170: Chuẩn bị cứu lục thẩm




Lúc ở phòng đấu giá Ngọc Tinh, Nhậm Kiệt còn ra vẻ đắc ý, lớn lối, vui vẻ. Nhưng sau khi vào xe linh thú, chỉ còn hắn cùng mập mạp, Nhậm Kiệt lập tức bình ổn tâm tình, hiện tại mọi công tác chuẩn bị đã xong, tiếp theo là lúc giải độc cho lục thẩm.

Xe linh thú nhanh chóng chạy về Nhậm gia, Nhậm Kiệt thì lẳng lặng suy tư, trước đó hắn có thể nhìn thấu lộ tuyến, nhưng khi đó có cảm giác nghé con không sợ cọp. Hiện tại tuy rằng chưa qua bao lâu, nhưng đã trải qua nhiều chuyện, Nhậm Kiệt suy tính cũng càng thêm chu đáo.

Hắn biết cảm tình giữa lục thúc và lục thẩm, nếu như lục thẩm có chuyện gì, vậy cũng ngang với lấy mạng của lục thúc.

Cho nên mỗi một chi tiết, mỗi một hóa giải, hắn đều phải cân nhắc kỹ càng. Lục thẩm trúng độc thoạt nhìn rất đơn giản, mỗi một loại đều không khó, nhưng dính dáng tới nhau lại trở thành độc khó giải, dính dáng đến rất nhiều vấn đề, đây cũng là nguyên nhân một mực nhiều năm không giải quyết.

Lần này dù mình tìm cơ hội tốt, nhưng kết quả cũng quá... dọa người. Cộng thêm cuối cùng thu được 1 vạn khối linh ngọc trung phẩm từ chỗ Phương Kỳ, gom đủ 13 vạn khối linh ngọc trung phẩm.

Hoàn toàn khác với trước kia, trước kia chỉ là tối đa mấy trăm vạn tiền ngọc đã đỉnh điểm, nhưng lần này đổi thành tiền ngọc thì đã quá trăm triệu, tuyệt đối là tài sản làm cho 5 đại gia tộc thậm chí hoàng tộc cũng phải động lòng.

Tuy rằng Nhậm Kiệt bởi vì chuyện Minh Ngọc sơn trang trước đó, cộng thêm mấy lần sử dụng linh ngọc số lượng lớn, đã không cảm giác quá lớn đối với mười mấy vạn khối linh ngọc trung phẩm, nhưng người khác thì không như thế, hiện tại toàn Ngọc Kinh Thành đang thảo luận chuyện này.

Nhậm Kiệt biết, ảnh hưởng của chuyện này còn chưa bộc phát ra, các bên còn chưa phản ứng lại, chờ bọn họ phản ứng lại thì mình sẽ lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Cộng thêm mình không thiếu kẻ thù, khi đó mới là thời điểm nguy hiểm nhất, cho nên mình phải sớm cứu lục thẩm, đó là vì lục thúc, cũng là vì bản thân.

Mập mạp thật ra còn bận rộn hơn Nhậm Kiệt, từ sau khi Nhậm Kiệt nói chuyện lục thẩm cho mập mạp, Nhậm Kiệt bắt đầu để mập mạp chuẩn bị. Chuẩn bị rất nhiều loại dược vật, rèn luyện, dung hợp, công tác chuẩn bị ban đầu cũng giao cho mập mạp làm.

Xe linh thú đi vào Nhậm gia, một đường thẳng đến rừng rậm nguyên thủy chỗ lục gia Nhậm Thiên Tung mới dừng, sau đó Nhậm Kiệt dẫn mập mạp đi vào trong.

Nhậm Kiệt biết lúc này người theo dõi hắn tuyệt đối không ít, dù là lúc này, có ở bên ngoài Nhậm gia cũng biết hắn đi về liền đến chỗ này trước tiên. Trên thực tế gần đây mình tùy lúc ra vào chỗ này đã sớm bị người biết, còn lục thúc liên tiếp ra tay trợ uy cho mình đứng vững, ước chừng cũng bị nhiều người hiểu thành ý khác, cái này thì lại là chuyện tốt.

- Lục thúc... Nhậm Kiệt vừa cùng mập mạp đi vào, liền thấy lục thúc đang đứng nhìn hắn cùng mập mạp. Lục thúc biết hôm nay mình đi phòng đấu giá Ngọc Tinh, rõ ràng hắn một mực chờ ở chỗ này.

Trong ấn tượng của Nhậm Kiệt, lục thúc là loại người làm bất kỳ chuyện gì cũng lạnh nhạt như thường, không nói chuyện cười đùa, nhưng lúc này nhìn thần sắc hắn đứng đợi, có thể thấy rõ hắn đang mong chờ, vội vàng.

Đúng thế, đã nhiều năm qua, vốn cũng tuyệt vọng, hiện giờ lại thấy được hy vọng, làm sao mà không mong chờ.

- Vốn là lục thúc ngươi đã tuyệt vọng, chỉ muốn ở cùng lục thẩm ngươi mãi ở nơi này, bởi vì chuyện này, ngay cả đại ca cũng không có cách, tiểu tử ngươi... Nhìn Nhậm Kiệt, trong lòng Nhậm Thiên Tung cảm khái ngàn vạn, nhất thời không biết nên nói gì. Đợi Nhậm Kiệt đi tới, đặt tay lên vai Nhậm Kiệt, nhìn hắn mỉm cười trước mặt, Nhậm Thiên Tung cảm kích, vui vẻ nói: - Nếu như hiện giờ đại ca ở đây, nhất định sẽ rất vui vẻ, nhất định sẽ kiêu ngạo vì ngươi...

- Ha ha... Không cần vội, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ gặp được, chúng ta tích lũy từng chút một hơi bùng nổ, đến khi đó dọa hắn nhảy dựng. Nhậm Kiệt cười nói, nghiêng đầu nhìn lục thẩm đang nằm trong phòng, nói: - Đồ vật đã gom đủ, chúng ta có thể ra tay cứu lục thẩm rồi.

- Ừm... Lục gia Nhậm Thiên Tung gật đầu, đột nhiên nhìn thẳng vào hai mắt Nhậm Kiệt: - Con nói cho lục thúc, nắm chắc bao nhiêu?

Kỳ thật vấn đề này một mực đặt trong lòng lục gia, ngay từ lúc Nhậm Kiệt đưa ra biện pháp chữa trị này, lục gia sau khi mừng rỡ liền nghĩ tới vấn đề này. Tình huống phức tạp như thế, không ai dám nói nắm chắc mười phần.

Thậm chí ngay lúc đó, có thể nghe được một tia cơ hội cũng đã vô cùng khó có, bởi vì lục gia Nhậm Thiên Tung biết tình cảnh của mình. Nếu tiếp tục tiêu hao, mình không cầm cự được bao lâu, không duy trì được bao lâu, có thể biết được biện pháp, biết được hy vọng cũng đã cám ơn trời đất. Hôm nay đã chuẩn bị xong, lục gia Nhậm Thiên Tung rốt cuộc hỏi tới vấn đề này, hắn biết nhất định phải liều, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ.

- Yên tâm, mặc kệ nắm chắc bao nhiêu con cứ buông tay mà làm, mặc kệ thế nào, ta cùng lục thẩm cũng sẽ không trách con. Dường như cảm thấy biến hóa có hơi lớn, ánh mắt thần sắc nhìn Nhậm Kiệt cũng quá... nặng nề, sợ làm Nhậm Kiệt gánh áp lực quá lớn, lục gia Nhậm Thiên Tung vội bổ sung một câu.

- Nếu là mấy tháng trước mới thấy được lục thẩm, dù là biết cách, con cũng chỉ nắm chắc ba thành, đây là dưới tình huống không có chuyện bất ngờ, toàn bộ nằm trong khống chế. Hiện tại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy nắm chắc trên bảy thành. Vào lúc này, chuyện như thế không phải an ủi đôi câu là được, Nhậm Kiệt có sao nói vậy.

- Bảy... thành... Lục gia Nhậm Thiên Tung quay đầu nhìn Vân Phượng Nhi trong phòng, miệng lẩm bẩm, nói thật lời này còn tốt hơn nhiều so với hắn dự đoán, rồi nói: - Đã là khá lắm rồi, dù có xảy ra biến cố bất ngờ gì, nhớ kỹ bảo vệ mình cho tốt trước tiên. Con là hy vọng của đại ca, là hy vọng của Nhậm gia chúng ta. Ta cùng lục thẩm đã trải qua mọi thứ, chúng ta có thể tiếp thụ tất cả, nhớ kỹ, phải chăm sóc mình thật tốt.

- Hắc... Nhậm Kiệt không khỏi cười nói: - Lục thúc, bây giờ chúng ta có đủ chuẩn bị cứu người, sao mà đột nhiên lại làm ngươi nặng nề như thế. Kẻ có thể gieo thủ đoạn như thế tự nhiên có khả năng lưu lại một ít thủ đoạn, cũng có khả năng sẽ có biến cố không tưởng, nhưng cháu của ngươi cũng không ngu ngốc. Ta có thể nghĩ ra cách tự nhiên cũng có bài tẩy của mình, ngươi yên cái tâm đi, chờ lục thẩm lâu ngày gặp lại, tiểu biệt thắng tân hôn, nghĩ kỹ làm sao chúc mừng đi.

- Tới đây, chúng ta bắt đầu. Mập mạp ngươi tiếp tục chuẩn bị những dược vật khác, ta xem lại tình hình của lục thẩm. Lục thúc ngươi cũng đừng nhàn rỗi, khởi động trận pháp chỗ này, nhất là khởi động luôn cả trận pháp đóng kín với bên ngoài, nhưng mà có mấy chỗ phải sửa đổi một chút. Bằng không, một khi ngươi khởi động sẽ dễ làm người bên ngoài thấy rõ, rất dễ sử dụng thần thức tra xét, phải bỏ thêm những trận pháp khác mới được, chờ lát nữa ta sẽ làm. Nhậm Kiệt nói rồi, đã vào phòng lục thẩm Vân Phượng Nhi, mập mạp cũng đi làm việc.

- Được... Lục gia Nhậm Thiên Tung nói một tiếng, nhưng sau đó chợt khựng lại, làm sao tiểu tử này biết được trận pháp của mình, trước giờ mình không có nói quá với nó, cũng không có sử dụng trước mặt nó mà. Hơn nữa nó vừa nói gì, chỉnh sửa trận pháp, trận pháp chỗ này có vấn đề?

Trận pháp chỗ mình là tìm một vị Trận Pháp Đại sư sơ cấp bố trí thành, tiểu tử này... ngày càng thần quá.

Lúc này Nhậm Kiệt đang kiểm tra lại lục thẩm Vân Phượng Nhi, tình huống thân thể lục thẩm không khác mấy so với lần trước, nhưng có những chỗ biến hóa rất nhỏ không rõ ràng, đó là trạng thái lực lượng chỉnh thể ngưng tụ xoắn xuýt. Chỉ có thể nói rõ một điều, duy trì lực lượng nhiều năm như thế, lục thúc đã sắp không chịu nổi, lực lượng của hắn đã khó hoàn toàn chống đỡ được tình huống thân thể của lục thẩm.

Khó trách được lục thúc khẩn cấp như vậy, bởi vì tiếp tục như thế thì không quá một năm là bệnh của lục thẩm sẽ hoàn toàn bùng phát, đến lúc đó sẽ không ai còn cách nào.

Cũng may những mặt khác thì tạm thời không có vấn đề lớn, kiểm tra xong, Nhậm Kiệt đi ra liền dưới ánh mắt kinh ngạc của lục gia Nhậm Thiên Tung, nhanh chóng sửa đổi trận pháp một chút, sau đó mới cùng mập mạp vội lấy dược vật rèn luyện, dung hợp. Chuẩn bị ban đầu rất nhiều, lúc này Nhậm Kiệt hoàn toàn tập trung vào trong, bên ngoài dấy lên sóng gió đã bị hắn ném ra sau đầu.

Lúc này trong Ngọc Kinh Thành quả thật chỉ có thể hình dung là sóng to gió lớn, vốn là chú ý của mọi người đều tập trung vào chuyện mừng thọ Hoàng thái hậu, nhưng lần này đề tài của lớn nhất kinh thành đã biến thành Nhậm đại gia chủ đấu giá tam trưởng lão Phương gia cùng đông đảo thủ hạ ở phòng đấu giá Ngọc Tinh.

Tuy rằng những người mua không ra mặt, thông qua phòng đấu giá Ngọc Tinh không lấy người Phương gia, đều đã thả trở về, nhưng Phương gia bị mất hết thể diện ở Ngọ Dương Lâu lại bị một lần sỉ nhục nặng nề.

Mà công pháp thanh tâm, ngưng hồn trong ngọc giản thượng cổ cũng làm không ít người chấn động, cũng may Nhậm Kiệt bán ra mấy phần, phân tán sự chú ý của mọi người.

Cũng không ít người tính toán, lần này Nhậm Kiệt thu hoạch quá sức tưởng tượng, nếu đổi thành tiền ngọc thì cũng trên trăm triệu, lần này dù không có Nhậm gia thì bản thân hắn cũng trở thành giàu sụ. Vô số người nghĩ, tiếp theo Nhậm đại gia chủ sẽ phá sản thế nào, bên trong Ngọc Kinh Thành có thể sẽ nghênh đón một đợt giá hàng hóa tăng vọt hay không.

Bởi vì Ngọ Dương Lâu lần trước, Nhậm đại gia chủ phá tiền vẫn còn ngay trước mắt, người bình thường không biết số tiền này là Phương gia bỏ ra, bọn họ chỉ biết là Nhậm đại gia chủ phát, bọn họ lấy được tiền thật sự.

Đối với những Thần Thông Cảnh đỉnh phong không có được loại công pháp này, lúc này đều nghĩ biện pháp, xem thế lực mạnh mẽ, quan hệ tốt đẹp có được nó hay không, muốm thử xem có thể tìm được kỳ ngộ.

Toàn Ngọc Kinh Thành bị đảo loạn, lúc này ở hậu viện Trường Nhạc Đổ Phường to lớn vừa mới xây trong Ngọc Kinh Thành, Thường lão tứ nghe thủ hạ báo cáo, không ngừng gật đầu, thỉnh thoảng nói mấy câu hoặc trực tiếp đưa ra quyết định.

Còn người bên dưới thì không ngừng ghi chép, lúc này tổng bộ Trường Nhạc Đổ Phường mở hội nghị đã khác với trước, Trường Nhạc Đổ Phường phát triển đến hôm nay, không nói trước sau thâu tóm hai mười mấy sòng bạc lớn nhỏ, còn chiêu mộ được một nhóm nhân tài.

Trong đó chỉ riêng Thần Thông Cảnh tầng thứ năm đã có ba người, trước kia căn bản không dám tưởng tượng điều này, quy mô chỉnh thế càng lớn mạnh gấp 10 lần trước kia, đây là chuyện mấy thắng trước Thường lão tứ không dám nghĩ tới.

Chính vì thế, khúc mắc, tâm cảnh của Thường lão tứ càng mở rộng, cộng thêm Nhậm Kiệt sửa đổi công pháp dành riêng cho hắn, hắn mới đột phá được lá chắn đạt tới Thần Thông Cảnh đại viên mãn, chuẩn bị xông phá trình độ Âm Dương Cảnh.

Lúc này Thường lão tứ ngồi uy nghiêm, nghe thủ hạ báo cáo, Thường lão tứ tùy ý giải quyết những chuyện gần đây, đồng thời chỉ điểm bước phát triển mới của Trường Nhạc Đổ Phường, tiếp theo khoát tay cho những người này lui ra.

Gần đây mới đột phá còn không vội, trước tiên phải ổn định một chút, sau đó dựa theo phương pháp sư phụ mới dạy chuẩn bị đột phá Âm Dương Cảnh, trước đó nhất định phải an bài trước chuyện của Trường Nhạc Đổ Phường. Lần này vốn là đi báo cáo Trường Nhạc Đổ Phường phát triển cho sư phụ, sau khi kiếm được tiền, trong lòng Thường lão tứ còn rất vui vẻ, thậm chí còn từng nói nếu hiện tại sư phụ cần tiền, bên Trường Nhạc Đổ Phường có thể điều động trên ngàn vạn tiền ngọc cung cấp cho sư phụ sử dụng.

Hơn nữa còn là dưới trạng thái không ảnh hưởng đến Trường Nhạc Đổ Phường vận hành bình thường. Lúc đó Thường lão tứ còn kỳ quái, sư phụ dường như không có cảm giác gì với ngàn vạn tiền ngọc, hơn vạn linh ngọc trung phẩm, bảo hắn phát triển tốt rồi nói sau. Lúc đó trong lòng Thường lão tứ còn kỳ quái, chẳng lẽ gần đây sư phụ không cần số lượng lớn linh ngọc?

- Sư phụ đúng là lợi hại, mười mấy vạn linh ngọc trung phẩm... Người đi rồi, Thường lão tứ nhớ tới chuyện phòng đấu giá Ngọc Tinh truyền náo nhiệt vào ban ngày, càng nghĩ hắn càng không khỏi cảm khái. Trừ khi hiện giờ bán ra Trường Nhạc Đổ Phường phát triển lớn mạnh gấp 10 lần trước kia, bằng không mình căn bản không cách nào một lần lấy ra nhiều linh ngọc như thế, khó trách được...

Ầm! Ngay khi Thường lão tứ ngồi đó cảm khái chuyện này, đột nhiên xung quanh rung chuyển.

- Ai... Thường lão tứ đứng vụt dậy, bởi vì đây là hiệu quả của trận pháp vòng ngoài bị mạnh mẽ xông vào, hơn nữa tốc độ người này cực nhanh, ngay sau đó đã xông vào, Huyền Âm Kiếm trong người Thường lão tứ nháy mắt phát ra tiếng kêu khẽ, sẵn sàng ra tay.

- Ha ha.... Thường lão tứ sao lại làm đồ đệ cho người ta, ngay cả lá gan cũng nhỏ đi, vậy mà bị dọa rồi. Ngay sau đó, không trung như có cơn gió thổi qua, một người trung niên bộ dáng tuấn tú, tóc dài rối tung, đã xuất hiện ở trong sân. Thần kỳ là hai chân người này người này không chạm đất trong sân, giữa hai chân hắn cùng xung quanh người có những cuộn gió xoáy xoay tròn không ngừng, vững vàng nâng đỡ hắn, vừa lúc bay lơ lửng cách mặt đất nửa thước, khoanh tay ôm ngực cười lớn nhìn Thường lão tứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.