Tà Thiếu Dược Vương

Chương 169: Chương 169: Ta muốn giết hắn




Trong tim Phương Kỳ đang nhỏ máu, nàng cảm thấy đầu mình rối tung lên, nhìn ánh mắt cùng thần sắc biến đổi của Phương Kỳ, Nhậm Kiệt liếc sang mập mạp, mập mạp lập tức nhanh bước lên giao những linh ngọc ký ức kia cho Phương Kỳ, nhận lấy Cửu Tinh Phượng Hàm Châu.

Trong tình huống bình thường gần như không thể nào đòi được Cửu Tinh Phượng Hàm Châu, Nhậm Kiệt chính là muốn ngay vào lúc này, hoàn toàn chọc giận, triệt để làm Phương Kỳ tức giận đến mơ màng rồi mới xuống tay.

Làm cho cô ta mất đi sức phán đoán, dùng một lời nói mơ hồ khiến cho bản thân cô ta không phán đoán ra, tự chủ động đồng ý dùng Cửu Tinh Phượng Hàm Châu để trao đổi.

Mà toàn bộ quá trình hắn cho mọi người cảm giác là hắn vô tình phát hiện ra Cửu Tinh Phượng Hàm Châu, lâm thời bỏ thêm trên bảng giá ban đầu, mà không cố ý muốn Cửu Tinh Phượng Hàm Châu này.

- Một lần nữa cám ơn Phương đại tiểu thư, nhớ kỹ sau này cho người đưa 1 vạn khối linh ngọc trung phẩm đến chỗ ta, bằng không thủ đoạn đòi nợ của bổn gia chủ cũng rất lợi hại. Ha ha, người đâu, thắng lợi trở về, chúng ta đi thu tiền thôi. Lúc này mà khiêm tốn liền có vấn đề, cho nên Nhậm Kiệt vô cùng phách lối dẫn người đi vào phòng đấu giá Ngọc Tinh tìm Gia Cát Tịch thu tiền.

Hiệu suất làm việc của phòng đấu giá Ngọc Tinh vẫn rất cao, khi Nhậm Kiệt tìm đến Gia Cát Tịch, Gia Cát Tịch đã sớm chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng.

- Ở đây là 118.000 khối linh ngọc trung phẩm, mời Nhậm gia chủ kiểm tra thử, sau này Nhậm Kiệt có cái gì cần tới phòng đấu giá Ngọc Tinh, chỉ cần là Gia Cát Tịch ta có thể làm được, nhất định sẽ dốc sức hỗ trợ. Lúc này Gia Cát Tịch còn chưa khôi phục lại từ trận đấu giá vừa rồi, nhất là vừa nãy Nhậm Kiệt mới gặp hắn liền ném cho một khối linh ngọc ký ức, hắn tự nhiên biết đó là vật mà Nhậm Kiệt đã hứa.

Vật này quý giá không cần nói, dù cho bây giờ đã có rất nhiều phần, nhưng vẫn quý giá như trước.

Hơn nữa hiệu quả lần đấu giá này chấn động chưa từng có, trước tiên không nói một lần đấu giá hơn 13 vạn linh ngọc trung phẩm, giá trị sánh ngang ba bốn món Linh khí thượng phẩm, chỉ lần này đã làm phòng đấu giá Ngọc Tinh thu được hơn một vạn linh ngọc trung phẩm tiền hoa hồng cũng làm hắn hoàn thành nhiệm vụ vượt hạn ngạch báo cáo lên trên.

Mà mình thu được cái này, còn có thể lựa chọn nộp lên, dù sao vật này thì mình chỉ giữ lại một phần là đủ, như vậy sẽ có chỗ tốt nhiều hơn, cho nên Gia Cát Tịch mới tỏ vẻ vô cùng thân cận với Nhậm Kiệt.

- Hợp tác vui vẻ, sau này ta lại bắt được người gia tộc nào, nhất định sẽ đưa tới phòng đấu giá Ngọc Tinh. Nhậm Kiệt cười nói.

Còn bắt người? Gia Cát Tịch bị lời Nhậm Kiệt nói làm tươi cười cứng lại, dù sao loại chuyện này quá không thường quy, nhưng cũng vội dẫn chuyện lạc đề, Nhậm Kiệt cũng chỉ khách khí mấy câu với Gia Cát Tịch liền mau rời đi.

Bởi vì hiện giờ mọi chuyện đều chuẩn bị thỏa đáng, hắn không muốn trễ nãi một phút nào, hắn tin rằng lục thúc ở nhà cũng chờ nóng nảy. Mau sớm cứu được lục thẩm, làm lục thúc bước ra khỏi nhà tù tự bày ra, như vậy mình làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều.

Hiện tại xảy ra nhiều chuyện như thế, một đường mình đối phó khó khăn, tuy rằng không có vấn đề gì, nhưng cảnh tượng đối mặt Cửu Đầu Long Vương lần trước, cũng như hôm nay triệt để đắc tội Phương gia,cộng thêm mấy chuyện trước kia, Nhậm Kiệt tin một khi có chuyện gì nữa, vậy tuyệt đối sẽ không nhỏ.

Ở trong các phòng riêng nằm dưới tầng của 5 đại gia chủ, lúc này người phòng đấu giá Ngọc Tinh vừa đem tới một phần linh ngọc ký ức.

- Xin hỏi, ngài muốn xử lý ba vị Thần Thông Cảnh kia thế nào? Phòng đấu giá Ngọc Tinh còn cẩn thận dò hỏi, dù sao vấn đề này quá khó xử, bởi vì trong lòng mọi người đều hiểu là có chuyện gì.

- Tùy tiện làm gì cũng được, cho bọn họ làm gì làm đó. Ngọc Nhân Long nhận lấy linh ngọc ký ức, sau đó khoát tay cho người phòng đấu giá Ngọc Tinh rời đi.

- Oa... Gia gia, buồn ngủ quá, con lại buồn ngủ, nhưng mà còn không... muốn ngủ. Nhậm đại ca cũng ở đây, con muốn... oa... Lúc này, trên ghế dựa gần đó, Ngọc Vô Song vừa rồi hưng phấn sôi nổi nhất lúc này ngáp liên hồi, mắt sắp không mở nổi, nhắm mắt lại miệng vẫn thì thầm.

- Dùng đan dược này đi, sau đó cùng gia gia về nghỉ ngơi đã. 2 ngày nữa là lễ mừng thọ của Hoàng thái hậu, đến lúc đó còn sẽ gặp. Ngọc Thành ôm Ngọc Vô Song, vốn bọn họ chuẩn bị đấu giá xong linh ngọc ký ức kia còn đi tìm Nhậm Kiệt, bởi vì vừa rồi Ngọc Vô Song biết Nhậm Kiệt ở đây liền rất vui vẻ, một mực hò hét muốn đi, đáng tiếc chưa kịp đi, Ngọc Vô Song lại muốn ngủ.

Nghe được lời của Ngọc Thành, Ngọc Nhân Long đang tra xét linh ngọc ký ức, da mặt co giật, chợt xẹt qua một tia lửa giận.

- Ta có hẹn, đi trước. Ngọc Nhân Long nói một câu, liền bước ra ngoài.

- Ôi... Ngọc Thành thở dài bất đắc dĩ, ôm Ngọc Vô Song đã ngủ say rời phòng đấu giá Ngọc Tinh, đi tới phân bộ Minh Ngọc sơn trang ở Ngọc Kinh Thành.

Suốt một đường Phương Kỳ ngây ngơ đần độn, khí huyết trong người một mực không bình ổn. Bởi vì kiểm tra mấy khối linh ngọc ký ức của Nhậm Kiệt đưa cho, càng xem nàng càng tức giận. Nhất là kiểm tra qua, căn bản không có ghi chép lần giải độc đầu tiên mà Nhậm Kiệt nói.

Có thì chẳng qua là đoạn Phương Thiên Ân đồng ý trả thù lao cho hắn, điều này làm Phương Kỳ tức giận đến cả người phát run, tự tay bóp nát từng khối linh ngọc ký ức.

Nàng biết mình bị lừa, bị Nhậm Kiệt xen vào kẽ hở. Nàng không nghĩ tới là vì Nhậm Kiệt đã sớm đã nhìn chằm chằm mục tiêu, bởi vì nàng cũng mới biết chuyện Cửu Tinh Phượng Hàm Châu không lâu, nàng nghĩ tới là Nhậm Kiệt nhìn nàng bị tức đến hồ đồ đần độn, cho nên thừa dịp lẻn vào, chẳng những lừa thêm 1 vạn linh ngọc trung phẩm, còn lừa mất Cửu Tinh Phượng Hàm Châu của nàng.

Đây là quà của Thiên ca vừa tặng cho mình, vậy mà... vậy mà lại bị tên khốn kiếp đáng ghét Nhậm Kiệt kia lừa gạt mất.

Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, càng nghĩ càng hận.

Nàng hận Nhậm Kiệt đáng ghét hạ lưu, hận hắn sử dụng nhiều thủ đoạn hèn hạ như thế, hận Phương Nhạc Tùng làm việc bất lợi, hận Nhậm Kiệt quỷ kế đa đoan, hận Nhậm Kiệt hiện tại đáng ghét, đáng hận, hận không thể giết hắn...

Bản thân Phương Kỳ cũng không biết làm sao mình về tới Phương phủ, nàng luôn tự xưng kế mưu đa đoan, lúc này có cảm giác vô cùng thất bại, hơn nữa thua không cam lòng, buồn bực như thế.

- Đại tiểu thư... Ngay khi Phương Kỳ đần độn xuống xe, muốn vào Phương phủ, liền nghe được có người gọi nàng, ngây người quay đầu thấy được Lục Thanh đứng đó.

Sắc mặt Phương Kỳ không khỏi thay đổi lần nữa, vừa rồi ở trong xe đã rất khó chịu, tội lỗi, đau khổ. Nhưng dù sao Lam Thiên không có ở bên cạnh, nàng nghĩ tới đối mặt với Lam Thiên thế nào cũng là chuyện về sau, đột nhiên thấy Lục Thanh mới nhớ tới, từ khi bắt đầu là Lục Thanh vẫn luôn ở đây.

Nhưng mà... không đúng, vừa giống như biến mất, Phương Kỳ cũng hồ đồ. Nhưng mặc kệ thế nào, rõ ràng Lục Thanh biết chuyện vừa rồi.

- Ngươi về nói với Thiên ca, ta sẽ giải thích với hắn chuyện này, trước khi hắn trở lại nhất định sẽ... Phương Kỳ vốn không cần giải thích với Lục Thanh cái gì, bằng tính cách của nàng, nàng là chủ mẫu, Lục Thanh chẳng qua là một thành viên trong Thiên bảng mà Lam Thiên sáng lập, một thủ hạ mà thôi.

Nhưng tiếp theo Lục Thanh phải trở về, phải gặp Lam Thiên, cho nên nàng cố nén thân thể không chống đỡ nổi mà nói.

- Đồ vật của chủ nhân, không ai có thể động tới, chủ nhân đưa quà cho đại tiểu thư càng không thể là phế vật như hắn có thể sở hữu. Dù cho hiện giờ chủ nhân không có ở Ngọc Kinh Thành, cũng không ai được làm vậy. Hôm nay ta sẽ đánh chết Nhậm Kiệt, thu hồi đồ vật của chủ nhân. Lục Thanh vô cùng kiên quyết nói, trong mắt đã lóe ra sát ý dày đặc. Nếu không phải vừa rồi ở phòng đấu giá Ngọc Tinh là tình huống đặc biệt, vừa rồi hắn suýt nữa đã ra tay.

- Không được, hiện tại bên Phương Nhạc Tùng còn chưa tỉnh lại, chưa làm rõ đã xảy ra chuyện gì, bên phía Nhậm Kiệt trước đó bị sát thủ Tàn Hồn ám sát chẳng qua bị thương không chết, sau đó Phương Nhạc Tùng bị bắt sống, rất có khả năng bên cạnh luôn có người Âm Dương Cảnh bảo vệ mới như vậy. Muốn đối phó hắn không phải chuyện đơn giản, dù cho không muốn chờ nội bộ Nhậm gia bùng nổ mâu thuẫn mới giết hắn, nhưng cũng không thể từng bước tặng người, nhất định phải một đòn sấm sét mới được. Phương Kỳ vừa nghe, lập tức lắc đầu, lúc này đã đỡ hơn vừa rồi, hơn nữa gần đây nàng luôn suy nghĩ chuyện này, gần như không cần cân nhắc liền xác nhận không ổn.

Trước kia là không để ý Nhậm Kiệt, căn bản không coi trọng đối phương nên mới như thế. Sau chuyện Phương Nhạc Tùng, Phương Kỳ cho rằng không thể còn khinh thường như thế, chỉ có hoàn toàn đối đãi hắn như cấp gia chủ mới được.

Bằng không không ngừng phái người đi, sẽ chỉ xảy ra chuyện khi trước, nếu tổn thất người sẽ cho Nhậm Kiệt lợi dụng.

- Ta nói một tiếng với đại tiểu thư là để ngài yên tâm, không cần tức giận vì chuyện này. Dù cho bên cạnh hắn có Âm Dương Cảnh bảo vệ, ta muốn giết hắn thì hắn chết chắc rồi. Trước đó sở dĩ ta bị thương là bởi trực tiếp ám sát một gã Âm Dương Cảnh. Về mặt ám sát thì dù là những người Sát thứ chín Cửu Sát chữ Nhân Tàn Hồn cũng chưa chắc lợi hại hơn ta, huống chi chủ nhân cố ý cho ta mượn tạm Linh khí thượng phẩm Ngũ Hành Độn Giáp, đừng nói muốn giết hắn, dù là đi vào hoàng cũng cũng dễ như trở bàn tay.

Lúc nói, Lục Thanh đứng không xa Phương Kỳ từ từ chìm xuống, tảng đá cứng rắn bên dưới đột nhiên như thành hồ nước, còn hắn đang từ từ chìm vào.

- Nếu để hắn sống qua hôm nay, chính là bất kính với chủ nhân, bất kính với đại tiểu thư, hôm nay ta lấy đầu hắn, dùng máu của hắn rửa sạch Cửu Tinh Phượng Hàm Châu bị hắn chạm tới... Lúc nói, thân thể Lục Thanh rốt cục biến mất trên mặt đất.

- A... Nhìn cảnh này, nha hoàn bên cạnh Phương Kỳ không khỏi khẽ giọng kinh hô ra tiếng, bởi vì nó quá quỷ dị, quá thần kỳ.

Rõ ràng là mặt đất cứng rắn, huống gì là ngoài cửa Phương gia, xung quanh Phương gia có trận pháp, vừa rồi hắn liền chìm xuống như thế, quá quỷ dị.

Nên biết, dù cho cường giả Âm Dương Cảnh muốn đi vào lòng đất, cũng chỉ có dùng lực lượng mạnh mẽ đánh xuyên qua, nó hoàn toàn khác với Lục Thanh lúc nãy như dung nhập thân thể vào, sau đó từ từ chìm xuống, giống như hắn là một phần của mặt đất.

- Câm miệng, tất cả mọi người không được rời khỏi ta nửa bước, không được nói với người khác chuyện này, bằng không, chết! Ánh mắt Phương Kỳ quét ngang, làm mấy nha hoàn sợ đến ngậm miệng không dám lên tiếng. Còn Phương Kỳ nhìn Lục Thanh đã đi, nhưng trong lòng luôn có một cỗ bất an. Linh khí thượng phẩm, nhất là Ngũ Hành Độn Giáp của Thiên ca, nàng cũng biết một chút, có thứ này có thể đi qua rất nhiều chỗ, quả thật ngay cả Âm Dương Cảnh cũng không làm gì được, muốn ám sát càng dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa Lục Thanh cũng là một trong 10 đại cao thủ Thiên bảng, theo lý thuyết không thành vấn đề, nhưng không biết sao, hiện tại trong lòng nàng luôn căng thẳng, có cảm giác bất an sợ hãi.

Chẳng lẽ bởi vì chuyện xảy ra trước đó, hay là vì ba lần bốn lượt mình gặp cản trở?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.