Editor: Lam Phi Ngư
Trên mặt Độc Cô Trác dính máu, dưới ánh trăng đặc biệt chói mắt. Diệp Chu nhớ đến kĩ năng đặc thù của đồ đệ, không khỏi giơ tay lên, đầu ngón tay cọ qua vết máu trên mặt Độc Cô Trác, anh quan tâm hỏi: “Anh bị thương à?”
“Của người khác.” Độc Cô Trác tiện tay dùng tay áo lau vết máu trên mặt.
Trên quần áo hắn nhuốm đầy vệt máu nhưng sắc mặt lại hồng hào, thanh máu cũng đầy, quả nhiên tất cả đều là máu của người khác.
Độc Cô Trác là một người giữ lễ, hắn nhìn như đang ôm Diệp Chu nhưng kì thực cánh tay không có chạm vào người anh, chỉ đang nắm hờ, dùng thân thể của mình để ngăn cách Diệp Chu và mèo đen.
Dù là vậy thì khoảng cách của hai người cũng rất gần nhau, đến nỗi Diệp Chu có thể thấy rõ lông mi của Độc Cô Trác, lông mi rũ xuống theo mí mắt, vừa dày vừa dài, như một cái lược nhỏ.
Lúc này hai người đang đứng trên ngọn cây, Diệp Chu dù muốn lui về phía sau cũng không thể, lùi một bước là sẽ té xuống ngay.
Cũng may Độc Cô Trác chú ý thấy anh khó chịu liền đúng lúc kéo dài khoảng cách, xách mèo đen nhảy khỏi ngọn cây.
Diệp Chu cũng lập tức xuống theo, thấy trong rừng trúc ban ngày giờ đây thành một đống cây trúc ngổn ngang lộn xộn, Độc Cô Trác xảo diệu rơi vào chính giữa hai cây trúc, yêu thú vừa đổi mới lởn vởn bên ngoài ngọn trúc.
“Đại thần, anh chạy nhanh quá!” Lại có hai người thở hồng hộc đuổi tới, từ cách nói chuyện xem ra có lẽ là người chơi.
Bọn họ không bị cây trúc ảnh hưởng, thoải mái nhảy vào bên trong cây trúc, người chơi nữ đó còn nói: “May mà đại thần tặng tụi mình《Mê Tung Trận》, nếu không hai đứa mình không thể nào tiến vào trong trận pháp này được.”
“Nhưng mà trận pháp này không có giới hạn thời gian sao?” Người chơi nam nghi hoặc nói, “Đã lâu vậy mà vẫn có thể vây khốn người khác, trận pháp không có giới hạn thì quá bug rồi?”
“Các cậu là...” Diệp Chu nhìn về phía Độc Cô Trác, hai người chơi này dường như rất quen thuộc với đồ đệ anh.
“Bọn họ là người tôi vừa quen,“ Độc Cô Trác qua loa nói,“Một người tên Long Ngạo Thiên, một người tên Khinh Nguyệt...”
Độc Cô Trác mím môi dưới, hắn không biết mấy chữ cái đằng sau tên Khinh Nguyệt đọc thế nào.
Cách đọc mấy con số hắn đều đã biết, lại có hệ thống không ngừng nhắc nhở lượng kinh nghiệm, rất dễ để phân tích. Thế nhưng 'love' và 'bug' và những văn tự Độc Cô Trác biết hoàn toàn là hai loại ngôn ngữ khác nhau, hắn không có cách nào suy luận ra được.
Cũng may Khinh Nguyệt cũng cảm thấy tên trò chơi của mình quá ngây thơ, cô vội nói: “Khinh Nguyệt Love.”
“Nhất Diệp Biển Chu.” Diệp Chu giới thiệu sơ lược về bản thân.
Trong trò chơi kết bạn với một người dễ hơn trong hiện thực rất nhiều, mấy người nói tên cho nhau, thêm bạn tốt đã xem như là quen biết nhau.
“Không phải cậu nói ngày mai chín giờ mới online à, sao bây giờ đã lên rồi?” Độc Cô Trác không để ý tới mèo đen, hắn chăm chú nhìn Diệp Chu.
“Tôi có chút muốn chơi nên lén lút online, có thể chơi đến mười một giờ tối.” Diệp Chu nói.
Độc Cô Trác rất vui khi có thể ở chung hai tiếng với Diệp Chu nhưng nghĩ tới phỏng đoán ban ngày lúc bắt mạch cho anh, hắn lại nhẹ nhàng vỗ cánh tay Diệp Chu khuyên nhủ: “Thân thể cậu không tốt nên nghỉ ngơi nhiều vào, không được mê muội mà mất cả ý chí.”
(truyện chỉ được đăng tại dembuon.com và wattpad lamphingu)
Diệp Chu nở nụ cười: “Bình thường mọi người đều khuyên đồng đội thường xuyên online, anh thì lại nói ngược lại. Yên tâm đi, tôi có chừng mực, hôm nay thân thể tôi rất tốt nên mới dám online vào giờ này đấy chứ.”
Rất tốt? Độc Cô Trác nhớ tới sợi tàn hồn đã chui vào trong ấn đường của Diệp Chu, hắn vừa muốn nói gì đó, chợt thấy bên tay xuất hiện một luồng kình phong, dường như có vật gì đó bén nhọn đánh úp tới.
Độc Cô Trác không thèm nhìn lấy một cái, nhanh chóng thu hồi bàn tay đang xách mèo đen.
Diệp Chu cũng thấy mèo đen bị Độc Cô Trác xách gáy lại biến thành người mặt mèo, anh sẽ bị động vật nhỏ lông xù mê hoặc nhưng sẽ không khách sáo với người mặt mèo.
Diệp Chu nhanh chóng xoay người bảo vệ Độc Cô Trác ở phía sau, trường kiếm bên hông rút khỏi vỏ, ánh kiếm bén nhọn xẹt qua, kiếm khí phá hủy xung quanh. Cành trúc bày trận bị kiếm khí đẩy đi,《Mê Tung Trận》tự sụp đổ.
“Ồ, hóa ra trận pháp này tồn tại được lâu là do rất dễ phá,“ Ngạo Thiên đứng bên cạnh chợt hiểu ra nói, “Tài liệu bố trí《Mê Tung Trận》là cây trúc, cây trúc rất dễ bị dịch chuyển hoặc bị chém nát, chỉ cần phá hư mấy cây trúc là có thể phá trận.”
Mèo đen trước đó không thể thoát được là do ban ngày thân hình của cậu ta nhỏ, sức lực yếu, cấp bậc lại thấp nên mới không thể phá trận. Đợi đến tối sau khi mèo đen có thể biến thành người mặt mèo thì có thể nhanh chóng xông ra khỏi《Mê Tung Trận》.
Nhưng điều này cũng không hề chứng minh được là 《Mê Tung Trận》 rất yếu, dùng cây trúc để bày trận thì rất dễ phá giải, nhưng dùng tài liệu khác thì chưa chắc.
Trên ngọc giản《Mê Tung Trận》có viết, tài liệu bày trận có thể là vũ khí, nham thạch, cây cỏ và linh thạch, tài liệu càng tốt thì uy lực của trận pháp càng mạnh.
Kiếm của Diệp Chu ở cấp bậc hiện tại có thể xem như thần binh lợi khí, anh chém xuống một kiếm, mèo yêu đã cấp 8 trong nháy mắt mất đi 60% máu, lại thêm một kiếm nữa cậu ta chắc chắn phải chết.
“Đợi đã!” Mèo yêu không muốn tử vong rớt cấp thêm lần nữa, vội vã xin tha nói, “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi phục rồi. Hôm nay mấy người giam tôi ở trong rừng trúc, tôi đã bị yêu thú cắn chết ba lần. Số lần tôi chết ngày hôm nay đã quá nhiều, xin mấy người thương xót làm người tốt đi!”
Vì để biểu hiện mình vô hại, người mặt mèo lại hóa thân thành mèo đen, vẫy đuôi với Diệp Chu.
Diệp Chu có thể không chút lưu tình công kích người mặt mèo nhưng lại không thể nào tổn thương một con mèo đen nhỏ. Huống hồ, nội dung mà mèo đen miêu tả cũng quá thảm rồi, Diệp Chu không nỡ xuống tay bèn thu hồi kiếm.
“Vừa rồi cậu ta muốn hút tinh khí của cậu để thăng cấp đấy,“ Độc Cô Trác nói, “Con yêu thú này tâm thuật bất chính, phải diệt trừ.”
Diệp Chu nghe Độc Cô Trác lại bắt đầu phun cổ văn, anh thầm nghĩ có thể là bệnh trung nhị của đồ đệ lại tái phát. Anh ngăn cản Độc Cô Trác nói: “Có diệt trừ cũng không trừ hết được, cho dù có giết cậu ta về cấp 0 thì thế nào? Cậu ta cũng không bị ảnh hưởng gì.”
Tư duy của Độc Cô Trác vẫn còn dừng lại ở thế giới ban đầu, nghe thấy lời của Diệp Chu mới chợt nhận ra, đây chỉ là thế giới trò chơi.
Vừa rồi hắn cảm nhận được Diệp Chu online, nhớ tới ban đêm mà Diệp Chu lại đang ở rừng Nghiệp Chướng, vì lo lắng cho an toàn của anh nên hắn đã không nghĩ ngợi gì mà lao ra khỏi khách điếm, trên đường gặp ma trừ ma, gặp quỷ xua quỷ, gặp yêu giết yêu. Đến rừng Nghiệp Chướng Độc Cô Trác mới nhớ tới trên người Diệp Chu có linh kiếm được hắn cường hóa, cho dù ban đêm công lực yêu thú tăng trưởng thì hẳn cũng không phải là đối thủ của Diệp Chu.
Là hắn quan tâm quá ắt loạn.
“Đúng đó, đúng đó,“ Mèo đen thuận theo lời của Diệp Chu nói, “Tôi mới cấp 8, cho dù anh giết tôi về cấp 0 tôi cũng không có tổn thất gì lớn. Hơn nữa tôi đáng yêu thế này mấy người nhẫn tâm ư? Meo~~~”
Mèo đen nghiêng đầu với mọi người, đôi mắt to tràn ngập vẻ đơn thuần và vô tội, nhìn vô cùng đáng yêu, ngay cả tiếng kêu kéo dài của cậu ta cũng mang theo chút âm thanh làm nũng.
“Cậu cũng thật sự hiểu rõ lực sát thương của tài khoản mình đấy...” Khinh Nguyệt lẩm bẩm nói, cô biết rõ tính cách của mèo yêu này tuyệt đối không tốt lành gì nhưng vẫn bị dáng vẻ của mèo đen hấp dẫn.
Ngón tay Diệp Chu không khống chế được giật giật, anh dùng sức nắm chặt bàn tay muốn sờ lỗ tai mèo của mình, ánh mắt lơ lửng trên người Độc Cô Trác: “Yêu tộc tốt thật đó, tôi còn định bỏ acc đổi thành Yêu tộc đây nè.”
Diệp Chu muốn chơi Yêu tộc sao? Độc Cô Trác liếc mắt nhìn mèo đen, lại nhìn Diệp Chu trẻ tuổi năng động, hắn không khỏi giơ tay lên sờ mũi, sau đó nói: “Lần sau cậu còn dám tấn công chúng tôi nữa, tôi gặp một lần là giết một lần.”
“Tôi không dám, không dám nữa đâu!” Mèo đen vội vàng nói, “À mà đại thần nè, anh thật sự quá lợi hại đó, lời anh nói ban ngày tất cả đều ứng nghiệm rồi.”
“Buổi tối có chuyện gì sao?” Diệp Chu vẫn chưa rõ chuyện đã xảy ra vào ban đêm, “Ban ngày không phải nghe nói là Linh tộc với Yêu tộc cấp 20 mới có thể hóa hình à? Sao con mèo này mới cấp 8 đã biến thành người mặt mèo rồi?”
Ngạo Thiên nói rất nhiều, cậu giảng lại sự thay đổi vào ban đêm cho Diệp Chu nghe, còn cường điệu về sự thông minh của Độc Cô Trác rằng trước tám giờ Độc Cô Trác đã tìm xong chỗ ở nên bọn họ mới không bị yêu ma trong trấn đánh cho lúng túng.
“Hiện tại rất nhiều người đang mắng công ty game trên diễn đàn là không muốn làm ăn nữa à,“ Mèo đen nói, “Trước đó tôi bị yêu thú cắn tới tự kỉ luôn, giận quá nên logout, sau thấy trên diễn đàn nói buổi tối Yêu tộc sẽ mạnh hơn nên tôi mới online thăng cấp đấy chứ.”
Diệp Chu nói: “Vậy quả thực là quá không khoa học rồi, ban ngày tôi đã cảm thấy dường như trò chơi này đối xử quá tốt với Nhân tộc và Linh tộc, hiện tại lại quá hà khắc. Sau này dù cấp bậc của Nhân tộc có cao lên thì cấp bậc của yêu ma cũng sẽ tăng lên theo, hoàn cảnh ảnh hưởng quá lớn thì sẽ không thể nào tiếp tục chơi nữa.”
Lúc đang nói chuyện, vì 《Mê Tung Trận》 bị phá hư nên yêu thú dần vây quanh.
Diệp Chu cầm kiếm giết quái, anh và Độc Cô Trác vẫn giữ nguyên trạng thái tổ đội, Độc Cô Trác được Diệp Chu kéo lên cấp 10.
【Ting, chúc mừng ngài lên tới cấp 10 tiến vào kỳ Luyện Khí. Sau cấp 10, ngài có thể lựa chọn bái nhập vào chùa Đàn Nghiệp lân cận để chấm dứt hồng trần, quy y thành tăng. Ngài cũng có thể tìm kiếm phương pháp rời khỏi trấn Chúc Long, tìm môn phái thích hợp với ngài trong Cửu Trọng Thiên.】
Nghe thấy nhắc nhở này, trong lòng Độc Cô Trác xuất hiện một suy nghĩ.
Hắn đã hỏi thăm những người khác, Diệp Chu, Khinh Nguyệt, Ngạo Thiên đều là người chơi Nhân tộc trên cấp 10, cũng đều nhận được lời nhắc nhở này.
Mèo yêu chỉ mới cấp 8, để nhận được nhắc nhở của hệ thống sau cấp 10 của Yêu tộc, đám người Độc Cô Trác đành phải thêm bạn tốt với con mèo này rồi tổ đội giết quái, đánh nửa tiếng đồng hồ cho cậu ta cọ kinh nghiệm, rốt cuộc người chơi tên 'Ô Tất Mặc Hắc*' cũng lên tới cấp 10.
(*Tên này nghĩa là đen thùi lùi, đen như than.)
Nhắc nhở cậu ta nhận được là ---
【Ting, chúc mừng ngài lên tới cấp 10 tiến vào kỳ Khai Trí. Sau cấp 10, ngài có thể lựa chọn tu luyện Bái Nguyệt hoặc hấp thu tinh khí của Nhân tộc để thăng cấp. Ngài cũng có thể tìm kiếm phương pháp rời khỏi trấn Chúc Long, tìm nơi thích hợp cho Yêu tộc tu luyện trong Cửu Trọng Thiên.】
“Cho nên chúng ta phải thật sư rời khỏi trấn nhỏ này mới được,“ Diệp Chu nói, “Nhưng ban ngày tôi đã dạo một vòng quanh trấn nhỏ này rồi, hoàn toàn không phát hiện được lối ra nào cả, bên ngoài trấn đều là sương mù, căn bản không nhìn thấy được đường ra.”
Lúc này Độc Cô Trác nói: “Trấn nhỏ này tên là trấn Chúc Long.”
“Trấn Chúc Long thì thế nào?” Ngạo Thiên nói.
Độc Cô Trác nói: “Thượng Cổ ghi chép, Chúc Long 'mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm', mà nơi này gọi là trấn Chúc Long, ban ngày là nhân gian, ban đêm là quỷ vực.”
Hết chương 12.