Ta Tu Tiên Trong Trò Chơi

Chương 11: Chương 11: Lại gặp nhau




Trong thiết lập của《Cửu Trọng Thiên》, Ma tộc và Nhân tộc có cùng nguồn gốc. Bối cảnh trò chơi căn cứ theo thần thoại cổ đại, lấy tộc Xi Vưu trong thần thoại làm Ma tộc, thiết lập tướng mạo Ma tộc tương tư như Nhân tộc, nhưng trên đầu có sừng dài, tay có móng vuốt sắc bén. Ma tộc dáng người khôi ngô, vô cùng mạnh khỏe, chỉ cần là người chơi chọn Ma tộc thì đều có thể chỉnh dáng người cao đến mức tối đa 150%, điểm này thu hút không ít người chơi lựa chọn Ma tộc.

Ban đêm Yêu tộc cũng không phải hóa hình hoàn toàn, giống như người bạn Tiêu Dao của Ngạo Thiên và Khinh Nguyệt, cậu ta vẫn duy trì hình dạng cây liễu, chỉ là trên cây liễu mọc ra một khuôn mặt, có thể rút bộ rễ ra để di chuyển, cành cây thì có thể làm vũ khí, lực công kích rất mạnh.

Yêu tộc có thể hấp thu tinh khí của Nhân tộc để tu luyện nhưng toàn bộ NPC vào ban đêm đều biến thành Ma tộc, Yêu tộc không thể hấp thu tinh khí của họ, chỉ có thể hấp thu mấy Nhân tộc không tìm được chỗ ẩn náu vào ban đêm.

Trong lúc nhất thời tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía, Nhân tộc ban ngày vất vả lắm mới lên được hơn mười cấp, ban đêm lại bị Yêu tộc, Quỷ tộc, Ma tộc chà đạp, bọn họ vừa lớn tiếng mắng chửi công ty game vừa tránh né khắp nơi.

Có Ma tộc cao lớn phát hiện Khinh Nguyệt và Ngạo Thiên nằm trên đầu tường, gã vung một đại đao dài chừng hai mét chém về phía hai người, nhưng lại bị trận pháp ngoài khách điếm ngăn lại.

“Xì, không thể cứng rắn xông vào nhà dân, nếu không hòa thượng của chùa Đàn Nghiệp đã chạy đến đây trừ ma rồi.” Người chơi Ma tộc kia không cam lòng lắc đầu rời đi.

Khinh Nguyệt và Ngạo Thiên tránh được một kiếp, sợ tới mức lùi về trong bức tường, Ngạo Thiên cảm khái nói: “Công ty game này lừa người thật, chúng ta cấp thấp thế này, người chơi lại có thể dựa vào việc giết người chơi khác chủng tộc để thăng cấp, vậy có phải quá đáng quá không?”

Khinh Nguyệt nói: “Nếu không tụi mình đi hỏi đại thần Độc Cô thử xem, dường như anh ấy đã sớm phát hiện ban đêm có vấn đề đấy, trước đó cứ giục chúng ta nhanh chóng vào trong khách điếm nghỉ ngơi.”

“Cũng có lí, có lẽ anh ấy là người chơi từng tham gia giai đoạn Close Beta.” Ngạo Thiên nói.

Hai người đi đến trước cửa hậu viện, lại bị một hầu bàn mặt mày âm trầm chạy ra cản lại: “Các người làm xong việc chưa?”

Ngạo Thiên thiếu nợ khách điếm 20 lượng bạc, phải làm công hai giờ để trả nợ, trái lại hai người cùng làm thì thời gian có thể giảm đi một nửa.

Vì giúp Ngạo Thiên nhanh chóng hoàn thành công việc nên Khinh Nguyệt đã ở lại giúp đỡ. Hai người đồng tâm hiệp lực làm xong một giờ, hầu bàn của khách điếm rốt cuộc cũng để họ tự do.

Chín giờ tối, Độc Cô Trác đã tu luyện bên trong Tụ Linh Trận được một giờ, hắn thấy thanh kinh nghiệm tăng lên 1000 điểm.

Hiện tại hắn cách cấp 10 chỉ còn 100 điểm kinh nghiệm, Độc Cô Trác không muốn vượt qua Diệp Chu bèn đình chỉ tu luyện.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, Độc Cô Trác mở cửa, thấy Khinh Nguyệt và Ngạo Thiên đứng ngoài cửa vẻ mặt sợ hãi nói: “Đại thần, bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi! Anh có muốn ra ngoài xem thử không?”

Độc Cô Trác trái lại bình tĩnh nói: “Có phải mấy chủng tộc ban ngày không thể tu luyện kia có thể xuất hiện rồi không?”

Nhìn dáng vẻ đã sớm đoán được của Độc Cô Trác, Long @ Ngạo Thiên cực kỳ bội phục, cậu gật đầu liên tục nói: “Đại thần, có phải anh đã sớm biết hay không?”

“Tôi chỉ đoán được một chút mà thôi.” Độc Cô Trác ung dung nói.

Ban ngày Nhân tộc và Linh tộc có ưu thế quá lớn, Yêu tộc lại bị chèn ép, Ma tộc và Quỷ tộc thì không thấy bóng dáng đâu, thế này thì quá không công bằng.

Độc Cô Trác cảm thấy thế giới trò chơi và thế giới hắn từng ở có chỗ giống nhau, do đó lợi dụng thường thức ở thế giới tu tiên để thử phỏng đoán. Bình thường yêu ma quấy phá đều xuất hiện vào ban đêm, lúc trời sáng thì công lực giảm mạnh. Nếu thế giới trò chơi thật sự thiết lập giống vậy thì chắc hẳn ban đêm sẽ có một ít thay đổi.

“Dân chúng trong tân thủ thôn cũng biến thành yêu ma rồi.” Khinh Nguyệt bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, “Ban ngày bọn họ là người, ban đêm là ma, còn công kích người chơi Nhân tộc nữa.”

“Có chuyện này à?” Độc Cô Trác hơi sững sờ.

Ban đầu hắn tưởng rằng ban đêm yêu ma xuất hiện thì dân chúng sẽ giới nghiêm vào ban đêm đóng cửa không ra ngoài, không nghĩ đến trấn nhỏ vào ban đêm lại biến đổi lớn đến vậy.

Độc Cô Trác nói với Ngạo Thiên: “Thời đại bàn phím trước đây có thiết lập này không?”

“Đương nhiên không có!” Ngạo Thiên nói, “Thiết lập này đúng là quá độc ác, không phải tất cả mọi người đều có thể cố định thời gian online vào ban ngày hoặc ban đêm được đâu, thiết lập này của công ty game quả thực chính là đang đuổi khách đấy chứ!”

“Thế thì chưa hẳn,“ Độc Cô Trác nói, “Sau này cấp bậc cao lên, Nhân Linh Yêu Ma Quỷ đều không sợ ánh nắng mặt trời, chỉ có tu giả cấp thấp nhất mới bị hạn chế bởi ánh mặt trời hoặc ánh trăng thôi.”

“Cho nên công ty game vì muốn tăng độ khó thăng cấp nên mới thiết lập như vậy à?” Ngạo Thiên suy tư nói.

“Có lẽ là vậy.” Độc Cô Trác nhíu mày, hắn nhớ tới chùa Đàn Nghiệp, theo lí thuyết nơi có Phật tu thì không nên tồn tại loại tình huống này. Nhưng hắn cũng hiểu, đây chỉ là trò chơi chứ không phải là thế giới ban đầu của mình, có thay đổi cũng là chuyện bình thường.. đúng không?

Nghĩ đến điều này, Độc Cô Trác không tự chủ chạm vào túi đồ của mình, bên trong chứa Huyền Tố Song Kiếm đã đứt gãy.

Trong lúc Độc Cô Trác đang suy nghĩ, bên tai chợt vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống ---

【Ting, sư phụ Diệp Chu của ngài đã online 】

Bạn bè bình thường online trò chơi sẽ không nhắc nhở, nhưng bạn thân đã uống máu ăn thề thì lại khác, hệ thống sẽ đặc biệt nhắc nhở.

Lúc ấy Độc Cô Trác hoàn toàn không biết gì cả, hắn chọn dung hợp máu trước lời mời kết bạn của Diệp Chu là vì muốn thành lập mối liên hệ thân mật nhất với Diệp Chu, để hắn có thể biết được vị trí của anh bất cứ lúc nào.

Không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ vậy mà thật sự có thể kiểm tra trạng thái online của Diệp Chu bất kì lúc nào.

Nhưng rõ ràng Diệp Chu đã từng nói anh chỉ online vào buổi sáng từ chín đến mười hai giờ, buổi chiều từ ba đến sáu giờ, hiện tại là hơn chín giờ tối, sao Diệp Chu lại đột nhiên online?

Vào lúc này, Độc Cô Trác đột nhiên nhớ đến ban ngày Diệp Chu logout tại rừng Nghiệp Chướng. Ban đêm yêu khí đại thịnh, công lực của yêu thú ở rừng Nghiệp Chướng cũng sẽ tăng gấp đôi, hơn nữa ở đó còn có một con mèo yêu bị hắn vây khốn!

Độc Cô Trác chợt đứng dậy xông ra khỏi phòng, Khinh Nguyệt Ngạo Thiên đuổi theo, lại thấy hắn dùng một chân đá văng cổng chính khách điếm, xông vào bóng đêm quần ma loạn vũ.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết đại thần bị làm sao, lại càng không biết mình có nên đuổi theo hay không.

“Cha, mẹ, dì Ngô, con đi ngủ đây.” Chín giờ tối, Diệp Chu đúng giờ nằm lên giường, sau khi nói lời chúc ngủ ngon với người nhà và người dì vẫn lúc chăm sóc mình, anh nhắm mắt giả bộ như đang ngủ.

Dì Ngô đặt chuông bên gối của anh, dặn Diệp Chu nếu cảm thấy không khỏe thì lập tức ấn chuông, bà sẽ đến ngay lập tức.

Diệp Chu ngoan ngoãn đồng ý, đợi sau khi dì Ngô để lại một ngọn đèn ngủ rồi đóng cửa lại, anh mới yên lặng mở mắt ra.

Người nhà vẫn luôn tránh để anh mệt nhọc quá mức, Diệp Chu cũng hiểu rõ thân thể của chính mình, quá mệt mỏi cơ thể sẽ không chịu nổi.

Có điều hôm nay sau khi anh logout game《Cửu Trọng Thiên》lại cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều. Từ trước đến giờ anh luôn đau ốm, ăn cơm cũng cảm thấy cố hết sức, nhưng hôm nay tinh thần lại vô cùng phấn chấn, giống như ăn phải đan dược thập toàn đại bổ gì đó.

Diệp Chu nương theo ánh đèn yếu ớt ban đêm thấy được mũ trò chơi đặt trên xe lăn.

Bên trong trò chơi này anh có thể chạy nhảy thoải mái.

Có lẽ chính là vì nguyên nhân này nên tinh thần của anh mới vô cùng tốt.

Mũ giáp như có ma lực kêu gọi Diệp Chu, anh thật sự không nhịn được nữa, cố gắng chống đỡ nửa thân trên, miễn cưỡng với đến được mũ giáp trên xe lăn.

Chỉ chơi hai giờ thôi, Diệp Chu lén lút tự nói với bản thân. Anh đã đặt sẵn báo thức trong trò chơi rồi, đúng mười một giờ tối sẽ logout.

Diệp Chu lặng lẽ đội mũ trò chơi lên, sau khi nhập số liệu liền tiến vào trong trò chơi.

Ban đêm ở rừng Nghiệp Chướng rất đẹp, ánh trăng rải rác giữa cánh rừng, Diệp Chu nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên trên một ngọn cây thưởng thức ánh trăng.

Gió đêm trong trò chơi làm vô cùng chân thật, cơn gió hơi lạnh lướt nhẹ trên da Diệp Chu, xúc giác của anh đã điều chỉnh đến mức thấp nhất nên không thể nào trải nghiệm được cảm giác gió nhẹ phả vào mặt, nhưng cái lạnh cũng khiến anh cảm thấy rất thoải mái.

Đã lâu anh không được ngắm nhìn ánh trăng ở ngoài đời, chỉ có thể ngồi trên xe lăn nhìn bầu trời qua cửa sổ ngoài ban công.

“Meo méo!” Một tiếng mèo kêu bén nhọn phá vỡ sự yên tĩnh của Diệp Chu.

Tiếng gió bén nhọn vang lên bên tai, Diệp Chu không quay đầu lại mà nghiên người né tránh theo bản năng, một bóng đen xẹt qua nơi anh vừa đứng.

“Nó là loại quái gì nhỉ? Boss trong rừng trúc à?” Diệp Chu chăm chú nhìn kĩ, anh thấy một người đen như mực, dường như trên người mọc đuôi và lỗ tai, ánh mắt dưới trăng lóe lên ánh sáng màu lục đậm.

Anh phát hiện thị giác của mình hình như bị yếu đi khá nhiều liền vội vàng kiểm tra thuộc tính cá nhân, thấy toàn bộ các loại thuộc tính tốc độ, nhanh nhẹn, thể lực, sinh mệnh lực bị giảm 10%, thực lực giảm mạnh.

“Cậu là người chơi hay NPC?” Diệp Chu cẩn thận hỏi, “Tôi là người chơi, nếu như cậu muốn đánh quái thì cậu tìm sai đối thủ rồi.”

“Tôi không có tìm sai,“ Người nọ lộ ra khuôn mặt trong màn đêm, đó là một người có mặt mèo, “Không cần biết anh là người chơi hay là NPC, chỉ cần là Nhân tộc tôi đều có thể hấp thu tinh khí để thăng cấp.”

“Còn có loại thiết lập này hả?” Diệp Chu cảm thán nói, “Xem ra những ai bỏ lỡ buổi tối trong trò chơi sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.”

Người mặt mèo quơ móng vuốt sắc bén lao về phía Diệp Chu, Diệp Chu không nhanh không chậm tránh né, dù rằng tốc độ và thị lực giảm 10% nhưng Diệp Chu vẫn dựa vào cách di chuyển chính xác để né tránh.

Người mặt mèo thấy một kích không trúng liền lập tức nhảy lên, cong người lại trên không trung nhanh chóng biến thành một con mèo đen nhỏ.

Diệp Chu hơi sửng sốt, anh nói: “Hóa ra Yêu tộc thật sự có thể biến thành người, ban ngày rõ ràng các cậu không thể biến thành người được, là do đêm xuống à?”

“Meo!” Tiếng kêu của mèo đen trở nên vô cùng ngọt ngào, mèo đen trong mắt Diệp Chu bắt đầu dần dần trở nên dễ thương hơn.

Anh vốn đã thích động vật nhỏ lông xù, có một dạo muốn nuôi mèo con hoặc chó con nhưng thân thể anh quá yếu, quá nhiều bụi bặm và lông rụng sẽ gây ra bệnh hen suyễn dị ứng. Phòng của anh lúc nào cũng không có một hạt bụi, cũng không thể nuôi thú cưng.

Lông của con mèo này trông có vẻ rất mềm, muốn sờ thử lỗ tai mèo quá. Diệp Chu không kiềm chế được mà nghĩ vậy.

Ánh mắt anh ánh lên vẻ say mê, anh vươn tay với mèo đen, mèo đen cũng vểnh đuôi đi tới trước mặt Diệp Chu.

Ban ngày mèo đen ở trong rừng Nghiệp Chướng đã chết về cấp 1, cậu ta tức đến mức trực tiếp logout, liên tục mắng công ty game trên diễn đàn là không chừa cho Yêu tộc một con đường sống. Mãi đến tám giờ tối có người trên diễn đàn nói rằng Yêu tộc, Ma tộc, Quỷ tộc mau online, ban đêm thuộc tính của ba chủng tộc này sẽ tăng cao. Lúc này câu ta mới online thì phát hiện mình dưới ánh trăng có thể hóa thành bán yêu, thuộc tính không chỉ tăng lên mà còn có thể tu luyện dưới trăng để tăng kinh nghiệm.

Ban đêm linh cảm của mèo đen đặc biệt mạnh mẽ, thoáng cái đã nhìn thấu nhược điểm của Mê Tung Trận, còn lợi dụng ngược lại trận pháp để giết Nghiệp Chướng thú, chỉ một giờ ngắn ngủi đã lên tới cấp 8.

Cậu tính luyện đến cấp 10 sẽ rời khỏi khu rừng nát này ra bên ngoài quan sát, vừa khéo lúc này lại có một người chơi Nhân tộc đến.

Mèo đen mặc kệ người trước mặt là người chơi hay NPC, dù sao cũng chỉ rớt cấp mà thôi, không khác gì PK* trong trò chơi.

(*PK là đồ sát, người chơi giết nhau)

Kĩ năng 'mị hoặc' dưới ánh trăng sẽ đặc biệt tăng mạnh, mèo đen nhảy lên trên vai Diệp Chu, đầu cọ cọ vào mặt Diệp Chu, há to miệng với Diệp Chu đang không chút phòng bị.

Diệp Chu biết chính mình đang bị kĩ năng khống chế, bên hông anh treo khối noãn ngọc do Độc Cô Trác tặng, khối ngọc đang tỏa ra nhiệt lượng âm ấm cố gắng đánh thức Diệp Chu.

Cùng lúc đó, thanh kiếm anh đang cầm cũng “Ù ù” rung lên, chỉ cần Diệp Chu nguyện ý, anh có thể dùng kiếm khí để giải trừ khống chế.

Thế nhưng..

Diệp Chu nhìn lỗ tai của mèo đen, thầm muốn bóp một cái, bóp một cái xong anh sẽ giải khống chế ngay.

Ngay vào lúc ngón tay anh sắp chạm đến lỗ tai mèo thì một bóng người xuất hiện.

Người nọ một tay nắm hờ ở eo Diệp Chu, tay còn lại xách phần da sau gáy mèo đen, hắn quan tâm nói: “Cậu không sao chứ? Có bị con yêu vật này hấp thu tinh khí giảm cấp không?”

Nương nhờ cảnh đêm, Diệp Chu thấy rõ người trước mặt đúng là Độc Cô Trác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.