Editor: Lam Phi Ngư
Mặc dù trong kì Open Beta, công ty game đã dùng code mời để khống chế số lượng người chơi nhưng trong tân thủ thôn vẫn chật kín người.
Có người dốc sức liều mạng làm nhiệm vụ thăng cấp, cũng có người đi dạo khắp nơi ngắm phong cảnh.
Quán trà xem như là cảnh trí tuốt ngoài rìa của tân thủ thôn, nên đương nhiên cũng đầy ắp người. Sau khi ba người Độc Cô Trác đến quán trà đã được tiểu nhị nhét cho một tờ giấy, bảo bọn họ xếp hàng đứng chờ, số người đứng chờ phía trước vẫn còn hơn một trăm người.
Độc Cô Trác: “...”
Hắn đứng xếp hàng sau hơn một trăm người, nghe được người chơi đã xếp hàng xong có chỗ ngồi tán dóc với nhau ---
“Hứ! Nói trà thô cơm nhạt tôi chỉ nghĩ là nói khiêm tốn thôi, ai ngờ trà này đắng thật sự luôn!”
“Cậu đừng nói nữa, tôi nghe nói đồ ăn bên trong game thực tế ảo có thể mô phỏng mùi vị ngự tiệc trong cung đình nên đã đặc biệt điều chỉnh lên 120% giá trị cao nhất, kết quả... thật sự xém chút nữa là đắng chết tôi rồi!”
“Chút trà nát này mà bán tận 10 lượng bạc, ông chủ à, chỗ này của ông có phải hắc điếm không đó?”
“Nếu là hắc điếm thật thì có khi nào ẩn giấu nội dung cốt truyện không?”
Trong thời đại bàn phím, người chơi có thể ấn vào NPC để thấy khung chat, nhưng trong game thực tế ảo lại không thể chọc bậy vào NPC. Một khi chọc bậy, có thể sẽ mở ra hình thức chiến đấu như NPC cao tăng ở chùa Đàn Nghiệp, một chiêu liền tiêu diệt người chơi; hoặc là giống như ông chủ trước mặt này ---
“Vị khách quan kia, bổn điếm chỉ bán nước trà, không cung cấp dịch vụ đặc biệt. Ngài đùa giỡn nam tử đàng hoàng, sẽ tốn tiền đấy.”
Ông chủ vừa nói xong, người chơi vừa điên cuồng chọc NPC có lẽ đã nghe thấy hệ thống nhắc nhở, la lớn: “Lão già xấu xí kia, đụng ông có một cái mà cũng trừ tôi 100 lượng bạc hả, số dư còn lại của tài khoản biến thành số âm luôn rồi, có phải lừa người quá không vậy?”
Gã giận điên lên muốn đánh ông chủ quán trà, người bạn ngồi bên cạnh muốn kéo gã lại nhưng không được, đành nhắc nhở: “Đụng một cái đã mất 100 lượng bạc, đánh NPC chắc chắn sẽ bị nghiêm phạt đó.”
“Tôi cứ muốn nhìn xem ông ta phạt tôi kiểu gì.” Người chơi kia vung nắm đấm.
Trừng phạt trong dự đoán vẫn chưa xuất hiện, ông chủ quán trà ôm đầu xin tha, tiểu nhị quán trà thì bỏ công việc đang làm la lớn chạy đi báo quan.
Người xung quanh không phải không có ai phản cảm, nhưng họ đều muốn xem thử bắt nạt NPC thì sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào bèn khoanh tay đứng chờ.
Tính tình Độc Cô Trác vốn không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng khi thấy tiểu nhị quán trà chậm chạp vẫn chưa gọi được bộ khoái đến, trong lúc nhàm chán ánh mắt lướt qua hộp đựng tiền của ông chủ quán trà, hắn chợt nhớ đến một sự kiện.
“Cho tôi mượn cây quạt.” Độc Cô Trác nói với Long @ Ngạo Thiên.
Hắn cầm quạt giấy của Long @ Ngạo Thiên nhún người nhảy lên, đạp lên đỉnh đầu của mấy người chơi đang xếp hàng đi vào trong quán trà, quạt giấy đánh nhẹ vài cái vào huyệt vị của người chơi, gã lập tức không thể động đậy.
“Đa tạ vị thiếu hiệp này!” Ông chủ quán trà ngẩng đầu lên, luôn miệng nói tạ ơn với Độc Cô Trác.
Độc Cô Trác cẩn thận quan sát tướng mạo của ông chủ quán trà, hắn khẽ thở dài.
NPC cấp thấp trong trò chơi chỉ có vài khuôn mặt khác nhau, mặc quần áo khác nhau, đổi luôn cả kiểu tóc với màu da là thành một nhân vật mới rồi. Tướng mạo của ông chủ quán trà này không khác gì mấy so với người đàn ông trung niên hắn vừa thấy trước sạp chữa bệnh từ thiện, chỉ có quần áo và kiểu tóc là khác nhau mà thôi.
Xem ra ông chủ này không phải là người hắn gặp dưới chân núi Thương Lan, trò chơi suy cho cùng vẫn là trò chơi.
“Anh lo chuyện bao đồng làm gì?” Người chơi bị Độc Cô Trác dùng chân nguyên cố định tại chỗ tức giận nói, đồng bạn của gã cũng đứng sau lưng gã, căm tức nhìn Độc Cô Trác.
Khinh Nguyệt, Ngạo Thiên thấy thế cũng không chịu yếu thế, tiến đến phía sau Độc Cô Trác ủng hộ đại thần.
Cũng không phải bọn họ có bao nhiêu nghĩa khí, mà là dù sao cũng chỉ là trò chơi, vì sao không nghĩa khí thử một lần?
Trong lúc hai bên hết sức căng thẳng, cuối cùng tiểu nhị quán trà cũng dẫn bộ khoái đến, ông chủ quán trà vội vàng chỉ vào người chơi gây sự nói: “Đại nhân, chính là gã đập phá quán trà của tiểu lão nhân, gã còn đánh ta nữa!”
Ánh mắt bộ khoái lướt qua vài người chơi, vung tay lên: “Bắt kẻ gây chuyện đi, bắt cả người trong đội hắn cùng đi thẩm vấn luôn.”
“Ơ? Tụi tôi chẳng làm gì cả, vì sao cũng bị bắt đi chứ?” Đồng bạn của gã gây chuyện hô to.
Mấy bộ khoái mặc kệ họ, dùng xiềng xích trói vài người chơi lại, nói: “Không biết cái gì gọi là tội liên đới* à?”
(*một người bị phạm tội, cả nhà bị vạ lây)
Thấy được hậu quả của mấy gã kia, những người chơi còn lại đang vây xem cuối cùng cũng xác định được, trò chơi này phản đối bạo lực đẫm máu, bạn có thể bắt nạt người chơi nhưng tuyệt đối không thể bắt nạt NPC.
Sau khi mấy người kia bị bắt đi thì chỗ ngồi của bọn họ trống không, vốn nên sắp xếp cho những người đang xếp hàng. Nào ngờ ông chủ quán trà lau bàn sạch sẽ, làm ra tư thế 'mời' với đám người Độc Cô Trác, cười mỉm nói: “Ân công, xin mời ngồi.”
“Này! Dựa theo quy định thì phải đến lượt chúng tôi chứ?” Người chơi xếp hàng đằng sau không vui nói.
“Khách thu phí mới phải dựa theo qui định, vị này chính là ân công của tiểu lão nhân, ta mời ân công, không cần trả tiền, trà bữa này ta mời.” Ông chủ quán trà ra vẻ 'ta là ông chủ, ta lớn nhất'.
Người chơi đang xếp hàng cũng không biết nói gì, ai bảo vừa rồi lúc ông chủ bị đánh bọn họ không ra tay cứu giúp làm chi.
Độc Cô Trác ngồi vào chủ vị trong quán trà nát, nhớ lại những chuyện xảy ra lúc nãy.
Đám bộ khoái sớm không tới, trễ không tới, mà lại ngay sau khi hắn chế ngự kẻ gây chuyện mới đến, giống như đang ngồi xổm ở bên cạnh thấy có người ra tay mới xông lên.
Vào lúc bộ khoái mang kẻ gây sự đi, hắn nhận được một nhắc nhở của hệ thống, bởi vì trừng ác dương thiện* lại nhận được 1 điểm giá trị chính nghĩa.
(*trừng ác dương thiện: trừng phạt cái ác, biểu dương lòng tốt)
Mà phương pháp giam giữ hành động hắn dùng để chế ngự kẻ gây chuyện lại không xuất hiện nhắc nhở chế tạo thành ngọc giản.
Trước đó, lúc hắn vừa mới bày 《Mê Tung Trận》cũng không nhận được nhắc nhở, mãi đến khi mèo đen bị yêu thú cắn chết mới có thể chế tạo thành ngọc giản, lại nhớ đến một trong những điều kiện của kĩ năng tự sáng tạo là phải có người chơi tử vong do kĩ năng mới được.
Trong lúc hắn suy nghĩ, ông chủ quán trà bưng lên một bình trà xanh, còn tặng kèm một ít trà bánh tinh xảo.
Của mấy người chơi khác là bát gốm thô, còn của bọn họ lại là chén sứ nhỏ.
“Thơm quá!” Khinh Nguyệt ngửi hương trà, lộ ra vẻ mặt mãn nguyện.
“Ừ, cái này ăn ngon thật! Ngọt mà không ngấy, ăn vào còn không sợ bị béo!” Ngạo Thiên thì hai mắt tỏa ánh sáng gặm trà bánh.
Người chơi xung quanh: “...”
Hối hận quá, sao lúc nãy bọn họ lại không ra tay giữ gìn chính nghĩa nhỉ?
Độc Cô Trác cầm một chén trà nhỏ thưởng thức, ngược lại chén trà này tốt hơn nhiều so với chén ở dưới núi Thương Lan.
Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xăm, chỉ thấy sương mù mênh mông ngoài trấn nhỏ, Khinh Nguyệt nói cho hắn biết, bọn họ từng thử đi ra khỏi sương mù nhưng lại sẽ quay về chỗ cũ, hẳn là do cấp bậc không đủ hoặc không đủ điều kiện, họ không có biện pháp ra khỏi bản đồ tân thủ thôn.
“Bên kia sương mù là cái gì?” Độc Cô Trác nói.
“Chuyện này tiểu lão nhân cũng không biết...” Ông chủ quán trà nói, “Tiểu lão nhân đời đời đều ở trong trấn nhỏ này, chưa một ai đi qua được mảnh sương mù kia.”
Xem ra muốn điều tra bí mật của thế giới này cũng không dễ dàng đến vậy.
Độc Cô Trác cũng không gấp, hiện tại hắn mới cấp 9, thương thế cũng chưa khôi phục, hồn phách của Diệp Chu cũng chưa có manh mối, cứ từ từ tiến tới là được.
Tu chân không năm tháng, Độc Cô Trác cũng đã tu luyện mấy trăm năm mới có được công lực ngày hôm nay, hắn rất kiên nhẫn.
Hắn lại hỏi ông chủ mấy vấn đề, ông chủ quán trà hỏi gì cũng không biết. Lúc này, thời gian cũng dần dần đến giờ tuất canh một, theo như lời Ngạo Thiên nói chính là bảy giờ rưỡi tối, hoàng hôn hạ xuống phía Tây, mặt trời dần dần lặn xuống.
Bỗng nhiên, ông chủ quán trà nói: “Đêm đã khuya, tiểu điếm phải dọn quán. Chư vị khách quan đang xếp hàng không cần lo lắng, tiểu điếm mỗi ngày giờ thìn sẽ mở cửa, ngày mai chư vị khách quan đã có số có thể dựa theo số ngày hôm nay để xếp hàng.”
“Sao trời tối lại phải dọn quán? Đây là quy tắc gì vậy?” Một số người chơi xếp hàng đã lâu hơi bất mãn, nhưng lại không dám tổn thương NPC, huống hồ xem ra quán trà này không có manh mối gì hữu dụng, họ chỉ muốn uống chút trà đùa giỡn NPC chút mà thôi.
Mấy người Độc Cô Trác cũng đứng dậy rời đi lại bị ông chủ gọi lại.
“Thiếu hiệp chậm đã, ta có chuyện muốn nói.” Ông chủ thấp giọng nói.
Ba người Độc Cô Trác đến chỗ pha trà, ông chủ lấy ra 100 lượng bạc từ trong hộp tiền vừa nãy giao cho Độc Cô Trác: “Thiếu hiệp, đêm dài nguy hiểm, trước giờ tuất canh hai xin hãy logout hoặc tìm một khách điếm để ở trọ.”
“Nói đùa hay gì, ban đêm tuyệt đẹp không thăng cấp mà lại ở khách điếm? Tám giờ cuộc sống về đêm mới bắt đầu, nào có quy tắc không được chơi game chứ.” Ngạo Thiên phản bác.
“Thiếu hiệp có thể lựa chọn Tụ Linh Trận do khách điếm cung cấp, ngồi khoanh chân tĩnh tọa trong Tụ Linh Trận, cho dù là treo máy cũng có thể nhận được kinh nghiệm thăng cấp.” Ông chủ hồi đáp.
“Có điều loại khách điếm này rất khó tìm, toàn bộ trấn này chỉ có một số khách điếm cung cấp Tụ Linh Trận, gian phòng có hạn. Cũng may tiểu lão nhân và ông chủ khách sạn kia là bà con với nhau, ta đưa cho các vị thiệp mời, bọn họ chắc chắn sẽ cung cấp cho các vị ba gian thượng phòng.”
Ông chủ nói xong liền lấy ba phong thư đưa cho ba người Độc Cô Trác: “Mặt trời sắp lặn rồi, thiếu hiệp mau đi đi!”
Giọng điệu có chút dồn dập.
Lúc này Ngạo Thiên cũng nghe ra chút vấn đề: “Ông già này là đang nói cho chúng ta biết ban đêm sẽ gặp nguy hiểm à?”
Độc Cô Trác cầm lấy 100 lượng bạc nói: “Dựa vào suy đoán của cậu, sau khi trò chơi mở ra hệ thống đổi tiền thì có thể đổi linh thạch, vậy tại sao phải có hai loại tiền? Thế ngân lượng dùng để làm gì?”
“Người chơi dùng ngân lượng để ăn cơm, đi dạo...” Khinh Nguyệt suy đoán nói.
“Vậy thì chưa chắc.” Độc Cô Trác nói.
Ba người đi theo hướng ông chủ chỉ, sau năm phút đến được khách điếm của bạn ông ta, họ lần lượt đưa thiệp mời sau đó nhận được ba gian thượng phòng.
Một gian thượng phòng cần 100 lượng bạc, số tiền ông chủ tạ ơn chỉ đủ cho một người Độc Cô Trác ở. Cũng may ban ngày Khinh Nguyệt và Ngạo Thiên đã làm nhiều nhiệm vụ, hai người cùng nhau gom góp, lấy hết của cải miễn cưỡng gom được 180 lượng bạc, chỉ đủ chi trả cho một gian phòng.
“Các ngươi còn thiếu 20 lượng bạc, một người theo ta ra ngoài hậu việc làm việc gán nợ đi, một giờ 10 lượng bạc.” Ông chủ khách điếm nói.
Ngạo Thiên không còn cách nào đành theo ông chủ đi rửa chén, cho ngựa ăn, Độc Cô Trác thì đi vào gian phòng của mình.
Trong tường của thượng phòng có khảm linh thạch, chỗ linh khí hội tụ là ngay trên giường, quả thực chỉ cần nằm trên giường là có thể tu luyện.
Độc Cô Trác dò xét linh khí bên trong linh thạch, đủ để duy trì trận pháp 6 canh giờ, giờ thìn ngày mai chính là buổi sáng khoảng bảy tám giờ sẽ mất hiệu lực.
Ngạo Thiên đang băm cỏ cho ngựa ở hậu viện vừa làm việc vừa lầm bầm: “Cái trò chơi rách nát này, nói là làm công trả nợ, làm công chẳng lẽ không phải là bỏ một ít thể lực ra là được à? Còn thật sự phải làm đủ hai giờ? Sao mình lại phải dùng nhiều tiền để ở cái khách điếm nát này vậy trời.”
Trong lúc phàn nàn, tám giờ tối đã đến.
Bầu trời sập tối, ánh trăng chậm rãi bò lên trên đầu cành, Long @ Ngạo Thiên đột nhiên nhận được một con hạc giấy truyền âm từ bạn tốt: “Ha ha ha ha! Tôi có thể động đậy rồi, cậu biết tôi mạnh đến mức nào không, ông đây là cây liễu yêu mạnh nhất!”
Ngạo Thiên đang cho ngựa ăn sững sờ, nghe lại con hạc giấy truyền âm của bạn tốt thêm một lần nữa.
Lúc này Khinh Nguyệt cũng vọt tới hậu viện nói: “Vừa nãy Tiểu Văn mới gửi tin tức cho tôi, cô ấy nói Yêu tộc dưới cấp 20 vào ban đêm có thể hóa hình, hiện tại Yêu tộc, Quỷ tộc và Ma tộc đang đi hỗn loạn ngoài đường kìa.”
Tiểu Văn là người bạn chọn Ma tộc từ khi bắt đầu trò chơi vẫn chưa gặp mặt của Khinh Nguyệt.
“Không phải chứ, vậy người chơi Nhân tộc bây giờ...” Ngạo Thiên nhìn bức tường hậu viện, “Lên xem chút không?”
Hai người bò lên trên bức tường, thấy ngoài đường toàn là người, một nhóm người chơi Nhân tộc đi gõ cửa khắp nơi, khóc lóc hô: “Cứu mạng với, khắp nơi toàn là quỷ quái, mở cửa đi, cho tôi vào đi mà!”
Cửa nhà mở ra, một cánh tay tráng kiện vươn ra, tát một phát đập chết người chơi Nhân tộc.
NPC ban ngày trong trấn đều từ cư dân lương thiện bỗng chốc hóa thành yêu ma quỷ quái. Ban ngày ba tộc Yêu, Quỷ, Ma thăng cấp khó khăn, hiện tại có thể nhận nhiệm vụ trong trò chơi được rồi.
Về phần người chơi Linh tộc và Nhân tộc, ai may mắn thì trước tám giờ đã ở lại chùa Đàn Nghiệp, hoặc đợi trong phòng khách điếm, còn ai xui xẻo, hoặc là bị NPC đánh chết, hoặc là logout ngày mai lại tiếp tục chơi.
Hệ thống cũng đúng lúc phát thông báo ---
【Chào buổi tối, hoan nghênh người chơi đến với thế giới quần ma loạn vũ 】
Khinh Nguyệt, Ngạo Thiên: “...”
Còn có thể chơi như vậy hả?
Hết chương 10.