Editor: Lam Phi Ngư
《Cửu Trọng Thiên》trải qua trùng kích của thời đại game mobile bị thất bại hoàn toàn, công ty game biết game thực tế ảo có chỗ thiếu hụt rất lớn so với game mobile về sự thuận tiện và phân phối thời gian chơi game. Do đó, công ty game đã phải vắt hết chất xám, dùng các loại biện pháp để hấp dẫn người chơi mới có thể có một chỗ đứng trên thị trường.
Vì vậy, game thực tế ảo《Cửu Trọng Thiên》đánh vỡ truyền thống, mở ra một cách chơi hoàn toàn mới. Vì để trò chơi càng có độ chân thật giống thế giới tiên hiệp, nên công ty game đã đặc biệt bắt đầu sử dụng trí tuệ nhân tạo làm chủ hệ thống trò chơi.
Chỉ cần nhập chỉ lệnh, chủ hệ thống sẽ dựa vào chỉ lệnh tự mình làm ra lựa chọn.
Giống như rất nhiều phần mềm trí tuệ nhân tạo trên thị trường có thể dựa vào đề bài để làm thơ, làm văn, biên soạn ca từ,... Tính tự chủ rất mạnh, giảm tối đa mức độ công tác cho lập trình viên.
Điểm người chơi có thể sáng tạo kĩ năng cũng là trò chơi chuẩn bị thiết kế cho kiểu chơi mới. Cách chơi này sẽ khiến cho độ tự do của người chơi cao hơn, cũng giúp người chơi gắn bó với game hơn.
Hệ thống của trò chơi truyền thống không thể nào thực hiện được việc này, nhưng có trí tuệ nhân tạo làm chủ hệ thống thì có thể. Công ty game đã lập trình sẵn tiêu chuẩn xét duyệt kĩ năng, chỉ cần phù hợp với tiêu chuẩn, không vượt ra khỏi độ khó của trò chơi thì chủ hệ thống có thể tự mình thông qua xét duyệt.
Khi Độc Cô Trác giao ngọc giản lên, chủ hệ thống đã rà quét số liệu của ngọc giản ba lần, kết quả cho ra số liệu bình thường nên xét duyệt thông qua trận pháp của Độc Cô Trác.
Trong khoảng thời gian này, tốc độ hoạt động của chủ hệ thống bị chậm lại 0,001 giây, nhưng do thời gian quá ngắn nên không bị ai phát hiện.
Độc Cô Trác hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra sau hậu đài của trò chơi, hắn hơi ngạc nhiên khi bản thân thật sự có thể viết công pháp đã học trước đây vào trong thế giới này, hơn nữa còn không ai nhận ra vấn đề.
Điều này có nghĩa là sau khi vết thương dần dần hồi phục, chiêu thức hắn có thể sử dụng sẽ càng ngày càng nhiều, và độ tự do của hắn ở thế giới trò chơi này sẽ ngày càng cao hơn.
Độc Cô Trác nhìn khối ngọc giản ghi chép《Mê Tung Trận》trên lòng bàn tay, hắn nhớ lại lúc đối phó với yêu thú trong rừng Nghiệp Chướng mình từng sử dụng《Ngũ Hành Kiếm Quyết》nhưng lại không nhận được nhắc nhở của hệ thống.
Khác biệt lớn nhất của hai thứ này là, 《Mê Tung Trận》dùng để đối phó người chơi, còn 《Ngũ Hành Kiếm Quyết》là dùng để đối phó với NPC loại hình chiến đấu, một nhân vật giả lập có thể phục sinh bất kì lúc nào.
Ngay cả khi không được hệ thống ghi nhận, nếu hắn có thể sử dụng《Ngũ Hành Kiếm Quyết》để đối phó yêu thú, thì kĩ năng có được ghi nhận hay không có gì khác nhau đâu?
Trong lúc Độc Cô Trác trầm ngâm suy nghĩ, những người chơi trong trò chơi đã bùng nổ.
“Tự sáng tạo chiêu thức, còn được danh hiệu? Trò chơi này lợi hại ghê, có nhiều cách chơi thật đó?”
“Phía trước tên của cái người 'Độc Cô Trác' kia không có ghi là người chơi hay NPC, cũng không hiện ID game, không có ID thì không thể tra ra được đó là người chơi nào.”
“Có thể sáng tạo kĩ năng thì nhất định là người chơi rồi.”
“Cái thiết lập không hiện người chơi hay NPC này thật sự lừa người quá, tôi và bạn tôi cùng tạo tài khoản, tôi Nhân tộc cậu ta Ma tộc. Tôi cứ nghĩ rằng sau khi tạo tài khoản thì 'cậu ta' và tôi sẽ cùng lúc xuất hiện ở tân thủ thôn, chúng tôi hẹn cùng nhau đánh quái, sau đó tôi bị 'cậu ta' cắn chết. Sau này tôi mới biết, thứ đó vốn không phải bạn của tôi, mà là mục tiêu nhiệm vụ trừ tà ở tân thủ thôn!”
“Vẫn là câu nói cũ, tôi không nhất định là người nhưng người tạo ra trò chơi này nhất định là chó!”
“Tìm lâu vậy mà tôi vẫn không tìm được Độc Cô Trác, chịu không nổi nữa rồi. Tôi logout đi gọi điện thoại cho chăm sóc khác hàng đây.”
Vô số người chơi thoát khỏi trò chơi để gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng, hỏi thăm các loại kiểu chơi của trò chơi, bộ phận chăm sóc khách hàng dựa theo chỉ thị của cấp trên để trả lời, không nói một câu dư thừa nào hết.
Long @ Ngạo Thiên đi sau lưng Độc Cô Trác cũng logout treo máy, Khinh Nguyệt thấy vẻ trầm ngâm của Độc Cô Trác nên không dám quấy rầy hắn.
Độc Cô Trác đang nghiên cứu ngọc giản, đột nhiên thấy Long @ Ngạo Thiên sinh hồn ly thể, hắn vội vàng đi tới trước mặt Long @ Ngạo Thiên để bắt mạch cho cậu ta.
Long @ Ngạo Thiên mạch đập yếu ớt, hồn phách rời khỏi cơ thể, chỉ còn một luồng sinh khí giữ lại tính mạng, cả người trở nên ngơ ngơ ngác ngác.
Độc Cô Trác hiếu kì vỗ vỗ mặt cậu ta, hắn không ngờ trong trò chơi còn có tình trạng ly hồn.
“Cậu ta treo máy rồi.” Khinh Nguyệt giải thích nói, “Vừa nãy anh kích hoạt cách chơi mới, cậu ta đoán có lẽ anh cũng không hiểu rõ nên treo máy logout đi tra thông tin rồi.”
Độc Cô Trác chọc chọc trán của Long @ Ngạo Thiên, Ngạo Thiên như con lật đật ngã xuống rồi lại bật dậy.
Đây cũng là lần đầu tiên Khinh Nguyệt thấy dáng vẻ treo máy trong game thực tế ảo, cô cảm thấy rất thú vị, cũng học theo Độc Cô Trác chọc chọc lên mặt Long @ Ngạo Thiên.
“Hóa ra treo máy trong game thực tế ảo là như thế này, không giống với game bàn phím nhỉ, trong game bàn phím không thể chọc như thế này đâu.” Khinh Nguyệt cười nói.
Độc Cô Trác nhớ đến có người nói trò chơi này rất lừa người, là lần đầu họ chơi trò chơi này, bèn thăm dò nói: “Tim gần như không còn đập, hô hấp cũng rất nhẹ, sao lại xuất hiện loại tình trạng này?”
Khinh Nguyệt suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ là do mũ thực tế ảo có thể đọc được thông tin về thân thể của người chơi, rồi mô phỏng lại trong game. Hiện tại cậu ta tháo mũ giáp xuống nhưng không có tắt máy logout, thân thể và mũ giáp tách ra, mũ giáp không thể đọc được tin tức mà thân thể truyền đến.”
“Có lẽ là vậy.” Độc Cô Trác nói.
Hóa ra game thực tế ảo là thông qua pháp bảo đội trên đầu nào đó để truyền ý thức của con người vào trong thế giới này tương tự như Huyền Hư Cảnh.
Lúc này Long @ Ngạo Thiên đã trở về, cậu ta thở hồng hộc nói: “Gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng khó quá, đường dây cứ bận miết. Nhưng mà Tiêu Dao gọi được rồi, cậu ta có gửi câu trả lời của chăm sóc khách hàng cho tôi.”
“Tiêu Dao cũng logout rồi à, “Khinh Nguyệt nói, “Vừa nãy sao gửi tin cầu cứu cho cậu ấy mà không thấy trả lời vậy?”
Ngạo Thiên nói: “Đừng nhắc nữa, cậu ta là một cây liễu yêu, chính là cái cây đại thụ ở cửa thôn kìa, không nhúc nhích được. Online được năm phút thì tức đến mức logout rồi, cậu ta vẫn luôn gọi cho chăm sóc khác hàng để hỏi về việc thăng cấp nên không nhận được tin của tụi mình.”
“Thảm quá nhỉ.” Khinh Nguyệt bùi ngùi nói, “May mà lúc đầu tôi chọn Nhân tộc.”
“Không sao cả, tôi nói cho cậu ta biết buổi tối có thể tu hành dưới trăng rồi.” Ngạo Thiên nói.
“Yêu tộc, Linh tộc, Nhân tộc đều có thể hoạt động trong tân thủ thôn, còn Ma tộc thì sao?” Độc Cô Trác không để lại dấu vết chen vào trong cuộc nói chuyện của hai người.
“Tôi có một người bạn chọn Ma tộc, cậu ta nói tân thủ thôn của Ma tộc và Nhân tộc không giống nhau. Đang ở chỗ khác thăng cấp rồi, nghe nói lên cấp 20 mới có thể đến chủ thành.” Ngạo Thiên trả lời.
Độc Cô Trác: “Việc về ngọc giản bộ phận chăm sóc khách hàng giải thích như thế nào?”
Long @ Ngạo Thiên: “Bộ phận chăm sóc khách hàng đưa ra vài điều kiện, đầu tiên là phải là kĩ năng chưa tồn tại trong trò chơi, đây là để tránh vấn đề về việc sao chép; tiếp đó là phải phù hợp với bối cảnh trò chơi hiện tại, ví dụ, Luyện Khí Sư không thể chế tạo cơ giáp, cũng không thể sử dụng các loại kĩ năng như ma pháp hay đấu khí, phải phù hợp với văn hóa truyền thống tu tiên mới có thể được ghi nhận; cuối cùng là phải có người chơi bị kĩ năng này gây ra thương tổn, xác thực kĩ năng có hiệu lực mới có thể được ghi nhận thành công.”
“Vậy kĩ năng năng sau khi ghi nhận có gì đặc điểm gì không?” Độc Cô Trác nói.
Long @ Ngạo Thiên: “Có thể giao dịch, truyền dạy hoặc tặng, kĩ năng tự sáng tạo có thể phục chế lại vào những ngọc giản khác, phục chế cần tiêu hao linh thạch và những thứ như khí huyết, linh lực... của người chơi. Hơn nữa, cấp bậc của kĩ năng tự sáng tạo khác nhau thì số lần phục chế cũng khác nhau. Kĩ năng cấp thấp có thể phục chế nhiều lần, kĩ năng càng cao thì số lần phục chế càng ít.”
Độc Cô Trác: “Vì sao lại có số lần hạn chế?”
“Bộ phận chăm sóc khách hàng giải thích là dựa theo truyền thống của tu chân giới, chiêu thức càng cao thâm thì càng phải ẩn giấu. Thông thường, tâm pháp bí truyền sư phụ chỉ truyền cho một hai đệ tử. À đúng rồi, kĩ năng tự sáng tạo chỉ có thể mua được từ tay người sáng tạo, không thể bán qua tay lần hai.” Long @ Ngạo Thiên nói.
Độc Cô Trác nhìn lướt qua chú thích của《Mê Tung Trận》, trên đó biểu hiện có thể phục chế một trăm lần.
《Mê Tung Trận》là trận pháp cấp thấp nhất, chỉ có thể vây khốn bước chân của tu giả, thậm chí còn không giữ được tu giả ngự kiếm phi hành, ở tu chân giới tùy tiện chọn một đệ tử giỏi tính toán đều biết trận pháp này, khó trách có thể phục chế nhiều lần như vậy.
“Vậy đến lượt tôi hỏi nha, đại thần, sao anh sáng tạo ra được loại trận pháp này vậy?” Long @ Ngạo Thiên không chút do dự gọi Độc Cô Trác là đại thần, hắn đáng được gọi như thế!
Vấn đề này quả thực làm khó Độc Cô Trác, hắn không thể nào giải thích chỗ thần bí của bản thân, chỉ có thể nói giản lược: “Tôi có sở trường về tính toán và cờ vây, do đó lĩnh hội ra trận pháp.”
Khinh Nguyệt và Ngạo Thiên lặng im, khi nghe đến tính toán họ lập tức nhớ đến môn toán, liền quyết đoán bỏ ý định hỏi thăm phương pháp sáng tạo kĩ năng, mà hỏi: “Vậy... đại thần à, anh có mấy lần phục chế vậy? Có thể bán...bán cho chúng tôi không?”
Độc Cô Trác không quá để ý nói: “Đủ một trăm lần, tôi tặng cho hai người cũng được.”
“Cả server chỉ có 100 lần, mà lại dùng từ đủ để hình dung à?” Khinh Nguyệt ôm ngực, “Anh có biết khi tôi nghe thấy mấy chữ số lượng có hạn đã nghĩ đến việc chặt tay rồi không?”
Trái lại, Ngạo Thiên có vẻ rất tỉnh táo, 100 lần này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Dường như có thể thấy được, công ty game muốn khống chế uy lực kĩ năng tự sáng tạo của người trong một phạm vi tương đối đặc biệt, vừa có thể cổ vũ người chơi tự sáng tạo kĩ năng, gia tăng tính thu hút của trò chơi, vừa có thể hạn chế số lượng người chơi được nắm giữ kĩ năng, không để kĩ năng tự sáng tạo giọng khách át giọng chủ, ảnh hưởng đến kĩ năng trong trò chơi.
Ngạo Thiên nói: “Đại thần, anh vẫn nên định ra một mức giá đi. Tôi nhớ lúc đó kĩ năng này khiến mèo đen không thể thoát khỏi khu rừng, trong tình huống mọi người đều cấp thấp thế này thì cũng được xem là một kĩ năng tốt rồi, lấy không vậy tụi tôi ngại lắm.”
“Đúng đó, đây là kĩ năng đầu tiên trong trò chơi đó!” Khinh Nguyệt cũng gật đầu nói.
Độc Cô Trác chọn tặng cho họ, cũng là để thăm dò phẩm hạnh của hai người.
Nếu hai người họ nhận lấy mà không có chút gánh nặng nào thì từ nay về sau Độc Cô Trác và hai người họ mỗi người một ngã, không tiếp tục dính líu đến nhau nữa. Mà bọn họ biểu hiện ra lòng biết ơn, thậm chí còn suy nghĩ cho Độc Cô Trác, trái lại có thể thử kết giao.
Suy cho cùng, hắn muốn nghe ngóng về thế giới này vẫn cần đi theo người chơi để thu thập tin tức.
“Không sao cả, hai người đưa tôi hai ngọc giản trống là được.” Độc Cô Trác nói.
Khinh Nguyệt và Ngạo Thiên không ngờ tới họ lại quen biết được một đại thần tốt tính đến vậy, vội vàng chạy đến cửa hàng linh khí trong tân thủ thôn, tốn vài linh thạch hạ phẩm mua hai khối ngọc giản trống.
Trong trò chơi này có hai loại tiền, một là tiền đồng và ngân lượng bình thường có thể dùng để mua sắm một ít đồ dùng hằng ngày, ví dụ các loại vật phẩm như bánh bao, nước trà... Một loại khác là linh thạch, dùng để mua vũ khí, trang bị hoặc là các loại vật phẩm như ngọc giản, linh khí, phù chú.
Độc Cô Trác im lặng ghi chép《Mê Tung Trận》vào hai khối ngọc giản, số lượng phục chế ban đầu đã biến thành 98.
Ngạo Thiên và Khinh Nguyệt nhận được ngọc giản, vô cùng hào hứng nói: “Chúng ta đi đánh quái thử uy lực của trận pháp đi!”
“Không vội...” Ánh mắt Độc Cô Trác rơi vào quán trà trong góc hẻo lánh của trấn nhỏ, “Tôi đi uống một bát trà thô trước đã.”
Hết chương 9.