“Ngươi nói gì?” Nguyễn Ngọc lập tức cất cao giọng, định xông tới trước mặt Thương Lâm.
Một thị vệ lách mình vụt
tới, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bả vai bên phải của nàng ta. Bản lĩnh của
Nguyễn Ngọc vốn không tồi nhưng trong mấy ngày bị cầm tù, nàng ta chưa
ăn thứ gì vào bụng cho nên lúc này bị thị vệ kiềm chế thì không có sức
để phản kháng. Bàn tay của người thị vệ giống như móng vuốt chim ưng,
bóp chặt bả vai của nàng ta khiến người đau nhói, nhưng Nguyễn Ngọc
không có lòng dạ nào để quan tâm tới cơn đau ấy. Khuôn mặt tái nhợt,
cánh môi nàng ta không ngừng run rẩy. “Các ngươi… đã làm gì sư phụ ta
rồi…”
“Không phải bọn ta làm gì hắn mà là ngươi đã làm gì hắn.” Thương Lâm ung dung uống một hớp trà,
cười nhạt. “Tô đại hiệp hành động cẩn thận, trước nay đều giữ cho mình
một đường lui. Lần này nếu không vì ngươi thì sao hắn có thể bị cầm tù
được chứ? Nếu hắn thật sự có chuyện gì thì kẻ đầu têu gây nên tội không
phải là bọn ta mà chính là kẻ làm đệ tử như ngươi.”
Nguyễn Ngọc nghe ra chỗ hổng trong lời của nói Thương Lâm nên dấy lên một tia hy vọng. “Người vẫn không sao, đúng không?”
Thương Lâm xoay xoay chén trà trên tay, dùng ngón tay mềm mại vuốt ve miệng chén, giống như đang
chăm chú quan sát màu sắc của chất men vậy.
“Ngươi nói chuyện đi chứ!”
Thương Lâm nghe thế thì nhấc đôi hàng mi lên, môi cũng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa. “Ngươi đoán xem.”
“Ngươi…”
Thương Lâm lờ đờ ngẩng
đầu lên. “So với sự an nguy của Tô đại hiệp, ta lại càng tò mò một
chuyện.” Giọng của cô trở nên sắc lạnh, hoàn toàn khác hẳn với vẻ uể oải khi nãy. “Ai cho ngươi lá gan mà ngươi dám chạy đến Cân Dương tìm Hoắc
Hoằng đàm phán? Chỉ bằng bộ não bé như óc chim bồ câu của ngươi mà mơ
tưởng dùng Hoắc Hoằng làm bàn đạp ư? Hắn đùa chết ngươi chỉ là chuyện
trong chốc lát thôi.”
Giống như là bị Dịch
Dương nhập hồn vào, lỡi lẽ của cô khắc nghiệt và cay độc đến cực điểm.
“Thật không biết ngươi lấy tự tin ở đâu ra, thật là tức cười mà.”
Nguyện Ngọc bị cô châm
chọc đến nỗi mặt chuyển từ trắng sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang xanh,
biểu hiện hết sức phong phú. Cuối cùng, nàng ta không còn sức mà đổi sắc mặt nữa mà nhìn cô bằng gương mặt không biểu cảm, lặp lại câu hỏi của
mình. “Ta hỏi ngươi sư phụ của ta sao rồi? Ta cảnh cáo ngươi, nếu các
ngươi dám làm hại đến người thì ta có chết cũng không tha cho ngươi
đâu.”
“Nếu ta là ngươi thì giờ
khắc này sẽ không ngang ngược như thế nữa.” Giọng của Thương Lâm hết sức mỉa mai. “Nói vài lời nhún nhường cũng đâu có mất miếng thịt nào, có
khi tâm trạng của ta tốt lên một chút thì Tô đại hiệp sẽ không sao.”
Nguyễn Ngọc siết chặt nắm đấm. “Ngươi đừng có mơ.” Muốn nàng ta nịnh hót lấy lòng à? Cô xứng sao!
Ánh mắt Thương Lâm như là có chứa băng tuyết, lạnh lùng quét qua người Nguyễn Ngọc, sau đó cô
bỗng bật cười. “Ngươi muốn giết ta, tại sao vậy?”
“Chuyện của ta không liên quan gì tới ngươi.”
“Ngươi muốn giết ta mà
lại không liên quan gì tới ta à?” Thương Lâm nói. “Ta rất muốn biết
ngươi lấy lập trường gì để giết ta? Đệ tử của Tô Kị? Hay là… người thầm
thương hắn?”
Câu cuối cùng giống như
là một thùng nước sôi tạt thẳng vào người Nguyễn Ngọc, khiến nàng ta lập tức mất đi sự tự chủ, quên là mình vẫn đang bị thị vệ kiềm chế. Nàng ta ra sức giãy giụa một lát nhưng lại bị thị vệ kiềm lại càng chặt hơn.
Thương Lâm loáng thoáng nghe thấy tiếng xương cốt bị vỡ nát…
Hai chân Nguyễn Ngọc mềm
nhũn, người quỳ rạp xuống đất, đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh. “Tiện
nhân!” Nàng ta dốc hết sức ngẩng đầu nhìn Thương Lâm. “Ta giết ngươi!”
“Ngươi đúng là rất có khí thế!” Thương Lâm liếc mắt xem thường.
“Ồ, sao lại phải quỳ dưới đất thế này?” Một giọng nói châm chọc vang lên, hai người đồng thời
quay đầu lại thì thấy hoàng đế bệ hạ đang đứng trước cửa, tay phải cầm
một chiếc quạt phe phẩy, cười nói lanh lảnh hệt như một công tử phóng
đãng.
“Bệ hạ.” Thương Lâm đứng dậy nhún người hành lễ. “Sao người lại đến đây?”
“Đến để xem cảnh cố nhân
gặp lại gây xúc động lòng người thế nào.” Dịch Dương nói. “Nguyễn cô
nương đang chơi trò gì vậy chứ? Cô không chịu quỳ gối trước trẫm mà lại
bằng lòng quỳ trước mặt hoàng hậu của trẫm sao? Đúng là khiến người ta
khó hiểu mà.”
Nguyễn Ngọc biết hai người phu thê đồng lòng nên chỉ hừ lạnh một tiếng mà không đáp lại.
Dịch Dương nhướng mày. “Lúc nãy trẫm đi gặp Công Tôn.”
Quả nhiên, Nguyễn Ngọc lập tức quay đầu lại như anh đã đoán. “Ngụy Hoàng!”
“Không biết trí nhớ của
Nguyễn cô nương thế nào. Nếu cô còn nhớ thì giúp trẫm nghĩ lại xem có
phải trẫm từng nói sẽ bắt các người phải chết chung với nhau không?”
Sắc mặt của người đàn ông trước mặt hết sức bình thản, thậm chí môi còn nở nụ cười nhưng Nguyễn
Ngọc lại không dám dùng thái độ đối xử với hoàng hậu để đối xử với Dịch
Dương. Nàng ta không thể nào quên được lần đầu tiên chạm trán, mình đã
bị bắt làm tù binh thế nào, bị trói gô hai tay ra sau lưng và ném đến
trước mặt anh, bị anh nghạo nghễ nhìn từ trên xuống ra sao. Lúc ấy nàng
ta hiểu rằng mình không thể nào đấu lại hoàng đế.
Nàng ta năm lần bảy lượt
muốn sát hại Hạ Lan hoàng hậu nên chưa chắc hoàng đế sẽ tha mạng cho
nàng ta, nhưng sư phụ… Sao nàng ta có thể hại chết sư phụ được chứ!
“Ngụy Hoàng…” Nàng ta hít sâu một hơi, buộc mình phải lên tiếng. “Dân nữ xin người khai ân, lấy
mạng của mình tôi là đủ rồi, xin hãy tha cho sư phụ! Cầu xin ngài…”
Thương Lâm ở bên cạnh gần như là há hốc mồm mà nhìn. Có cần làm quá thế không? Vừa nãy cô dụ dỗ
uy hiếp hàng loạt mà nữ anh hùng của chúng ta vẫn không chịu nhún mình
dù chỉ một chút, thế mà Dịch Dương chỉ mới nói có mấy câu thì nàng ta đã giải giáp xin hàng rồi?
Dịch Dương cười khẽ một tiếng, hết sức cao ngạo, không thèm để ý tới Nguyễn Ngọc.
“Dân nữ đã mạo phạm… Hạ
Lan hoàng hậu, tội đáng muôn chết. Nếu muốn chém muốn giết thì xin ngài
cứ tùy ý. Nhưng sư phụ là do dân nữ làm liên lụy, cầu xin ngài đại nhân
đại lượng tha cho người đi…”
Trong đời này, Nguyễn
Ngọc chưa từng nhún mình đến thấp hèn như thế. Nàng ta quỳ trước mặt kẻ
thù, bên cạnh còn có Hạ Lan Tích – người nàng ta căm hận đến tận xương
tủy – đúng là hết sức nhục nhã. Nhưng vì sư phụ, nàng ta không thể không nói ra những lời van xin, hy vọng đối phương có thể nương tay.
“…Dân nữ bằng lòng chết thay cho sư phụ, xin ngài đồng ý.”
Dịch Dương cười xùy.
“Chết thay cho hắn? Ngươi vốn tội đáng muôn chết, lấy tư cách gì mà chết thay cho hắn chứ?” Anh tỏ vẻ chán ghét. “Các ngươi cứ làm một đôi uyên
ương khổ mệnh đi, để trẫm tiễn các ngươi một đoạn.”
“Ngụy Hoàng!” Nguyễn Ngọc kêu lên thất thanh, trên mặt không còn một chút máu.
Dịch Dương thấy nàng ta
tuyệt vọng như một con thỏ bị dồn vào đường cùng, hai mắt đỏ au, vẻ cứng cỏi không sợ trời không sợ đất đã hoàn toàn mất tăm thì mới quay đầu
sang nói với Thương Lâm. “Xem đủ rồi chứ?”
Thương Lâm chậm rãi gật đầu. “Đủ rồi!”
Có thể nhìn thấy Nguyễn
Ngọc hoảng loạn đến thế này, cơn giận của cô chẳng những đã được xả ra
hết mà Hoắc Tử Nhiêu ở dưới suối vàng cũng có thể được nhắm mắt…
Nguyễn Ngọc ngây người
trong giây lát thì mới phản ứng lại được. Vừa nãy Ngụy Hoàng… lẽ nào là
đang cố tình trêu đùa nàng ta để mua vui cho Hạ Lan hoàng hậu?
Nàng ta nhìn hai người
với vẻ không dám tin, cứ nghĩ là mình đã hiểu lầm nhưng ai ngờ Ngụy
Hoàng lại không cho nàng ta cơ hội tự lừa gạt bản thân mình. Dịch Dương
lắc đầu tỏ vẻ thương hại. “Nhìn xem, chẳng phải ngươi cũng biết nói
những lời mềm mỏng sao? Nếu đã như thế thì sao lúc nãy phải làm bộ kiên
cường để khiến ngươi ta mất hứng chứ?”
Người Nguyễn Ngọc không tự chủ được mà run lẩy bẩy. Nỗi sỉ nhục này còn khiến nàng ta khó chịu hơn là phải chết. Bọn họ dám…
“Thật ra ấy à, biết trẫm
trêu đùa ngươi thì ngươi nên vui mừng mới phải.” Thấy Nguyễn Ngọc sắp
lên cơn điên, Dịch Dương ung dung bổ sung thêm một câu. “Thế chứng tỏ ít ra trẫm không định kiên quyết giết các người, ngươi còn có hy vọng.”
Sự kích động muốn liều
chết với Dịch Dương vừa bùng lên trong Nguyễn Ngọc lập tức bị dập tắt.
Nàng ta gần như là ngơ ngác nhìn anh.
“Trẫm và Công Tôn đã
thương lượng với nhau một điều kiện, nếu hắn làm cho trẫm một chuyện thì trẫm sẽ thả hắn ra. Nhưng trẫm vẫn chưa yên lòng lắm, sợ hắn rời khỏi
Cận Dương thì sẽ đổi ý nên phải nắm cán trong tay mới được.” Dịch Dương
buông mắt xuống, nhìn thẳng vào Nguyễn Ngọc. “Thế nào, ngươi có muốn làm cái cán ấy không?”
Nguyễn Ngọc nuốt một ngụm nước bọt. “Ý của Ngụy Hoàng là ta ở lại làm con tin, ngài sẽ thả sư phụ ra.”
“Không sai.”
Nguyễn Ngọc hít sâu một hơi. “Đương nhiên ta đồng ý.”
Đừng nói nàng ta vốn
không có tư cách để lựa chọn, cho dù nàng ta có thể chạy thoát thì vì sư phụ, nàng ta cũng sẽ không chạy trốn một mình.
Cái mạng này vốn là do sư phụ cứu về, nếu có thể chết vì người thì còn gì tốt hơn.
Dịch Dương liếc mắt ra
hiệu với người bên cạnh, lập tức có người bưng một cái khay có chứa một
ly rượu vào, đưa tới trước mặt Nguyễn Ngọc.
Nguyễn Ngọc không thèm
hỏi han gì nhiều mà bưng cái ly lên uống ngay tức khắc, động tác hết sức dứt khoát. Khi nàng ta uống xong ly rượu thì trong mắt mới hàm chứa sự
nghi hoặc.
“Yên tâm đi, đây không
phải là rượu độc mà bên trong chỉ bỏ thêm chút ít gì đó thôi.” Dịch
Dương thản nhiên nói. “Khiến cho võ công của ngươi tạm thời không thể sử dụng được, cũng giống như người thường.”
Nguyễn Ngọc nhắm hai mắt lại, cười tự giễu. “Không sao cả.”
***
Lúc rời khỏi Huệ An Cung, Thương Lâm và Dịch Dương ngồi chung một chiếc kiệu, cung về lại Tiêu Phòng Điện.
Chiếc kiệu rất rộng rãi
nhưng hai người lại ngồi rất gần nhau. Thương Lâm gối đầu lên vai Dịch
Dương, tay vô thức nghịch những ngón tay anh. “Khi Tô Kị lấy được thứ
anh cần, anh sẽ tha cho Nguyễn Ngọc ư?”
“Em muốn thế nào?”
“Em muốn thế nào thì có
quan trọng gì đâu, anh không thể nuốt lời vì em được.” Cô không tin anh
sẽ vì cô mà làm trái nguyên tắc của mình. Chuyện lật lọng này có vẻ như
không được liêm sỉ cho lắm.
“Bây giờ mà nói những
chuyện này thì hơi sớm đấy. Bản thân Tô Kị có thể sống trở về hay không
còn chưa biết nữa kìa, còn lo gì tới Nguyễn Ngọc chứ?”
Động tác của Thương Lâm bỗng khựng lại trong chốc lát. “Có nguy hiểm sao?”
Dịch Dương cúi đầu, bình tĩnh nhìn cô.
Dưới ánh mắt của anh,
không biết sao Thương Lâm lại cảm thấy rất căng thẳng, cô cười gượng vài tiếng rồi rúc mình vào trong góc. Nhưng đã quá muộn, chưa lùi được bao
xa thì đã bị anh kéo trở lại.
Dịch Dương ôm chầm lấy cô, khẽ nheo mắt lại. “Lo lắng à?”
Thương Lâm nghĩ ngợi một lát rồi dè dặt trả lời. “Tốt xấu gì hắn cũng từng cứu em, lo lắng một chút cũng là chuyện thường mà.”
“Rất bình thường.” Dịch Dương lặp lại lời cô, cười khẽ một tiếng.
Thương Lâm cảm thấy nụ
cười của anh rất kì quái, đang định nói gì đó để làm dịu không khí thì
liền cảm thấy cổ mình nóng lên… thì ra anh cúi đầu hôn lên nơi ấy.
Chiếc cổ ngọc ngà mịn
màng, môi của anh thì nóng cháy, mang theo sự khiêu khích nên chỉ chốc
lát là đã khiến cả người Thương Lâm mềm nhũn ra. Anh nhân cơ hội này đặt cô lên ghế, sau đó áp người lên trên.
Trên người bị đè nặng
khiến Thương Lâm cảm thấy hơi khó thở, thế mà tay của anh vẫn cứ làm
loạn khắp nơi, khiến cô gần như là không thở nổi, chỉ có thể bị động
nhận lấy.
Hôn đến khi kiềm lòng
không đậu, cô phải vươn tay ôm lấy cổ anh. Ống tay áo rộng bằng lụa
trượt xuống để lộ cánh tay trắng trẻo, cùng với những dấu vết còn chưa
mất hẳn trên ấy…
Quả thực là điên rồ!
Thương Lâm không biết
phải chăng những chàng trai vừa được nếm thử trái cấm cũng đều như thế,
sức lực tràn trề đến mức thừa thải, cực kỳ ham thích chuyện đó. Nhờ phúc của anh, gần đây cô chưa được ngủ ngon lấy một giấc.
“Hôm ấy em đã nói nuôi ba ngàn trai bao thích hơn là hầu hạ hoàng đế…” Dịch Dương ngậm lấy vành
tai cô, cắn mút đến khi tay chân cô tê dại mới khàn giọng nói. “Có ý
nghĩ ấy chắc chắn là do tên hoàng đế ấy không đủ lợi hại.”
Anh nhìn cô, trong đôi
mắt ánh lên vẻ khó tả. “Anh phải uốn nắn lại quan điểm của em. Cho dù ba ngàn trai bao cộng lại thì cũng không thể so được với một mình anh.”
…Má ơi, lòng háo thắng
của anh có cần mạnh mẽ đến thế không? Chuyện này mà anh cũng muốn lấy
một địch trăm… à không, lấy một địch ngàn sao!
Hai nén hương sau, chiếc
kiệu dừng lại trước Tiêu Phòng Điện nhưng hoàng đế và hoàng hậu vẫn chưa chịu bước ra. Lúc nãy mọi người đã nghe thấy những âm thanh khe khẽ
phát ra từ trong kiệu và cảm nhận được lửa nóng trong ấy cho nên đều im
lặng ở ngoài đợi, ngay cả đại thái giám Vương Hải cũng không dám bước
tới hỏi han.
Lại qua một lát sau, mọi người mới nghe thấy giọng nói trầm khàn của hoàng đế bệ hạ. “Quay lưng lại hết đi!”
…Mệnh lệnh này dường như rất quen thuộc.
Vương Hải thành thạo dăn
dặn vài tiếng, mọi người đều đồng loạt quay người đi. Khi ấy Dịch Dương
mới bế Thương Lâm với quần áo tả tơi, tóc buông lỏng lẻo từ trong kiệu
ra ngoài. Sau đó xác định đúng mục tiêu, đi thẳng về cung điện phía đông mà không hề do dự.
***
Ngày hôm sau khi Thương
Lâm thức dậy thì Dịch Dương đã lên triều. Cô nằm trong chăn, uốn người
một cái, ổn định lại cảm xúc xong mới trấn tĩnh gọi một tiếng: “Nhập
Họa!”
Nhập Họa sớm đã dẫn cung
nữ chờ đợi bên ngoài, nghe thấy tiếng gọi thì lập tức vui vẻ bước vào,
nhào tới bên giường, hớn hở gọi một tiếng. “Công chúa.”
Thương Lâm bị vẻ mặt của nàng ta làm ngượng ngúng. “Giúp ta lấy quần áo tới đây.”
“Nô tì đã chuẩn bị rồi..” Nhập Họa cười nói. “Để nô tì hầu hạ công chúa thức dậy.”
Khi thay quần áo, Thương
Lâm cứ cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình hơi là lạ, cho dù cô đã
cố gắng nhưng vẫn không sao làm lơ nó được, cuối cùng chỉ có thể nghiến
răng thầm mắng Dịch Dương vài tiếng khốn nạn.
Cô nhớ lại đêm hôm qua,
anh ôm cô, quấn lấy nhau trên kiệu. Vốn chỉ là hôn môi nhưng cuối cùng
lại không thể kiềm chế được, gần như là gây ra âm thanh hơi lớn. May mà
cô vẫn giữ được lí trí, nếu không thì hậu cung của Đại Ngụy đã trình
diễn tiết mục ‘ân ái trong kiệu’ rồi…
Nhưng cho dù chỉ có thế thì cũng đủ để cô xấu hổ.
Đêm qua, lúc ở trong
kiệu, Dịch Dương thấy cô xấu hổ, khăng khăng không chịu ra ngoài thì mới sai những người khác xoay mặt đi. Khi anh ra lệnh, cô lập tức nghĩ ngay tới trước kia anh cũng từng ra mệnh lệnh như vậy. Lúc ấy vì kinh nguyệt tới nên quần áo cô bị bẩn. Sau đó, dù bị hiểu lầm thì cô vẫn có thể
thoải mái chấp nhận vì biết mình trong sáng. Nhưng không ngờ, chỉ trong
vòng một năm ngắn ngủi, cô đã trở nên ‘sa đọa’ như vậy…
Xã hội phong kiến đúng là xa hoa dâm dật!