Căn phòng trở nên yên ắng.
Hai người đàn ông đều
không nói chuyện, một người ngồi, một người đứng, giữa có cách nhau một
khoảng chừng năm bước, giống như là đang giằng co nhau.
Tô Kị nhìn vẻ mặt khuôn
mặt ung dung bình thản của Dịch Dương, nhớ tới tâm trạng rối rắm bất an
của mình trên đường tới đây, bỗng dưng cảm thấy tức cười.
Hắn bị người ta lừa gạt
bao lâu nay, kết quả là lại phát hiện ra chân tướng dưới sự trợ giúp của kẻ địch, đúng là vô dụng cực kỳ.
“Trương tướng quân cả đời anh hùng, vì dân vì nước, cuối cùng lại hàm oan mà chết, đúng là khiến
người ta phải thương tiếc. Công Tôn huynh thân là con trai, đương nhiên
phải gánh vác trách nhiệm tẩy rửa oan khuất, báo thù rửa hận cho cha.
Dịch Dương từ tốn nói: “Trước đây bị mê muội thì có sao, sau này đi đúng đường là được.”
Trương Bân – Trương tướng quân.
Thương Lâm nắm bắt được
từ ngữ quan trọng, nhanh chóng đưa vào trong não rồi tìm kiếm như search Google. Không uổng công cô đọc nhiều sách sử như vậy nên bây giờ chỉ,
trong trong vài giây ngắn ngủi liền tra ra được tư liệu.
Đó là một đại tướng quân
của Bắc Yến vào mấy mươi năm trước, nghe nói là bản lĩnh cao cường,
tướng mạo khôi ngô, anh dũng thiện chiến, dùng binh như thần, rất được
hoàng đế lúc bấy giờ coi trọng. Một vị tướng tài như vậy, lẽ ra phải là
trụ cột vững vàng của nước nhà nhưng điều khiến người ta bất ngờ là vị
Trương tướng quân trăm trận trăm thắng này lại đột nhiên thất bại trong
một trận chiến cực kì quan trọng trong cuộc chiến đã kéo dài nhiều năm
với người Nam Ngụy, khiến cho Ngụy Quốc vượt qua sông Tuy, suýt chút nữa là làm mất thành Truyền Tuy.
Trận đánh ấy đã được ông
ta chuẩn bị trước, người khắp Yến Quốc đều đang chờ đón chào thắng lợi
nên tin bại trận vừa truyền về thì từ trên xuống dưới đều xôn xao, tiếng trách móc ồ ạt ập tới khiến người ta không đỡ nổi.
Mọi người không sao hiểu
nổi, rõ ràng đây là một trận chiến không thể thua cũng không có lí gì để thua mà sao Trương tướng quân lại thất bại cho được?
Bởi vì nghi hoặc này cho
nên nửa tháng sau, khi hoàng đế dùng tội danh bán nước, cấu kết với giặc để bắt giam Trương tướng quân thì mọi người không có gì để chất vấn.
Ai nấy cũng đều ngộ ra, thì ra là thế. Bởi vì cấu kết với Ngụy Quốc cho nên mới cố ý thua bọn họ.
Trương tướng quân bị phán tử hình, hành quyết tại một cái chợ ở phía Tây Dục Đô. Ngày hành hình,
bách tính cả thành đề đổ nhau ra xem, tiếng mắng chửi không ngừng vang
lên, còn Trương tướng quân ngồi trong xe tù thì lại không nói tiếng nào.
Mãi đến khi lưỡi đao của đao phủ hạ xuống.
Lúc trước khi Thương Lâm
đọc tới đoạn sử này thì còn cảm thán rằng một đại hảo hán như thế, không chịu ở yên làm anh hùng dân tộc mà lại chạy đi thông đồng với địch,
chẳng lẽ ăn no không có việc gì làm sao? Bây giờ thì hay rồi, mạng không còn, danh tiếng cũng nát bét, ngàn năm sau chỉ có thể làm nhân vật phản diện ở trong phim, nói không chừng diễn viên đóng vai ông ta còn diễn
rất bỉ ổi, nghĩ thế nào thấy cũng không đáng!
Nhưng sao nghe giọng của
Dịch Dương thì hình như Trương tướng quân bị người ta hãm hại, hơn nữa
Tô Kị lại là con trai của ông ta?
Tay đặt lên bình phong,
cô kề sát hơn để nghe cho rõ và quan sát thần sắc của Tô Kị. Cô còn nhớ
sử sách có viết rằng sau khi Trương tướng quân chết, trai tráng từ mười
bốn tuổi trở lên của họ Trương đều bị chém đầu, còn từ mười bốn tuổi trở xuống thì bị lưu đày lên phương Bắc. Nhìn tuổi tác của Tô Kị thì có lẽ
khi ấy vẫn chưa đầy mười bốn tuổi, vậy thì thuộc thành phần bị lưu đày.
“Sóc Phương lạnh lẽo,
Công Tôn lại mang tội trong người, nhất định là chịu mọi sự hành hạ.
Trong tình hình như thế mà còn có thể sống sót, có thể thấy được nghị
lực phi thường.”
“Ngụy hoàng quá khen
rồi.” Tô Kị thản nhiên nói. “Thảo dân của chết tại nên đầy gió tuyết ấy
là bởi vì mình không thể chết được.” Hắn cười tự giễu. “Nếu khi đó ta
xuống địa phủ thì không có mặt mũi nào để gặp phụ thân cả.”
“Đúng là như thế.” Dịch
Dương nói. “Ngươi gần như là thập tử nhất sinh mới có thể thoát khỏi nơi đó, lại học được bản lĩnh hơn người chẳng phải là để báo thù cho người
của Trương gia sao? Chỉ có như thế thì mới có mặt mũi mà xuống đoàn tụ
với người thân.”
Tô Kị nhớ tới năm đó, năm hắn mười sáu tuổi, chạy trốn suốt ba ngày trong gió tuyết dày đặc, cuối cùng có thể trốn khỏi Sóc Phương đã cầm tù mình suốt bốn năm trời.
Hắn về lại Dục Đô, quanh
quẩn trong thành tìm kiếm mọi cách để báo thù cho cha nhưng lại không có manh mối gì. Đúng vào lúc tuyệt vọng, hạ lan Duệ đã tìm tới hắn.
Hắn biết ông ta là bạn
của cha mình, cũng biết sau khi cha xảy ra chuyện, ông ta cũng từng tìm
cách giúp đỡ cho nên đó là người đáng để tin cậy.
Trên thực tế, Hạ Lan Duê
cũng thể hiện mình là một vị bá bá khoan dung độ lượng, ông ta chẳng
những không chỉ trích hắn tội trốn khỏi nơi lưu đày mà còn bảo Yến Quốc
quá nguy hiểm nên đã phái người đưa hắn đến Ngụy Quốc, tạm thời trốn ở
đó. Trước khi đi ông ta đưa cho hắn một phong thư, bảo hắn đi tìm người
trong thư, đối phương sẽ sắp xếp cuộc sống của hắn.
Hắn nghe theo lời của Hạ
Lan Duệ, xuống phía Nam đi tới Ngụy Quốc nhưng lại không đi tìm người mà Hạ Lan Duệ nói mà tìm một con đường khác. Tuy không nhận ân huệ của ông ta nhưng trong lòng hắn luôn thấy cảm kích, tin rằng ông ta là một
huynh đệ tốt, người duy nhất trong triều dám có liên quan tới cha mình.
Ý nghĩ ấy luôn ở trong
đầu, thôi thúc hắn tự tìm đến Hạ Lan Duệ tỏ ý nguyện làm việc cho ông ta khi trở lại Dục Đô, coi như là báo đáp, hi vọng ông ta có thể tra ra
được kẻ chủ mưu đã hãm hại cha hắn năm đó.
Ông ta đã đồng ý.
Lúc đó khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành ấy, Tô Kị không sao ngờ được rằng mọi chuyện đều là do ông ta gây ra.
Tô Kị nắm chặt nắm đấm. “Hắn luôn giúp đỡ ta, khi cha ta còn sống là huynh đệ tốt của người nên ta mới tin hắn.”
“Đứng trước địa vị, huynh đệ ruột thịt còn có thể giết huống chi là…” Dịch Dương nói. “Trương
tướng quân làm người chính trực nên đương nhiên không chịu tham gia
chuyện phản nghịch, vì thế làm chướng mắt một vài người.”
Tô Kị hít sâu một hơi. “Vậy ta phải làm sao đây?”
“Rất đơn giản, giết Hạ Lan Duệ”
“Két…”
Bình phong bỗng nhiên
lung lay một chút, tuy âm thanh phát ra rất nhỏ nhưng trong hoàn cảnh
tĩnh mịch này, nó vẫn rõ như tiếng sấm.
Hai người đàn ông nhìn về hướng phát ra âm thanh, khác nhau là vẻ mặt Dịch Dương rất thản nhiên
còn Tô Kị thì hết sức ngạc nhiên.
Hắn và hoàng đế bàn
chuyện cơ mật nên đương nhiên nghĩ căn phòng này đã không còn ai khác.
Hơn nữa bên ngoài có thân tín của hoàng đế trông chừng, tâm trạng của
hắn rối bời nên nhất hời mất cảnh giác.
Sau bức bình phong này có người đang nấp ư?
Dường như phát hiện ra suy nghĩ của hắn, Dịch Dương giải thích. “Công Tôn cứ yên tâm, không sao đâu.”
Hoàng đế đang nói với Tô Kị rằng hắn biết trong phòng có người, hơn nữa còn cho phép người đó nghe sao.
Tô Kị càng ngạc nhiên hơn.
Hắn đưa mắt nhìn xung
quanh một vòng, bỗng nhiên cảm thấy khác thường. Trên chiếc sạp nhỏ cách đó không xa có một chiếc khăn lụa trắng tinh, không khí còn lan tỏa
hương thơm thoang thoảng dễ chịu, Tô Kị không cho rằng ngụy hoàng lại
dùng mùi hương ấy, vậy thì chỉ có thể là do người vừa ở đây lưu lại.
Là một cô gái.
Tô Kị nhìn vẻ mặt ung
dung của Dịch Dương, đôi mày kiếm khẽ cau lại. Vào thời khắc hành quân
đánh trận nguy cấp, hắn chẳng những nhàn nhã thong dong mà còn có hứng
thú mây mưa với đàn bà. Quan trọng hơn là cô gái đó không chắc chắn
không phải là do quan viên ở Huệ Châu tiến cử mà là người hắn dẫn theo
từ Cận Dương tới đây, nếu không hắn sẽ không tin tưởng như vậy, để cho
nghe chuyện đại sự thế này mà không nghi kị.
Tô Kị cảm thấy tâm trạng
của mình rối bời. Lúc còn ở Yến Quốc hắn đã nghe Hạ Lan hoàng hậu có
thai, Ngụy Hoàng đưa nàng đến hành cung ở Nam Sơn tĩnh dưỡng, thế mà giờ lại mang theo người phụ nữ khác đi đánh trận. Bị đối xử ghẻ lạnh như
thế, nàng chịu được sao?
Chẳng phải trước nay Ngụy Hoàng vẫn rất sủng ái Hạ Lan hoàng hậu ư?
“Ừm, nói ra thì Công Tôn
và nàng ấy cũng quen mặt, gặp nhau cũng chẳng sao.” Dịch Dương bỗng
nhiên nói, trong mắt ánh lên vẻ thích thú. “Nàng ra đây đi.”
Tô Kị trợn tròn mắt, không dám nhìn bức bình phong kia, không dám tin vào suy đoán của mình.
Bức bình phong được làm
từ gỗ đàn hương, ở giữa căng một lớp lụa trắng, ánh nến chiếu xuyên qua
có thể nhìn thấy một bóng người lờ mờ.
Bóng người đó nhúc nhích, sau đó thì từ từ bước ra khỏi bình phong, xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cách hai tháng, Tô Kị lại nhìn thấy Thương Lâm.
Nàng mặc quần áo trắng
tinh, mái tóc dài được buộc lại bằng một dải lụa, vén sang một bên.
Gương mặt xinh xắn không tô son điểm phấn, thanh nhã như một vầng trăng
vừa lên, ánh mắt thì sáng ngời như ánh trăng.
“Tô đại hiệp.” Cô chậm rãi lên tiếng. “Đã lâu không gặp.”
Tô Kị nhìn cô một lát rồi dời mắt sang nơi khác. “Hoàng hậu nương nương.”
“Lúc nãy nàng cũng nghe
những lời Công Tôn nói rồi đó, nàng có suy nghĩ gì không?” Dịch Dương từ tốn nói, dường như không hề cảm thấy mang chuyện quốc gia đại sự ra nói với một cô gái là có gì không thỏa đáng.
Huống chi đây còn là công chúa của Yến Quốc.
“Thần thiếp là người chốn thâm cung, nào dám can dự vào chuyện của bệ hạ.” Thương Lâm nói. “Có
điều thần thiếp cảm thấy nếu như Yến Quốc không nằm trong tay của tứ
hoàng thúc thì quan hệ của hai nước sẽ không trở nên tồi tệ thế này.”
Hạ Lan Duệ là con thứ tư nên theo tôn ti, Thương Lâm phải gọi hắn ta là tứ hoàng thúc.
“Yến Quốc… nằm trong tay hắn?” Tô Kị lặp lại.
“Lẽ nào không phải thế
sao?” Thương Lâm quay đầu sang nhìn hắn, ánh mắt cực nghiêm túc. “Chẳng
lẽ Tô đại hiệp chưa hề nghe qua câu nói trong điện Huy Thăng có hai
hoàng đế, một đứng một ngồi sao? Tứ hoàng thúc chính là vị hoàng đế đang đứng.”
Hoàng đế đứng là cách nói để chỉ hoạn quan Lưu Cẩn thời Chính Đức triều Minh, Thương Lâm dùng nói để so sánh với Hạ Lan Duệ tức nói ông ta có dã tâm và quyền lực rất
lớn.
Đương nhiên Tô Kị chưa
từng nghe qua câu nói này nhưng hàm ý trong lời của Thương Lâm đã khiến
cho hắn cả kinh, ngay cả sống lưng cũng toát mồ hôi hột.
Thương Lâm nhìn Tô Kị,
điều động kĩ năng diễn xuất của mình ra, ngay lập tức tiến vào trạng
thái đại nghĩa lẫm liệt của một công chúa hòa thân. “Ta biết Tô đại hiệp trung thành với Yến Quốc, sao ta lại không như vậy? Lúc trước nếu không vì an nguy của quốc gia thì sao ta lại phải đến Ngụy Quốc xa xôi để hòa thân? Nhưng bởi vì trung thành nên ta mới không thể dung túng cho bọ
loạn thần tặc tử kia. Để lại những mầm độc như thế sẽ gây họa đến dân
chúng cả hai nước, cuối cùng thành đại họa.”
“Trẫm không hề muốn gây
chiến với Yến Quốc, chuyện lần này hoàn toàn là do bị bức bách mà ra.
Nếu Công Tôn bằng lòng giúp trẫm một tay thì hai nước vẫn có thể sống
trong hòa bình, cùng hưởng an lành.”
Tô Kị im lặng một lúc
lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên. “Ta từng nói với chính mình rằng nếu có ai giúp ta tra ra được chân tướng của mối thù giết cha thì sẽ nguyện làm
việc cho người đó, tuyệt đối không trái lại. Ta cũng từng thế trước mộ
phần của Trương gia rằng sẽ tự tay mình giết chết kẻ thù, rửa hận cho ba đời nhà họ Trương. Bây giờ Ngụy hoàng giúp ta tìm được kẻ thù giết cha, Hạ Lan Duệ lại là kẻ thù của ta, ngài muốn giết hắn, Kị tôi đương nhiên chịu sự sai bảo của ngài.”