Yến Quốc hô hào lí do
khai chiến một cách rất đường đường chính chính, giống như là thay trời
hành đạo. Đương nhiên Ngụy Quốc cũng không chịu thua kém, dưới tay hoàng đế đều nuôi những cây bút sắc sảo hơn người, chết họ cũng có thể viết
thành sống được, huống chi là một bản tuyên ngôn khai khiến mà thôi.
Hịch văn thảo phạt Ngụy
vừa được ban ra, Ngụy Quốc đã có ngay sự đáp trả, nói là chuyện Yến
Hoàng gặp thích khách không hề có liên quan gì tới Ngụy Quốc, chẳng qua
là Yến Quốc muốn lấy chuyện này làm cái cớ để phóng hỏa thiêu Yêm Môn
Trấn, khiến cho hàng ngàn bá tánh của Ngụy Quốc bị thiệt mạng, như thế
là làm trái với hiệp ước hòa bình của hai nước. Hành vi lật lọng thất
tín này thật sự khiến cho Ngụy Quốc không thể nhẫn nhịn được nữa.
Hàng trăm hàng ngàn câu văn hay chữ tốt được viết ra, cuộc bút chiến này không tiếp tục được nữa, thôi thì dùng vũ lực đi!
Khi ngọn lửa chiến tranh
vừa được nhen lên, trong thành Cận Dương cũng lưu truyền những tin đồn
thất thiệt, toàn bộ đều có liên quan đến Hạ Lan hoàng hậu. Người ta đồn
rằng Hạ Lan hoàng hậu da trắng như tuyết, dung mạo xinh hơn hoa, vô cùng kiều diễm, là hồ li tinh mà Yến Quốc đã lựa chọn kĩ càng, đưa sang Ngụy Quốc để mê hoặc hoàng đế Ngụy Quốc. Nếu không, bệ hạ vốn đang sủng ái
Hoắc quý phi sao lại đột nhiên mê mệt nàng ta, thậm chí còn vì nàng ta
mà xử lí Hoắc quý phi?
Lời đồn càng ngày càng
xôn xao, thậm chí cuối cùng còn có người hoài nghi cái chết của Hoắc quý phi phải chăng là do hoàng hậu thiết kế hãm hại? Có lẽ nàng ta không hề độc hại hoàng hậu mà là trúng bẫy của người khác…
“Thật không ngờ Thương
Lâm em cũng có ngày trở thành hồng nhan họa thủy như Bao Tự, Đát Kỉ.”
Thương Lâm soi gương cả buổi trời, ngắm nghía nhan sắc diễm lệ động lòng người trong gương, cảm thán. “Cảm giác dựa vào sắc đẹp để kiếm cơm cũng không tồi, thậm chí rất tốt.”
“Đừng có tự dát vàng lên
mặt mình nữa.” Vẻ mặt Dịch Dương bình tĩnh nhưng lời nói thì hết sức cay độc. “Diện mạo thật sự của em vốn chỉ bằng một nửa Hạ Lan Tích. Anh bị
cô ta mê hoặc thì không nói, nếu bị em mê hoặc thì đúng là có lỗi với
thị lực 2.0 của anh.”
Thương Lâm đang say sưa
đóng vai hồng nhan họa thủy thì bị dội cho một gáo nước lạnh, vì thế cô
nắm chặt nắm đấm, giả vờ đánh anh. “Biết ngay là đàn ông các anh cùng
một giuộc như nhau: nông cạn, là động vật chỉ dựa vào thị giác!”
Dịch Dương nhướng nhày, vừa không khẳng định cũng không phủ định.
Thương Lâm bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác. “Nói thật, anh còn nhớ diện mạo thật của em không?”
Động tác của Dịch Dương khựng lại, anh nghiêng đầu sang nhìn cô.
“Diện mạo của em vốn… kém Hạ Lan Tích nhiều lắm sao?”
Trầm ngâm giây lát, anh
khẽ mỉm cười. “Thật ra trước kia anh khá thích mấy người đẹp ngực bực
gợi cảm. Ngôi sao mà anh thích nhất là Angelina Jolie.”
Thương Lâm chớp mắt, chưa hiểu anh định nói gì. “Anh thích Angelina Jolie thì liên quan gì tới em?”
“Lẽ nào không không thấy
nhìn từ trên xuống dưới hậu cung này, người phù hợp với hình tượng mỹ
nhân ngực bực gợi cảm trong lòng anh nhất chính là Hoắc Tử Nhiêu sao?”
Dịch Dương nhàn nhã nói: “Cô ta là hình mẫu lí tưởng của anh.”
Thương Lâm cảm thấy cuộc
đối thoại này không cách nào tiếp tục được nữa. Nói cô còn thua xa Hạ
Lan Tích thì đã quá đáng lắm rồi, bây giờ còn nói thật ra Hạ Lan Tích
cũng chẳng là gì, Hoắc Tử Nhiêu mới là hình mẫu lí tưởng của anh. Nếu cô ta đã hợp khẩu vị của anh như thế thì sao lúc trước lại ban chết cho cô ta?
“Nhưng dù Hoắc Tử Nhiêu có hợp khẩu vị của anh đi nữa thì anh cũng không thích cô ta, em đoán xem là tại sao?”
Thương Lâm châm chọc anh. “Sợ bị ông già của cô ta chơi chết chứ sao.”
Rõ ràng là cô định báo thù. Thật ấu trĩ.
Dịch Dương lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “Không, nguyên nhân chủ yếu không phải là cái này.”
“Vậy thì tại sao?”
Dịch Dương nhìn cô, cười như không cười. “Đương nhiên là do… cô ta không thể bước vào tâm hồn anh.”
Trong mắt anh tràn ngập
vẻ trêu tức, nhưng khi nhìn cho thật kĩ thì sẽ có thể phát hiện ra trong ấy ẩn chứa sự dịu dàng tình cảm. “Cho nên em đã hiểu chưa?”
“Ý của anh là anh chọn em không phải vì dung mạo của em mà bởi vì em đã bước vào tâm hồn của anh?” Thương Lâm nửa tin nửa ngờ?
Không bình thường chút nào! Cái gã này cũng biết nói những lời tình cảm thế sao? Đúng là không giống với anh!
“Không, trên đời này
không người phụ nữ nào có thể bước vào tâm hồn của anh. Anh chọn em chủ
yếu là do em quá phiền phức.” Sự thật chứng minh, người độc miệng mãi
mãi không thể ngừng được việc phun nọc độc xung quanh. “Anh bị sự khăng
khăng cố chấp của em khiến cho không còn cách nào khác nên không thể
không cúi đầu tuân theo sự an bài của vận mệnh, ở bên cạnh em.”
Thương Lâm: “……”
Tuy miệng Dịch Dương
không nói được câu gì dễ nghe nhưng tâm trạng của Thương Lâm vẫn cảm
thấy rất tốt, nguyên nhân là do bị câu nói ‘sự an bài của vận mệnh’ của
anh làm cho cảm động. Thật ra cũng chả có gì mà phải để bụng, bọn họ đến được đây đã là duyên nợ tốt nhất, đã định là sẽ ở bên nhau mãi.
Vì thế, Thương Lâm không để ý đến những lời đồn đại ấy nữa. Đây cũng đâu phải lần đầu tiên cô hứng chịu búa rìu dư luận.
Vào lúc này mới thấy sự
tiên liệu của Dịch Dương là chuẩn xác biết bao. Trong tình hình này,
những người đó gán cho cô cái tội yêu nữ do địch phái tới, chuyên làm
hại dân chúng Ngụy Quốc. Thời kì hai nước giao chiến với nhau vốn là
thời kì nhạy cảm, quần chúng rất dễ bị kích động, khinh suất một chút là những đại thần kia có thể nói ra những lời đại loại như ban chết cho
cô.
Nhưng bây giờ thì khác
rồi. Trong bụng cô còn có long thai của hoàng đế, cho dù có sai phạm
nghiêm trọng đến đâu thì cũng phải hoãn lại vì đứa trẻ, huống chi cô đâu có bị người ta bắt lấy sai phạm nào.
Vì thế, Dịch Dương chỉ cần dùng chút mánh lới là có thể trấn áp được lời đồn thất thiệt này.
***
Giữa tháng năm, đại quân
đã được tập hợp xong, đóng tại ngoại thành Cận Dương, chỉ chờ đợi quyết
định sau cùng là có thể xuất phát.
Người được chọn là chủ soái là ai?
“Xa Kị tướng quân là thân tín của Hoắc Hoằng nhưng Phiêu Kị tướng quân Lí Hưng lại từng có ân oán với lão ta. Nếu anh muốn áp chế Hoắc Hoằng thì chi bằng hãy phong Phiêu Kị tướng quân làm chủ soái.” Thương Lâm bốc lấy một miếng bánh ngọt, từ từ cho vào miệng, sau đó mới phủi tay, đề nghị.
“Lí Hưng không thích hợp.”
“Nhưng không chọn hắn thì không còn người nào khác cả.” Thương Lâm lo lắng. “Lẽ nào để mặc Hoắc
Hoằng hoặc thân tín của lão làm chủ soái? Có câu ‘tướng ở ngoài có thể
không nghe theo lệnh vua’, nếu lão giở trò tạo phản thì chúng ta gặp rắc rối to.”
“Đương nhiên anh sẽ không để cho một mình lão nắm độc quyền nơi tiền tuyến.” Giọng Dịch Dương hết sức bình thản.
Thương Lâm nghe ra được ẩn ý trong lời của anh, nghi hoặc thăm dò. “Anh…” Đừng nói là kết quả mà cô đang đoán trong đầu nha.
Dịch Dương quay đầu sang nhìn cô bằng đôi mắt đen kiên định. “Anh muốn tự mình xuất chinh.”
Miếng bánh vừa nuốt vào
miệng bỗng nghẹn lại trong cổ họng, Thương Lâm cố gắng lắm mới nuốt
xuống được, sau đó cảm thấy khó thở. Cô cúi đầu, bưng bình trà lên châm
cho mình một ly, sau đó chậm rãi uống một ngụm nước trà nóng.
“Lâm Lâm…”
“Được, em biết rồi.” Thương Lâm đặt cái ly xuống, giọng rất dứt khoát. “Anh đi đi, em sẽ ở trong cung đợi anh trở về.”