Chân tôi không bị nặng lắm nhưng cũng đau muốn chết, đi lại có phần hơi bất tiện, thực ra tôi không đơn thuần là trẹo chân, tôi là bị rạn xương, lỗi không hoàn toàn do đám người vô lương tâm kia, số là lúc còn nhỏ tôi từng ngã gãy chân một lần, dù đã lành vết thương nhưng chỗ xương đã lành ấy vẫn rất yếu ớt, lần này coi như là giọt nước làm tràn ly mà thôi.
Tôi không trách bọn họ, mẹ tôi nói làm người phải biết vị tha, huống hồ là do tôi không được khoẻ mạnh sẵn rồi, nhưng mà hình như đám người kia để tâm. Bọn họ kéo thành một đám quân nguyên tới chỗ tôi thăm hỏi, còn mua đường sữa gì đó, tôi không thích ồn ào, trong đầu khó chịu, bản thân cũng mệt nên dứt khoát trùm chăn kín mặt ngủ, mặc kệ bọn họ làm loạn. Không ngờ đám người này ồn ào như vỡ chợ, làm loạn tới mức bảo vệ của ký túc xá khu B thề là không cho đám người khu A bén mảng tới nữa. Tôi rất đắc ý!
Dù sao tôi cũng không ăn được đồ ngọt, tôi uống sữa vào là liền bị nôn sạch thôi mà, để tránh cho lòng tốt của bọn họ bị hết hạn sử dụng, tôi lại đem hết thảy trả cho bọn họ, vậy mà đám người này còn thi nhau trách cứ tôi lạnh lùng...
Thật sự tôi không uống được sữa mà!
Bọn họ không trêu tôi nữa, còn luôn bày ra vẻ ăn năn như vậy, nhất là Thẩm Ngạo Thần với Lâm Tân Dương, họ hình như có điểm hối hận, hừ, tôi ghét bọn họ lắm đấy, dù bây giờ có hối lỗi thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm đâu.
Để tránh rạn xương thành gãy xương tôi lại càng cật lực tránh xa bọn họ, tôi không thường hay ra ngoài làm bài tập nữa mà ở lì trong phòng ký túc xá bé tý tẹo kia, bạn cùng phòng với tôi vừa hay đều là thành phần mắt cú, đầu óc ngang hàng với Albert Einstein nên tôi sống khá thoải mái, bọn họ đều là một đám thần kinh chỉ biết học thôi mà haha.
Tôi lại sống thoải mái không được lâu, một hôm tôi đang đi khập khiễng đi mua thức ăn ở canteen trường thì bị Thẩm Ngạo Thần túm được, tôi lại đi khập khễnh làm cậu ta ngứa mắt a?
“Dạo này cậu tránh mặt tôi!”
“Không...có” tôi nói dối, tôi không quen nói dối nên hơi ấp úng.
“Nói dối”
Ặc! Sau mà cậu ta biết tôi nói dối ( *** nghĩ bằng đầu gối cũng biết em nói dối rồi thụ -_-)
Tôi cùng cậu ta rơi vào trầm mặc một lúc, tôi di di cái chân bó thạch cao trên đất giết thời gian đợi cậu ta chọc ghẹo tôi hay cái gì đó đại loại thế, dù sao tôi cũng chẳng trốn đi được, cậu ta túm áo tôi như túm cổ con chó con vậy.
“Tôi muốn chuyển tới ở cùng ký túc xá với cậu”
Thẩm Ngạo Thần đột nhiên nói, tôi ngẩn người, ai mà chẳng biết Thẩm Ngạo Thần vị gia gia này có nhà riêng gần trường học, mắc mớ gì lại muốn chui vào cái ổ chuột ở ký túc xá?
Tôi đói, muốn vùng ra, sáng nay tôi còn chưa ăn gì, à mà thực chất tôi luôn không ăn sáng, tiền đi làm thêm của tôi dù sao cũng không được nhiều nhặn lắm, chỗ tiền ông bà nội gửi tới còn chẳng đủ để đóng tiền học kia, vậy nên tôi cũng là bất đắc dĩ.
Thẩm Ngạo Thần khoẻ hơn tôi, thấy tôi muốn rời đi, cậu ta càng tóm tôi chặt hơn, chỉ là không ngờ bụng tôi bỗng nhiên sôi ùng ục.
Tôi đỏ mặt ấp úng không thành lời.
Thẩm Ngạo Thần lại cười khùng khục, tôi luôn không thích cậu ta cười nhạo tôi.
Tôi tức giận.
“Tiểu Bạch tôi dẫn cậu đi ăn trưa”
Tôi không thèm đi với cậu ta, Thẩm Ngạo Thần cũng không phải loại người thích đi năn nỉ người khác, vậy nên đúng như tôi dự đoán cậu ta trực tiếp vác tôi lên vai.tuduc
Tôi cũng mệt nên chẳng muốn dãy dụa, dù sao bụng tôi bị đè gập trên vai Thẩm Ngạo Thần đã đủ đau, hơn nữa cái chân bó thành bánh chưng kia của tôi không thích hợp vận động mạnh.
Tôi thấy may vì Thẩm công tử không đưa tôi tới mấy quán ăn sa hoa đắt đỏ, nhưng mà lúc cầm menu lên tôi vẫn không kìm được mà trừng mắt, tay cũng vô thức sờ ví tiền kẹp lép.
“Tôi mời cậu” Thẩm Ngạo Thần nghiêm túc nói, rất ít khi tôi thấy cậu ta nghiêm túc.
Tôi có thói quen vừa ăn vừa uống nước, không có nước tôi khó lòng mà nhai nuốt, cậu ta thấy tôi nhai trệu trào liền nghĩ rằng tôi không thích ăn cùng cậu ta liền sầm mặt. Tôi sợ cậu ta, cũng ngại không dám đòi uống nước, cố gắng nhét thức ăn vào miệng, rốt cục là bị nghẹn, ho tới long cả họng.
Từ ngày hôm ấy mỗi khi ăn cùng Thẩm Ngạo Thần trước mắt tôi đều là một cốc nước bự, cậu ta nói không muốn bị mất mặt khi đi ăn với tôi, dù sao đó cũng là chuyện sau này.
Chân tôi bắt đầu khỏi dần, tháo lớp bó bột ra, tôi lại đi lại hoạt động bình thường, vậy nên đám người kia lại tiếp tục bắt nạt tôi như một chuyện bình thường.
Lâm Tân Dương nói bọn họ là bắt nạt tôi tới nghiện rồi, cậu ta nhéo một miếng đau gần chết lên mặt tôi rồi cười ha ha đi đánh bóng rổ, tôi ngẫm lại thì hình như cả cái đội bóng rổ ấy ai cũng thích hành hạ tôi chơi.
Tôi bỏ công việc đi rửa bát thuê để làm gia sư, công việc này đến với tôi cũng là khá bất ngờ đi, cũng không khó khăn lắm, đơn giản là bổ túc lại kiến thức cho một học đệ kém tôi một tuổi, cậu ta rất thông minh nữa, chỉ là nghịch như quỷ còn thường xuyên cúp học.
Tôi biết lực học của tôi không tồi, chỉ là trong đám Albert Einstein tôi là đứa ít đơ nhất, học sinh trường này đặt biệt danh cho đám chúng tôi là Albert Einstein chẳng phải là vì ca ngợi chúng tôi thông minh đâu, họ là chế nhạo bọn tôi học nhiều thành đơ thôi. Bọn họ cũng không thích đám cận lòi mắt chúng tôi cho lắm.
Thật ra bản thân tôi cũng không thích, tôi vẫn luôn khát khao có được cơ bắp tay như bọn họ, chiều cao như của Thẩm Ngạo Thần chẳng hạn, tôi thở dài tự an ủi, mẹ tôi nói người ta chỉ trân trọng những gì mình không có, với lại trời cũng chẳng cho ai hay lấy hết của ai cái gì, nhưng mà nếu được chọn thì tôi vẫn muốn được giỏi đánh bóng rổ hơn là làm một trong đám Albert Einstein.
Tôi còn tự ti tới độ chẳng dám cầm quả bóng rổ kia...