Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 114: Chương 114




Edited by Hari.

Một canh giờ sau.

Yến Phất Quang nhíu nhíu mày, vẫn đem sự tình thiên thư nói một lần. Cuối cùng còn lấy thư của Già Ly thánh tăng ra cho nàng xem.

Bạch Lang nghe được mơ mơ hồ hồ, bỏ qua những chuyện khác, cũng có chút minh bạch.

Sư tôn lo lắng thiên thư sẽ ứng nghiệm tử kiếp của nàng.

Thịt heo khô đang nhai trong miệng cũng trở nên vô vị.

Nàng mím môi, bỗng nhiên cầm lấy Huyết Thanh Châu liên hệ với Phương Sinh.

Phương Sinh sau khi xử lý xong sự tình yêu thú, trở về phòng, vừa kiểm tra một lần trong phòng xem Ma Tôn có để thứ gì nghe lén hay không.

Cảm thấy vẫn chưa đủ an toàn, lại thiết lập một tầng phòng hộ nữa.

Đảm đương nhiệm vụ gian tế, điểm tu dưỡng này hắn vẫn phải có.

Sau khi hết thảy đã bố trí thỏa đáng, Phương Sinh đang định đi ngủ thì Huyết Thanh Châu bỗng sáng lên.

Tay hắn run lên, thiếu chút nữa ném văng đi.

Qua một lát sau lại nhặt về, không kiên nhẫn nói: “Long Nhật Thiên, ngươi muốn làm gì?”

Phương Sinh hiện tại đã biết, mỗi lần Long Nhật Thiên tìm hắn đều không có chuyện tốt.

Bạch Lang cũng không thèm để ý ngữ khí của hắn kém như thế nào, ho nhẹ một tiếng bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, ta chỉ là tìm thời gian quan tâm ngươi một chút. Dù sao chúng ta cũng là địch thủ, ta không thể để ngươi ở Ma Vực xảy ra chuyện mà cũng không biết.”

Lời này của nàng nói ba phải thế nào cũng được.

Biểu tình của Phương Sinh biến đổi: “Ngươi vẫn luôn chú ý tới ta?”

Yến Phất Quang giật giật khóe miệng xem hai người đối thoại.

Cảm thấy tên phản đồ của Vô Đỉnh Tự này đầu óc có vấn đề. Thế nhưng mới dăm ba câu đã bị khả năng ăn nói vụng về của Tiểu Bạch Long lừa gạt.

Quả nhiên, khi Bạch Lang muốn nói lại thôi, Phương Sinh bắt đầu tự tin bạo phát, cảm thấy giống như hắn lúc trước vẫn luôn chú ý Long Nhật Thiên, khi biết mình lần này phải đi làm chuyện lớn, Long Nhật Thiên cũng vẫn luôn chú ý tới hắn.

Hai người bọn họ thưởng thức lẫn nhau, làm địch thủ của nhau, chẳng phân biệt...... Đợi đã.

Chỉ trong nháy mắt trong đầu Phương Sinh liền não bổ ra một chuỗi tình tiết trong thoại bản.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói cho Long Nhật Thiên hắn ở đây hết thảy đều tốt, lại còn có thu hoạch phong phú.

Thu hoạch phong phú?

Bạch Lang nhướng mày, bắt đầu khách sáo.

“Ngươi nhìn thấy thiên thư rồi?”

“Thiên thư gì?” Phương Sinh theo bản năng hỏi lại.

Bạch Lang lúc này mới nhớ tới, trước khi Phương Sinh đi còn không biết sự tồn tại của thiên thư.

Bất quá như thế có thể lợi dụng.

Vì thế nàng tiếp tục nói: “Vũ khí bí mật của Ma Tôn chính là thiên thư a, ngươi không biết sao?”

Ngữ khí kinh ngạc này giống như Phương Sinh không biết vũ khí tiến công của Ma tộc thì chính là tên nhà quê vậy.

Trà trong miệng Yến Phất Quang thiếu chút nữa phun ra.

Phương Sinh bên kia đã không thể nhịn được nữa.

Hắn làm tên nhà quê một lần đã đủ nhục nhã, không thể lại bị lần thứ hai. Hắn chột dạ không biết thiên thư trong miệng Bạch Lang là cái gì, nhưng trên mặt lại một bộ vật nhỏ này sớm đã ở trong sự khống chế của ta, ậm ờ ứng thanh.

Bạch Lang lại nói: “Ngươi ở bên cạnh Ma Tôn nếu được trọng dụng, nhất định có thể thường xuyên nhìn thấy thiên thư đi?”

Phương Sinh:......

“Có thể nhìn thấy một ít đi.”

Hắn tùy ý đáp.

Trên mặt Tiểu Bạch lộ ra thần sắc quả nhiên là như vậy, hướng sư tôn nhướng mày, nói tiếp: “Ai, hình như nghe nói chỉ có nhân tài cơ trí mới có thể xem hiểu thiên thư. Phương Sinh ngươi thông minh như vậy......”

Phương Sinh quả nhiên:

“Như vậy toàn bộ Ma Vực chỉ sợ chỉ có một mình ta có thể xem hiểu thiên thư.”

Cuối cùng khi cuộc trò chuyện của hai người kết thúc, Bạch Lang không quên nói: “Vậy ngươi ngày mai nói cho ta biết trên thiên thư viết cái gì nha.”

Phương Sinh mơ mơ hồ hồ còn chưa phản ứng lại đã bị lừa vào tròng.

Sau khi cắt đứt liên hệ, Tiểu Bạch vỗ vỗ cái bàn, ý bảo sư tôn rót nước cho nàng.

Bộ dáng kiêu ngạo này của nàng thực có chút giống lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Trong lòng Yến Phất Quang như bị nhéo một cái.

Cũng không ngại để tiểu long này hưởng thụ một chút đãi ngộ cấp bậc thiên vương.

Trà nóng được rót ra chén.

Bạch Lang lúc này mới nói: “Ngươi xem đơn giản như vậy, rất nhanh sẽ biết bên trong nói đến chuyện gì.”

Nàng lại nói: “Nếu Phương Sinh không xem trộm được, vậy chúng ta đây liền xâm nhập Ma giới, huỷ hoại cái quỷ thiên thư kia!”

Ở trong lòng Tiểu Bạch, không có vấn đề nào là không giải quyết được, cho dù thứ này có liên quan đến vận mệnh của nàng thì cũng vậy mà thôi.

Yến Phất Quang vốn cho rằng nàng sau khi biết sẽ lo lắng, lại không nghĩ rằng Tiểu Bạch sẽ có phản ứng như vậy.

Tích tụ trong lòng cũng chậm rãi tan đi.

Cũng đúng, dù không vượt qua được, vậy sẽ luôn ở bên cạnh nàng là được.

Cũng không có gì đáng sợ cả.

“Nhật thiên đại vương nói rất đúng.”

Hắn cười khen câu.

Tiểu Bạch hôm nay túm được nỗi lầm của sư tôn, đắc ý vô cùng.

Sau khi được hầu rót trà nóng, trong lòng lại dừng một chút, đột nhiên quay đầu qua:

“Cái kia, tuy rằng ngươi là sư tôn của ta, nhưng nếu muốn cùng ta kết thành đạo lữ, nhất định hai chúng ta phải bình đẳng đúng không?”

Yến Phất Quang gật gật đầu.

“Tất nhiên.”

Đạo lữ không thể ở chung giống như sư đồ, Yến Phất Quang đã nhiều ngày vẫn luôn điều chỉnh, muốn cho hai người càng tự nhiên hơn một chút.

Sau khi hắn nói ra những lời này.

Trên mặt Tiểu Bạch xuất hiện một mạt vui mừng, lại rất nhanh che giấu đi.

Tiểu giác dựng thẳng lên, vẻ mặt nghiêm túc.

“Hôm nay ngươi phạm sai lầm, có phải nên nghe lời ta hay không a?”

Tay Yến Phất Quang đang bưng chén trà dừng một chút, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển.

Tiểu Bạch Long này lại muốn bày trò hố hắn.

Bất quá tuy là như vậy, nghĩ muốn nhìn xem Tiểu Bạch còn có thể chơi ra cái dạng gì, hắn vẫn gật đầu.

“Nếu ngươi muốn.”

Tốt lắm.

Kế hoạch đã thành công.

Tiểu Bạch Long buông chén xuống, rốt cuộc nở nụ cười: “Vậy ngươi lên giường nằm đi. Đã nói đêm nay hết thảy đều nghe ta, không được hối hận.”

Tiểu Bạch Long lúc này đắc ý cực kỳ, ngay cả tiểu giác cũng đỏ lên.

Đôi mắt Yến Phất Quang tối thẫm, xẹt qua khuôn mặt nàng, trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Bạch Lang xem nhiều xuân cung đồ như vậy, vẫn luôn không có đất dụng võ.

Lần đầu tiên thể nghiệm cùng tưởng tượng của nàng hoàn toàn không giống nhau, tuy rằng thoải mái, nhưng nàng Long Nhật Thiên, sao có thể không có mặt mũi như vậy.

Trong xuân cung đồ nói.

Chưa từng có Long tộc khi làm loại chuyện này lại ở dưới!

Bạch Lang dự mưu đã lâu.

Thậm chí ở trên giường biến ra xương rồng, chính là vì ngày hôm nay.

Ánh mắt nàng lóe lóe sáng, nỗ lực đè nén sự thẹn thùng xuống.

Chỉ huy sư tôn lên giường nằm.

Yến Phất Quang nhìn nàng, cư nhiên rất phối hợp.

Hắn còn cố ý tháo phát quan ra, nằm lên giường.

“Không được tắt nến!” Tiểu Bạch nói.

Nến đỏ đặt bên cửa sổ, cực kỳ giống lúc trước khi bọn họ ở trong tâm ma của Bạch Lang.

Khi đó Yến Phất cũng giống như vậy, chỉ khoác áo trong nằm ở trên giường.

Chẳng qua Tiểu Bạch Long thập phần không hiểu phong tình mà thôi.

Bề ngoài của Yến Phất Quang tất nhiên là thập phần tuấn mỹ, nói là phong quang tuyết nguyệt cũng không quá.

Hắn nghiêng người nhìn Bạch Lang, cười nhạo nói: “Ngươi lần này sẽ không lại biến thành tảng đá đi.”

Tiểu Bạch:......!!!

Những ký ức đen tối này tại sao lại ở lúc này nhắc lại!

Nàng hung thần ác sát chỉ vào sư tôn: “Ngươi nằm yên, không cho nói nữa.”

Yến Phất Quang cười như không cười liếc nhìn nàng.

Bạch Lang lập tức xấu hổ ho nhẹ một tiếng.

Nàng đứng ở cạnh giường trong chốc lát, luôn cảm thấy sư tôn nhìn nàng như vậy, nàng không thể động thủ.

Nghĩ đến lời Vân Xu nói, không nhìn có lẽ sẽ tốt hơn.

Vì thế Bạch Lang lại đi lấy một dải lụa tới.

“Ngươi che mắt lại.”

Yến Phất Quang nghe lời.

Hầu kết lăn lộn, ở dưới ánh nến hết sức đẹp mắt.

Đôi tay thon dài cầm lấy dải lụa, chậm rãi che mắt lại.

Hết thảy đều ở trước mặt Tiểu Bạch Long.

Nhưng hàng động do hắn làm ra, rõ ràng là ở địa vị yếu nhược, nhưng bộ dáng lại luôn có vài phần chủ đạo.

Trong lòng Bạch Lang không phục.

Nhưng nghĩ đến trói lại thì cũng thôi đi.

Thôi, nàng cũng không phải con rồng keo kiệt, không thèm so đo nhiều như vậy.

Sau khi sư tôn đã dùng dải lụa che mắt lại, nàng học bộ dáng trong xuân cung đồ, một phen xốc rèm trướng lên, đẩy ngã mỹ nhân lên giường.

Bầu không khí vốn dĩ rất tốt.

Ánh nến, thân hình mỹ nhân thanh tuấn, và bạch long.

Nếu lúc này Tiểu Bạch không nói một câu: “Ngươi cứ việc kêu đi, kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu ngươi” thì càng tốt.

Thân thể Yến Phất Quang cứng đờ trong chớp mắt.

Khóe mắt bị lụa che hơi hơi run rẩy.

Vẫn quyết định...... miễn cưỡng phối hợp một chút với Tiểu Bạch Long mê chơi mấy trò tục tĩu này.

Nhịn xuống không phản đối.

Bạch Lang lúc này rốt cuộc tìm được một ít cảm giác.

Nghĩ lại tư thế của rồng trong xuân cung đồ, dùng linh khí trói đôi tay của sư tôn lại.

Sau đó nghiêm trang cúi đầu.

May mắn mắt của sư tôn đã bị che lại.

Bằng không Tiểu Bạch cũng có chút xấu hổ.

Nàng giống chú chó nhỏ nhẹ nhàng hôn lên môi sư tôn, đuôi cuốn lấy sư tôn.

Thiếu nữ nửa người nửa long có một loại mỹ mạo vừa yêu dị lại vừa thuần khiết.

Trong mắt nàng ngây thơ, lại cố tình làm hành động mê người nhất.

Yến Phất Quang bị vuốt ve hít một ngụm khí lạnh.

Đuôi của Tiểu Bạch chậm rãi hướng lên trên, bướng bỉnh nói: “Ta lần này muốn ở trên!”

Ở vị trí nàng không chú ý tới, dây trói linh khí trên tay Yến Phất Quang hơi lỏng ra.

Nàng đắc ý bên trái vuốt ve, bên phải cọ cọ.

Vừa cắn hầu kết của sư tôn, bỗng nhiên bị một đôi tay nóng bỏng dán sát vào vòng eo.

Tiểu Bạch cọ đến quần áo của chính mình cũng xộc xệch, thuộc hạ ngược lại ngoài đôi mắt bị che thì quần áo vẫn chỉnh tề.

Nàng còn chưa phản ứng lại là sư tôn có thể cử động.

Vị trí của hai người đã đảo ngược lại.

Tiểu Bạch mở to hai mắt, dải lụa che trên mắt Yến Phất Quang cũng rớt xuống.

Đuôi mắt hắn đỏ lên.

Ánh mắt tối sẫm làm cho hô hấp của Bạch Lang cũng cứng lại.

Một cỗ cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng Bạch Lang.

Ăn thiệt thòi nhiều lần, cảm giác nhạy bén nhắc nhở nàng phải nhanh chạy trốn, nhưng lại bị gắt gao giữ chặt.

Yến Phất Quang nhìn nàng thật sâu: “Không phải muốn ở trên sao?”

......

Cả đêm, Tiểu Bạch Long bị chà đạp tàn ác.

Cho nên ngày hôm sau khi Cố Xuân Lăng nhìn thấy nàng cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Tiểu Bạch, ngươi đây là......?”

Hắn do dự không nói.

Phong Vân Xu cũng là vẻ mặt không thể tin tưởng.

Không thể so với Cố Xuân Lăng đơn thuần cái gì cũng không biết, nàng biết rõ ràng Tiểu Bạch đêm qua muốn bày trò với Phất Quang chân quân.

Vì thế Tiểu Bạch còn cố ý hỏi qua nàng.

Nàng vốn cho rằng Tiểu Bạch là rồng, vấn đề thể lực hẳn là phải chiếm ưu thế.

Kết quả không nghĩ tới...... sự thật cùng tưởng tượng của nàng hoàn toàn không giống nhau.

Bạch Lang thấy hai người đều biểu tình kinh ngạc.

Nàng nhìn gương đồng, trong lòng lộp bộp một chút.

Thấy trên cần cổ tuyết trắng của nàng kín những vệt đỏ, vừa thấy chính là bị người hôn.

Sư tôn xuống dưới lầu lấy thuốc bôi lên, thấy Cố Xuân Lăng cùng Phong Vân Xu đều ở cửa, không khỏi nhíu nhíu mày: “Tiểu Bạch hôm nay muốn nghỉ ngơi, Phong thành chủ nếu có việc có thể cùng đại đệ tử của ta thương lượng.”

Nói xong liền đóng cửa lại.

Chỉ chốc lát sau, bên trong liền truyền ra tiếng Tiểu Bạch Long hít khí.

“Ngao ngao, sư tôn nhẹ chút. Ta tự mình làm.”

Cố Xuân Lăng thực xấu hổ.

Hắn đứng ở cửa trong chốc lát rồi vội vàng rời đi.

Phong Vân Xu cũng chỉ có thể hận sắt không thành thép thở dài.

Giây lát ngoài cửa đã không còn ai.

Bạch Lang xoa xoa cái đuôi, đáng thương hề hề.

Yến Phất Quang thở dài.

Nàng tối hôm qua kích động, đuôi không chịu khống chế, đập vào bàn, xanh đen một đám thật lớn, lại không muốn thoa thuốc.

“Lại đây.”

Tiểu Bạch đầu lắc như trống bỏi.

Yến Phất Quang híp híp mắt, ngay sau đó Tiểu Bạch Long đã nằm trong tay hắn.

Khi hai người không tiếng động giằng co, lúc này Huyết Thanh Châu hơi hơi sáng lên.

Phương Sinh chuẩn bị tìm Long Nhật Thiên, khoe ra thành quả của mình, thì nghe thấy đầu bên kia truyền đến một ít âm thanh xi xi xu xu.

Sau đó nghe được một giọng nói quen thuộc: “Ngươi đã nói để cho ta ở trên!”

Phương Sinh:......!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.