Edited by Hari.
Phương Sinh đơ rồi.
Hắn cảm thấy thế giới quan của mình đã tan nát.
Long Nhật Thiên cư nhiên vẫn luôn ở dưới?
Hắn ngơ ngác cầm hạt châu, biểu tình muốn nói lại thôi.
Bạch Lang sau khi thoa thuốc xong mới phát hiện hạt châu sáng lên.
Nàng nhíu nhíu mày, cầm lấy Huyết Thanh Châu: “Phương Sinh?”
Một tiếng này rốt cuộc làm cho Phương Sinh phục hồi lại tinh thần.
“Khụ, ngươi xong rồi?”
Bạch Lang:......?
Cái gì xong rồi?
Nàng sao lại có chút nghe không hiểu lời Phương Sinh nói.
“Ngươi đang nói cái gì?”
Nàng thành thật hỏi lại.
Mặt Phương Sinh lập tức đỏ lên. May mắn nàng không nhìn thấy. Mặt hắn hiện tại đã đỏ như ớt.
Hắn ho nhẹ một tiếng.
“Ta không quấy rầy chuyện tốt của ngươi chứ?”
Bạch Lang càng mờ mịt.
Bất quá không lâu trước đây mới vừa lừa gạt Phương Sinh, nàng vẫn nói: “Không có, ngươi không quấy rầy ta. Bất quá ngươi lúc này tìm ta là có chuyện gì sao?”
Bạch Lang không nghĩ tới Phương Sinh làm việc hiệu suất cao như vậy, lập tức đã nghe ngóng được.
Ấn tượng của nàng đối với Phương Sinh vẫn dừng lại ở vô dụng không được việc gì, bởi vậy tuy rằng hố hắn, nhưng cũng không nghĩ tới mấy ngày đã có được kết quả.
Ai ngờ Phương Sinh sau khi do dự một lát, bỗng nhiên ném xuống một viên phích lịch đạn: “Ta thấy thiên thư rồi.”
Động tác trên tay Yến Phất Quang ngừng lại, cũng nhìn về phía Huyết Thanh Châu.
Trong phòng yên lặng, Bạch Lang mở to hai mắt.
“Ngươi nhìn thấy thiên thư?”
Nàng giờ mới phản ứng lại, xác nhận hỏi lại một lần.
Phương Sinh nói: “Chắc là thứ Ma Tôn giấu ở trong mật thất kia? Hôm nay Ma Tôn không có ở đây, ta lẻn vào mật thất thấy được.”
“Trên đó viết cái gì?”
Bạch Lang không khỏi gấp gáp hỏi.
Đây mới là vấn đề Phương Sinh rối rắm.
Hắn suy nghĩ cả đêm, nghĩ đến điều Long Nhật Thiên nói, chỉ có nhân tài vô cùng cơ trí mới có thể nhìn thấy nội dung của thiên thư. Hắn đêm qua tin tưởng tràn đầy, cảm thấy thiên hạ này người cơ trí nhất không phải mình thì là ai.
Nhưng sau hôm nay hắn mới phát giác.
Mình con mẹ nó không nhìn được!
Hắn trầm mặc rất lâu, Bạch Lang ước chừng có lẽ xảy ra vấn đề rồi.
“Ngươi sẽ không phải không nhìn thấy gì chứ?”
Bạch Lang nghĩ đến lời nói mình thuận miệng nói kia, không khỏi có chút kinh ngạc.
Phương Sinh nhẹ nhàng thở ra, thấy nàng nói trắng ra không khỏi tự thú nhận: “Đó là Vô Tự Thiên Thư, dù sao ta chính là xem không hiểu.”
Sau khi hắn lên tiếng, Yến Phất Quang lúc này bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi nói ngươi không phát hiện ra cái gì ở trên thiên thư?”
Phương Sinh nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia đột nhiên thay đổi, cũng không kinh ngạc, đúng sự thật nói:
“Ta sau khi tìm được đã lật đi lật lại rất nhiều lần, đó chính là một quyển sách trắng, bên trên một chữ cũng không có. Bất quá hoa văn trên đó nhưng thật ra rất kỳ quái.”
Phía trên thiên thư khắc một trận pháp, hơi thở cổ xưa, Phương Sinh khi mở ra thiếu chút nữa cho rằng đây là thượng cổ bí bảo nào đó.
Nhưng ai ngờ cái gì cũng không có.
Hai chữ “vô tự” làm cho Yến Phất Quang hơi hơi nhíu mày.
Bạch Lang cũng có chút kỳ quái.
Nếu là “vô tự”, vậy bí mật mà Thiên Thần dùng để áp chế những môn phái khác là từ đâu tới?
Không thể là bịa ra được đi?
Hay là bọn họ chưa tìm được cách mở ra thiên thư?
Mọi người đang suy tư, phía đối diện bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Tay Phương Sinh run một chút, nhìn ngoài cửa, thấy đám thủ vệ Ma tộc ở bên ngoài đang nháo nhào chạy loạn.
Hắn cũng không kịp nhiều lời, chỉ tùy ý đem những gì mình thấy nói vài câu rồi cắt đứt liên hệ.
“Không còn kịp rồi, bên ngoài hình như đã xảy ra chuyện, ta đi ra ngoài nhìn xem.”
Bạch Lang cho dù là cách Huyết Thanh Châu cũng nghe thấy tiếng kêu loạn xung quanh.
Nghĩ rằng đây có khả năng là Cổn Cổn đã bắt đầu hành động, đang định bảo hắn không cần để ý, ai ngờ Phương Sinh quay đầu chạy mất.
Cổn Cổn ở trong ma cung ăn ngon uống tốt vài ngày, còn không có quên nhiệm vụ đại sư huynh giao cho hắn.
—— Phải cắt đứt lương thảo của Ma tộc.
Đây mới là mục đích chủ yếu nó tới đây lần này.
Hắn uống sữa xong, theo con đường mà tên Ma tộc lúc trước đưa cơm cho hắn đi qua.
Thỉnh thoảng lén lút nhìn một cái, rốt cuộc tìm được kho lương thảo.
Một canh giờ sau.
Cổn Cổn làm như không có việc gì đi ra.
Phương Sinh vừa ra ngoài, liền nghe thấy bên ngoài hô to: “Không tốt, mau lấy nước tới phòng bếp!”
Một đám người vội vội vàng vàng hướng phía ngoài chạy đi.
Hắn nhíu nhíu mày, lấy đối diện Cổn cổn lại bê một tô sữa đi về.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.
Cổn Cổn no bụng ợ một tiếng.
Bước chân Phương Sinh ngừng lại, bỗng nhiên phản ứng lại, quay đầu cô nghi hỏi: “Là ngươi làm?”
Cổn Cổn lúc này còn không biết Phương Sinh là người một nhà.
Nghe hắn hỏi như vậy, theo bản năng ném nồi: “Không phải ngươi làm sao?”
Phương Sinh không thể tin tưởng nhìn nó ném nồi, còn ngu ngốc ném cho mình, thiếu chút nữa tức chết.
“Huynh đệ, chúng ta là người một nhà ngươi có biết hay không?”
Ngươi mẹ nó cùng ta nội đấu làm cái gì?
Cổn Cổn liếc xéo hắn một cái.
Một phen chụp lấy bàn tay hắn đang chỉ vào mình, nghiêm túc nói:
“Không biết. Bất quá biểu đệ của ta là Hắc Sơn Hùng.”
Nó giả ngốc thập phần đúng lý hợp tình.
Phương Sinh quả thực bị tức chết rồi.
Mắt thấy hai người ở chỗ này tiếp tục giằng co sẽ không tốt, hắn đành phải thấp giọng chủ động bại lộ thân phận: “Ta là do Long Nhật Thiên phái tới? Long Nhật Thiên ngươi biết không?”
Cổn Cổn lắc đầu.
Phương Sinh:......
“Bạch Lang, Bạch Lang thì chắc là biết đi? Ta là bằng hữu của nàng. Chúng ta là người cùng thuyền.”
Hắn nói xong lại lấy ra Huyết Thanh Châu.
Cổn Cổn mở to hai mắt, nhận ra đây không phải là thứ lúc trước ở Thái Thanh Tông xây nhà xí hắn nhặt đưa cho Tiểu Bạch sao?
Sao lại ở trong tay hắn?
“Ngươi lúc này đã tin chưa?”
Phương Sinh nhẹ nhàng thở ra.
Cổn Cổn nghe hắn luận chứng một phen, gật gật đầu, cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Nguyên lai ngươi quen biết Tiểu Bạch a. Ta còn tưởng rằng ngươi lừa ta.”
Phương Sinh:......
Ta nếu thật lừa ngươi, ngươi mẹ nó dễ lừa như vậy thì làm sao dám tới nằm vùng?
Cũng may lời này của hắn không nói ra.
Ma Tôn vội vàng từ bên ngoài trở lại.
Hắn hôm nay không biết đi làm gì. Khi trở về sắc mặt bao phủ một tầng sương lạnh, thoạt nhìn rất là dọa người.
Kết quả vừa vào cửa đã bị người bẩm báo nói là lương thảo bị cháy, lương thảo mới chuyển đến chỉ còn không đến một phần ba.
Thiên Thần nắm chặt tay, không nhịn được quay đầu lại hỏi.
“Lương thảo không còn sao?”
Giọng nói của hắn âm lãnh.
Tên Ma tộc trông coi lương thảo bị dọa chân mềm nhũn.
“Ma Tôn tha mạng, thuộc hạ cũng không biết là chuyện gì xảy ra.”
Hai đùi hắn run rẩy, hận không thể quỳ trên mặt đất, cảm thấy đây là trời giáng tai họa bất ngờ.
Thiên Thần hít một hơi thật sâu.
“Phế vật!”
Sắc mặt hắn xanh mét, cũng may Sơn Si bên cạnh không biết tiến lên nói gì đó.
Sắc mặt Thiên Thần mới chuyển tốt một chút.
“Tôn thượng, hiện tại không có lương thảo, việc này càng không nên chậm trễ.” Sơn Si nhíu nhíu mày.
Thiên Thần hừ lạnh một tiếng, đứng tại chỗ một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Nếu lương thảo không còn, vậy liền xuất phát sớm lên một ngày, tiến công Phong Nguyệt Thành.”
Lấy tình huống hiện tại của Ma tộc chỉ có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.
Hiện tại chỉ có đánh hạ Phong Nguyệt Thành mới có thể dành được lương thảo.
Hơn nữa...... Hắn còn phải dựa theo tiên đoán trong thiên thư, bắt lấy người nọ mới được.
Trong lòng Thiên Thần đã có quyết định,
Cổn Cổn thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, xen lẫn trong đám người nhẹ nhàng thở ra.
Phương Sinh thấy biểu tình lén lút của hắn, trong lòng lại một lần nữa hoài nghi, hắn sao có thể được phái tới nằm vùng?
Khi Ma Tôn mới vừa hạ quyết định, cùng lúc đó, Phong Nguyệt Thành bên kia cũng thu được tin tức Ma Tôn tối nay sẽ tấn công.
Để Cổn Cổn hôm nay phóng hỏa là quyết định mấy người đã sớm thương lượng tốt.
Yến Phất Quang thoa thuốc cho Bạch Lang xong, nhéo nhéo mặt nàng: “Nghe động tĩnh của Phương Sinh bên kia, hẳn là đã đốt kho lương thảo, ta tới xem xem.”
Tiểu Bạch tuy rằng còn đang giận sư tôn, nhưng cũng biết hiện tại đối phó Ma tộc quan trọng, hầm hừ vỗ rớt cánh tay hắn, tự mình từ trên bàn nhảy xuống.
“Ta cũng đi!”
Ánh mắt Yến Phất Quang kỳ quái nhìn nàng.
“Ngươi không nghỉ ngơi?”
Bạch Lang:......
Càng tức giận hơn rồi!
Nàng là rồng đấy có biết không, thể lực của rồng không thể bị vũ nhục!
Tiểu Bạch Long tự đi ra khỏi phòng.
Cố Xuân Lăng cùng Phong Vân Xu bởi vì chuyện hồi sáng, thần sắc cứng đờ ngồi trong thư phòng chờ.
Rốt cuộc nghe thấy tiếng bước chân.
Cố Xuân Lăng còn cho rằng là sư tôn tới.
Dù sao lúc ấy sư tôn nói, nói Tiểu Bạch cần phải tĩnh dưỡng.
Hắn đi ra mở cửa, lại không nghĩ rằng là Bạch Lang.
“Đại sư huynh.”
Tiểu Bạch chào hỏi một tiếng.
Cố Xuân Lăng nhíu nhíu mày, thấy sư tôn ngay phía sau nàng.
Biểu tình của Yến Phất Quang có chút bất đắc dĩ.
“Đi vào trước đi.”
Cố Xuân Lăng đành phải gật gật đầu.
“Vâng, sư tôn.”
Bạch Lang đi vào thấy Phong Vân Xu hướng nàng làm mặt quỷ.
Nàng xụ mặt, một bộ dáng nghiêm túc.
“Thương lượng chính sự.”
“Di.”
Dáng vẻ này của nàng ngược lại làm cho Phong Vân Xu kinh ngạc.
“Tiểu Bạch, ngươi uống lộn thuốc à?”
Bạch Lang:...... ta không thể đứng đắn một chút sao?
Lúc này vẫn là Yến Phất Quang mở miệng: “Tối nay nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thiên Thần sẽ phái ma quân tiến công Phong Nguyệt Thành. Tuy nói hết thảy đều đã an bài tốt, bất quá để phòng ngừa một chút, mấy người chúng ta còn phải phân thủ cửa thành.”
Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Già Ly thánh tăng đã nói qua với bản tôn, nguyện thủ cửa bắc. Phong thành chủ, Xuân Lăng và bản tôn mỗi người sẽ trấn thủ một hướng.”
Bạch Lang nghe nửa ngày không thấy có nàng, vốn không muốn nói chuyện với sư tôn, lại nhịn không được ngẩng đầu lên: “Ta thì sao?”
Yến Phất Quang vốn không muốn để nàng gặp nguy hiểm, cho nên không an bài cho Tiểu Bạch thủ thành.
Người luôn có tư tâm.
Tuy nói đã đáp ứng Phong Vân Xu bảo vệ Phong Nguyệt Thành, nhưng người đáp ứng là hắn.
Dù có một tia nguy hiểm hắn cũng không muốn để Tiểu Bạch Long gặp phải.
Hắn trầm mặc trong chốc lát.
Lại thấy ánh mắt Tiểu Bạch lóe sáng sốt ruột nhìn về phía hắn. Lời nói đến miệng lại có chút nói không nên lời.
Cuối cùng nhìn bộ dáng Tiểu Bạch Long lòng tràn đầy vui mừng muốn tham chiến, vẫn là thỏa hiệp nói: “Tiểu Bạch cùng ta.”
Cùng sư tôn a?
Bạch Lang tuy rằng không quá vừa lòng kết quả này. Nhưng cũng miễn cưỡng tiếp nhận.
Cũng đành vậy.
Tuy rằng là ở bên cạnh sư tôn, nhưng sư tôn tu vi cao như vậy, đối với Thiên Thần càng giống như tấm bia ngắm hình người.
Để nàng bảo hộ sư tôn cũng được.
Tiểu Bạch Long lúc này lại đắc ý, nâng cằm.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cửa đông.”
Bầu không khí trong thư phòng ngưng trọng.
Đêm trước đại chiến, Cố Xuân Lăng vốn đang ưu sầu, vừa thấy bộ dáng này của nàng, lại thả lỏng rất nhiều, không khỏi nở nụ cười.
“Tốt, ta tin tưởng Tiểu Bạch.”
Phong Vân Xu cũng ra vẻ tín nhiệm.
“Ngươi lợi hại nhất!”
Bạch Lang gật gật đầu, thập phần tự tin.
Yến Phất Quang ở một bên nhìn, trong lòng dừng một chút, nhìn Tiểu Bạch Long bộ dáng hoạt bát vui vẻ, biết mình lựa chọn không sai, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá mắt thấy Tiểu Bạch còn đang tiếp tục đắc ý, hắn không khỏi nhướng mày: “Còn không đi sẽ không kịp nữa.”
Ờ ờ.
Bạch Lang lúc này mới phục hồi lại tinh thần, theo sư tôn cùng nhau rời đi.
Lúc đi còn không quên quay đầu lại nói: “Các ngươi bên kia nếu gặp phải chuyện gì thì nhanh đến gọi ta.”
Phong Vân Xu cảm động rơi lệ.
......
Mấy người sau khi an bài xong, cũng đã tới nửa đêm.
Thiên Thần quả nhiên mang theo Ma tộc tới.
Bởi vì có Cổn Cổn gia nhập, đám Ma tộc may mắn mỗi người có một con yêu thú. Thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở dưới tường thành.
Phương Sinh làm quân sư dưới trướng Ma Tôn, trong tay cầm một cái la bàn giả thần giả quỷ.
Gió lửa thắp sáng cả bầu trời, trong đại quân uy vũ, chiếu sáng Phương Sinh đang nhắm mắt trang bức với thực thiết thú đang ôm tô sữa.
Ma Tôn đợi nửa ngày.
Cổn Cổn mới phản ứng lại, ợ một tiếng: “Ta, thực thiết thú, thỉnh cầu xuất chiến.”