Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 120: Chương 120




Edited by Hari.

Cuối cùng sau khi túi Càn Khôn của Thiên Thần bị đánh cướp xong.

Bạch Lang mới ước lượng, vừa lòng cùng Cổn Cổn huyên thuyên nói một đống.

Sau đó quay đầu nói: “Khụ, cái kia, kỳ thật đã có người đi Ma Vực xử lý chuyện đạo thạch, cho nên ngươi cứ an tâm ngốc ở thiên lao không cần lo lắng.”

Thiên Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Nhưng lúc này, Bạch Lang tay mắt lanh lẹ đã đóng cửa nhà lao lại.

Huyền thiết dày nặng ngăn cách hai bên, sắc mặt Thiên Thần xanh mét.

Cố Xuân Lăng cười khẽ: “Chỉ sợ Ma Tôn lần này lại bị ngươi tức chết.”

Bạch Lang vô tội chớp chớp mắt.

“Có sao?”

Nhưng mà tức chết cũng còn là nhẹ.

Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Thiên Thần, Quý Tu nhấp môi nói:

“Cũng may hắn không động thủ được.”

Thấy hắn nghiêm trang tiếp lời, trong lòng Cố Xuân Lăng nhẹ nhàng thở ra.

Nghĩ tuy rằng bị tổn thương tình cảm, nhưng Quý Tu cũng không đối với Tiểu Bạch......

Hắn vừa nghĩ như vậy, lại thấy ánh mắt người thanh niên lạnh lùng nhìn long giác thiếu nữ bên cạnh, hơi hơi mím môi nói: “Yến......”

Hắn vốn định nói Yến Phất Quang, nhưng dừng một chút, lại sửa dùng “hắn“.

“Hắn đi Ma Vực?”

Bạch Lang hôm nay không đi cùng hắn, làm cho người khác muốn đoán không ra cũng khó.

Nàng gật gật đầu, đúng sự thật nói:

“Sư tôn và phụ vương cùng đi.”

Khi nàng nói đến sư tôn thật cẩn thận nhìn nhị sư huynh.

Đều qua lâu như vậy rồi, Bạch Lang sau khi trải qua một trận phổ cập khoa học của Phong Vân Xu, tự nhiên biết nhị sư huynh lúc trước vì sao lại bắt cóc nàng.

Có chút lo lắng khi hắn nghe thấy tên sư tôn cảm xúc lại kích động.

Tiểu Bạch Long tự cho là thật cẩn thận không dấu vết, nhưng Quý Tu vẫn nhìn ra được.

Trong lòng hắn hơi dừng một chút.

Khi Cố Xuân Lăng đã rời đi trước, bỗng nhiên nói: “Ngươi hà tất sợ ta tức giận.”

Nàng với Yến Phất Quang lưỡng tình tương duyệt, không cần thiết phải quan tâm đến suy nghĩ của hắn.

Nàng chỉ không thích hắn mà thôi, cũng không có gì sai.

Huống chi...... Hắn lúc trước còn từng bắt cóc nàng.

Động dục kỳ không được thỏa mãn, sao có thể dễ chịu.

Quý Tu lúc ấy đưa thuốc cho nàng, đã làm tốt chuẩn bị.

Trong lao ngục tối tăm, ánh mắt hắn nhìn không ra cảm xúc.

Bạch Lang không nghĩ tới nhị sư huynh sẽ đột nhiên nói như vậy, nhưng vẫn do dự nói:

“Vìngươi là nhị sư huynh a.”

Đối với nàng, sư tôn, đại sư huynh, nhị sư huynh đều chỉ có một.

Sư tôn là người nàng thích, nhưng những người khác cũng cần phải quan tâm đến cảm xúc của họ.

Đây là điều Bạch Lang học được khi ở cùng sư tôn.

Nàng cần phải quan tâm đến người khác.

Quý Tu giật mình, không tự giác nắm chặt tay, trong lòng có chút phức tạp nói không nên lời.

Giống như chua xót, lại giống như bị đâm thương.

Hắn thích Tiểu Bạch, có lẽ so với sư tôn còn sớm hơn.

Nhưng rốt cuộc có thể làm cho Tiểu Bạch thông suốt lại chỉ có một.

Chỉ có Yến Phất Quang mới có thể làm cho nàng thông suốt.

Có thể làm cho nàng...... quan tâm.

Khi nàng cùng Yến Phất Quang ở bên nhau chung quy là không giống như khi ở cạnh người khác.

Bạch Lang ngẩng đầu lên, khi nàng nhìn về phía hắn, không khác gì khi nàng nhìn Cố Xuân Lăng hay Già Ly.

Trong mắt nàng chưa từng có ham muốn.

Không có ham muốn, sao có thể động tâm đây.

Trong cổ họng có chút khô.

Quý Tu giống như đã nghĩ thông suốt một chút, lại giống như vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Hắn sau khi hỏi vài câu, lại dừng bước chân.

Tiểu Bạch quay đầu lại.

Quý Tu chậm rãi buông lỏng tay, qua một lát lắc đầu nói: “Không có việc gì, đi thôi.”

Sau khi Ma Tôn thỏa hiệp, màn đêm buông xuống.

Đám Ma tộc ở bên ngoài vẫn chưa nhận được tin tức, bọn chúng dựa theo kế hoạch ban đầu, từng nhóm tập kích năm đại tiên môn.

Cũng may lần này bởi vì trên người Thiên Thần có điểm kỳ quái, mọi người đều sớm có phòng bị, trong lúc nhất thời những tên Ma tộc tập kích bất ngờ đó không tiến công được, cứ thế giằng co tới sáng ngày hôm sau.

Yến Phất Quang cùng Bạch Trần đi một đêm.

Khi trời sáng rốt cuộc trở lại.

Khi bọn họ tới, Sơn Si cùng Thủy U đã bắt đầu tế hiến đạo thạch, trong lúc nhất thời cũng phí chút công phu.

Buổi tối, Tiểu Bạch cùng sư huynh với các vị chưởng môn đang ngồi chờ.

Nghe được tiếng đẩy cửa quen thuộc lập tức đứng lên.

Quả nhiên thấy bọn họ đã trở lại.

Bạch Trần đứng ở bên cạnh Yến Phất Quang.

Tiểu Bạch cao hứng tiến lên, do dự một chút, lại thấy phụ vương đang nhướng mày nhìn nàng.

Bạch Lang:......

Cảm giác giống như đến bên nào trước cũng đều không tốt lắm, vì thế nàng lại làm như không có chuyện gì đứng yên.

“Sư tôn, phụ vương, hai người đã trở lại?”

Bạch Trần gật gật đầu.

Vừa cúi đầu lại thấy túi Càn Khôn nàng đeo bên eo, dừng một chút hỏi: “Đây là ở đâu ra?”

Bạch Lang chột dạ.

“Khụ, còn không phải là Ma Tôn có việc cầu chúng ta, cho nên hiếu kính cho ta một túi sao.”

Nàng nói đơn giản, hoàn toàn bỏ qua mấy lần Thiên Thần hộc máu vì tức.

Bạch Trần như có điều suy tư liếc nàng một cái, đại khái minh bạch thứ này là như thế nào có được.

Khi đối diện với ánh mắt của phụ vương, Tiểu Bạch tức khắc chột dạ trốn ở sau lưng sư tôn.

Tốt lắm, lúc này lập tức thuận lý thành chương rồi.

Yến Phất Quang vốn thấy ánh mắt Bạch Lang không ở trên người mình có chút không cao hứng, giờ phút này tâm tình lại tốt lên.

Thấy Bạch Trần nhìn qua, hắn đang sờ sờ đầu Tiểu Bạch Long, lúc sau nghiêm trang nhấp môi mở miệng:

“Vẫn là xử lý chính sự trước đi.”

Đạo cơ thiên thạch đã tới tay.

Hiện tại chỉ cần hủy diệt thiên thư là được.

Trước khi Yến Phất Quang rời đi, Minh Di chân quân cùng những người khác cũng đã lục tục biết đến sự tình thiên thư.

Lúc này ánh mắt đều sáng quắc nhìn chằm chằm Yến Phất Quang.

Yến Phất Quang liếc mắt nhìn bọn họ.

“Chư vị đã chuẩn bị tốt chưa?”

Thiên thư khó có thể phá huỷ, tồn tại nhiều năm như vậy, vẫn luôn âm thầm hấp thu linh khí trên đại lục.

Hiện tại nếu là muốn đoạn tuyệt sinh cơ của nó, cần phải nắm chặt thời gian, làm cho nó gặp nạn, gậy ông đập lưng ông. Dùng đạo cơ của thế giới này đem thiên thư đốt cháy, giải phóng những linh khí đã bị cướp mất.

Sự việc trọng đại, chỉ vài người thì không làm được.

Trưởng lão Dược Lê Đảo, còn có Hành Tương chân quân của Lăng Kiếm Cung đều tới.

Thấy hắn nhíu mày, Hành Tương nhịn không được.

“Có cái gì mà chuẩn bị không tốt chứ, bất quá là một mệnh mà thôi. Nếu đúng theo lời ngươi nói, huỷ hoại quỷ thiên thư này trên đại lục có thể lại lần nữa khôi phục trạng thái linh khí cường thịnh, vậy xem như tu vi của bản tôn có tan hết cũng không sao.”

Đại lục Ly Thiên đã lâu không có người phi thăng.

Bọn họ lúc trước cùng Thái Thanh Tông tranh đoạt tài nguyên kịch liệt như vậy đơn giản là bởi vì linh khí.

Nhưng mặc dù như thế, linh khí vẫn như cũ cằn cỗi vô cùng.

Nhiều năm như vậy, không một người phi thăng, giống như là một tòa núi lớn đè ở trên người, nặng đến không thể thở nổi.

Hiện nay có thứ có thể làm cho đại lục khôi phục trạng thái cường thịnh vạn năm trước, mọi người nhìn nhau, trong lòng sớm đã có quyết định.

Yến Phất Quang thấy bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không cần phải nhiều lời nữa, quay qua gật đầu với Bạch Trần.

Hai người lấy ra đạo cơ thiên thạch.

Hòn đá kia giống như một con mắt.

Mới vừa lấy ra đã khiến cho mọi người cảm thấy một cỗ tinh thần mạnh mẽ muốn bộc phát mà ra.

Sắc trời lập tức thay đổi.

Nguyên bản trời đang quang đãng, chậm rãi chậm rãi như bị thứ gì đó bao phủ, tối sầm lại.

Thiên thư trong tay áo Bạch Lang tựa hồ như cảm nhận được cái gì, hơi hơi run run.

Nhưng vẫn bị người cưỡng chế kéo ra.

Bạch Lang đối với thứ có ý đồ hố mình một chút hảo cảm cũng không có.

Trực tiếp thô bạo đem đối phương đặt ở trên bàn.

Nhưng thiên thư tựa hồ ý thức được nguy hiểm, sau khi giật giật vài cái, lại lần nữa tản mát ra bạch quang mê hoặc quần chúng.

Không chỉ có Bạch Lang, trong đầu mọi người đều xuất hiện thế giới mà nó viết ra.

Yến Phất Quang lần đầu tiên biết bản lĩnh của thiên thư, khi nhìn thế giới của nó, hơi nhíu nhíu mày.

Những người khác đều đã được báo trước.

Cho nên tuy rằng hoảng hốt một chút, nhưng cũng rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần.

Thiên thư không cam lòng nhanh như vậy bị nhận ra.

Lại muốn lao vào thức hải của Bạch Lang.

Trong những người ở đây, nhân quả của nó với Bạch Lang là sâu nhất.

Nhưng còn không đợi nó động đậy, đã bị một bàn tay đè lại.

Cánh tay cầm kiếm thon dài ưu nhã, lại không cho phép nghi ngờ, làm cho thiên thư vô pháp nhúc nhích.

Lúc này, mấy người còn lại đều dùng linh khí đồng thời rót vào bên trong đạo cơ thiên thạch.

Đạo thạch thừa nhận linh khí tẩm bổ, màu sắc cổ xưa chậm rãi đậm lên.

Bạch Lang cũng rót linh khí vào.

Bất quá khi nàng rót linh khí vào, lại phát hiện thiên thạch đã nứt ra rồi.

“Nó nứt rồi?”

Thanh âm của nàng làm cho mọi người đều đem lực chú ý đặt ở trên đạo thạch.

Quả nhiên thấy đạo thạch kia từng chút từng chút vỡ ra, sau đó bỗng nhiên xuất hiện một đốm lửa.

Đốm lửa ở dưới bầu trời đêm, đột nhiên chui vào trong thiên thư.

Lúc này biểu diện giả dối của thiên thư nháy mắt bị đánh vỡ.

Trong mấy người có sáu vị thánh tôn, năm vị tu sĩ quyết tử cảnh, đều là tu vi tối cao trên đại lục.

Thấy thiên thư tựa hồ có dấu hiệu bị đốt cháy.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng tăng thêm linh khí đưa vào.

Rốt cuộc, khi chướng cảnh rách ra, từ trong trang sách chậm rãi tản mát ra một đạo bạch quang.

Đạo bạch quang kia ban đầu chỉ là một sợi mỏng manh, phảng phất chỉ như ánh sáng đom đóm, quanh quẩn ở chung quanh mọi người.

Bầu trời đêm đang yên tĩnh bắt đầu trở nên náo động.

Ánh sáng đom đóm kia từng chút từng chút một dừng ở trên mặt đất, ở con sông cách đó không xa, còn có rừng cây.

Cây cối cháy khô bắt đầu khôi phục sinh cơ......

Cùng lúc đó.

Ma tộc đang tiến công năm đại tiên môn, ma khí trong cơ thể bỗng nhiên bị rút cạn.

Thiên thư gian nan muốn bổ sung năng lượng cho mình, nhưng ở trước mặt đốm lửa kia lại vẫn không làm nên chuyện gì, chỉ có thể tùy ý để nó đốt đến kiệt quệ.

Suốt thời gian một ngày, đám Ma tộc bị rút cạn ma khí đến đền tội.

Sau khi mặt trăng lặn xuống, linh khí lại lần nữa tràn ngập đại lục.

Khi trời sáng, thiên thư rốt cuộc bị tiêu hủy.

Bạch Lang cảm thấy chói mắt, đang muốn mở mắt ra lại bị một bàn tay ngăn trở.

“Chờ một chút.”

Là thanh âm của sư tôn.

Trong lòng nàng hơi thả lỏng, lại có chút tò mò.

Thế giới mới bắt đầu chữa trị linh khí, không quá giống như trong tưởng tượng.

Yến Phất Quang chờ linh quang chói mắt tan đi, mới buông lỏng tay ra.

Trên tay hắn bị bỏng một mảng, lại không để ý.

“Có thể rồi.”

Hàng mi dài của Bạch Lang run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.

Trước mắt chuyển từ đêm tối thành ban ngày, nàng đầu tiên là có chút không thích ứng, sau một lúc mới thấy rõ.

Trong một đêm.

Nhìn như cái gì cũng chưa thay đổi, lại như thay đổi rất nhiều.

Cả ngọn núi linh khí sung mãn, Bạch Lang thử hấp thu, kinh ngạc mở to hai mắt.

“Sư tôn, chúng ta thành công!”

Giọng nói của nàng tràn đầy kinh hỉ.

Yến Phất Quang hơi hơi gật đầu:

“Đúng vậy, chúng ta thành công.”

Trong một đêm thay trời đổi đất, làm cho mọi người trong Tu Chân giới đều vui mừng.

Ngay cả Cổn Cổn cũng hưng phấn đặt mông ngồi ở trong lòng sông, sữa cũng không đòi uống.

Thiên Thần ở trong thiên lao cũng cảm nhận được.

Đệ tử trông coi thiên lao kinh hô một tiếng, hắn chậm rãi mở mắt ra.

Quả thực, sau ngày hôm qua ma khí bị hút đi, thân thể hắn vốn đã rất suy yếu, nhưng hôm nay linh lực đã bắt đầu tẩm bổ chữa trị.

Mặt trời chiếu sáng khắp Thái Thanh sơn.

Thiên thư đã bị thiêu hủy, hiện tại phải xử lý chính là Ma tộc.

Hắn mím môi, trong lòng sớm đã đoán được.

Giống như muốn xác minh điều hắn nghĩ, có người đang tiến tới.

Vài vị trưởng lão tiên môn đều xuất hiện ở trong thiên lao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.