Edited by Hari.
Biết đám đệ tử không biết cố gắng của Ma Tộc đều đã bị bắt, Ma Tôn cuối cùng cũng chịu khuất nhục ký một phần hiệp ước.
Thiên địa âm dương sinh sôi không ngừng.
Chỉ cần trên thế gian có ma khí, Ma tộc sẽ không có khả năng bị đoạn tuyệt. Vài vị chưởng môn cũng biết muốn diệt sát Thiên Thần là không có khả năng.
Nhưng lại cũng không thể để Ma tộc cứ kiêu ngạo như vậy, bởi vậy thừa dịp cơ hội này, liền làm ra quyết định.
Trên khế ước lấy máu đầu tim viết, Thiên Thần sinh thời, tuyệt đối không thể xâm chiếm đại lục một bước.
Hắn phải mang theo Ma tộc co đầu rút cổ ở Ma Vực vĩnh viễn không được đi ra.
Đây là biện pháp tốt nhất hiện nay.
Lấy kiêu ngạo của Thiên Thần, trước đây tuyệt đối sẽ không ký hiệp ước này, nhưng hiện giờ sau đại chiến, Ma tộc hao tổn rất nhiều, chỉ sợ nhiều năm nữa cũng khó có thể điều dưỡng lại.
Hơn nữa chính hắn bị thiên thư gây họa, tu vi không nói muốn so với Yến Phất Quang, cho dù so với Quý Tu, Cố Xuân Lăng cũng không so được.
Muốn nhấc lên sóng gió gì cũng không thể.
Yến Phất Quang sớm đã chắc chắn hắn sẽ ký.
Bạch Lang ngồi ở trong viện ăn bánh đường.
Nàng lúc mới đầu cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sư tôn đi một chuyến Ma Vực, trở về còn không quên mang bánh đường cho nàng.
Bởi vì linh khí khôi phục, tựa hồ cỏ cây cũng trở nên tươi mát.
Bạch Lang cắn một ngụm bánh, có chút tò mò: “Sư tôn, ngươi sao lại biết?”
Tên Ma Tôn kia thoạt nhìn cũng không phải kẻ dễ dàng thỏa hiệp như vậy a.
Trên môi nàng dính chút mảnh vụn.
Yến Phất Quang nói: “Thiên Thần dù sao cũng vẫn quan tâm đến Ma tộc.”
Nếu không quan tâm Ma tộc, hắn sẽ không ở giờ khắc cuối cùng thẳng thắn, nói cho bọn họ đi phá huỷ đạo cơ thiên thạch, mà sẽ tùy ý thiên thư hấp thụ ma khí của Ma tộc, trăm họ lầm than.
Không phải tộc ta, tất có dị tâm, không chỉ có chính đạo hiểu điều đó, ma đạo cũng hiểu.
Bạch Lang minh bạch.
Giống như nàng là Long tộc.
Vô luận như thế nào cũng sẽ không hại Long tộc diệt tộc.
Nàng chớp chớp mắt, vừa muốn nói gì đó, đã bị một bàn tay ấn ở trên môi.
Yến Phất Quang thay nàng lau đi vụn bánh trên môi, lại rót một chén trà nóng.
“Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”
Tiểu Bạch tiếp nhận chén trà, trên mặt lại hơi đỏ lên.
Bạch Trần ở một bên nhìn:......
Trong lòng hắn cương cứng.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của xuẩn long nhà mình, tâm tình phức tạp.
Ánh mắt lại chuyển hướng về phía Yến Phất Quang.
Không nghĩ tới hắn ở trước mặt mình còn dám ghẹo Tiểu Bạch Long.
Yến Phất Quang thản nhiên.
Sau khi giúp Tiểu Bạch lau hết vụn bánh, quay đầu tự nhiên nói:
“Nói đến đây, nếu sự tình Ma tộc và thiên thư đã được giải quyết, hiện tại Bạch Trần long quân cũng ở đây, chúng ta cũng nên tới nói chuyện ta với Tiểu Bạch đi.”
Hắn đột ngột chuyển chủ đề.
Bạch Lang đang uống trà, chờ đến khi phản ứng lại thiếu chút nữa sặc.
Chuyện của nàng.
Đợi đã, chuyện gì của nàng?
Bạch Lang điểm tâm cũng nuốt không trôi nữa.
“Ha ha ha, ta có thể có chuyện gì chứ.”
Nàng cười chuẩn bị đem sự tình xí xóa hết.
Yến Phất Quang bỗng nhiên nhíu mày: “Tiểu Bạch là không muốn phụ trách sao?”
Bạch Lang:......
Nàng lại chột dạ.
“Vậy, vậy ngươi muốn phụ trách như thế nào a?”
Nàng lúc này bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như một con tra long ăn xong không chịu phụ trách.
Khuôn mặt tuấn mỹ của sư tôn có chút tái nhợt, nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt ảm đạm.
Sắc đẹp trước mặt, lại hiếm thấy sư tôn yếu thế, lộ ra một bộ biểu tình có thể để mặc cho nàng chà đạp.
Bạch Lang:...... Đáng giận!
Nàng một ác long cư nhiên mềm lòng.
Lại nói, nếu đáp ứng hắn, nàng có thể nào sẽ có cơ hội xoay người làm chủ nhân hay không đây?
Bạch Trần đã sớm từ trên mặt nàng nhìn ra đáp án.
Sự không thoải mái trong lòng do nữ nhi bị cướp đi nhạt đi một chút, lại có chút bất đắc dĩ.
Đứa nhỏ ngốc này, lại không biết nghĩ tới cái gì.
“Khụ, cái kia, ngươi muốn danh phận cũng không phải là không thể.”
Nàng nghiêm trang, miễn cưỡng thỏa hiệp một chút.
Yến Phất Quang nhướng mày.
Nghe nàng tiếp tục nói: “Chúng ta có thể hợp tịch, nhưng ngươi phải nghe lời ta.”
Có lẽ do Bạch Trần đang ở đây, Tiểu Bạch lúc này rất kiêu ngạo.
Yến Phất Quang chống tay lắng nghe, tỏ vẻ minh bạch.
Ngay sau đó, liền lấy ra một viên đá nhỏ kim sắc.
“Đây là không gian giới tử, có thể tùy ý phóng to thu nhỏ, quy mô ước chừng lớn bằng một Thái Thanh Tông.”
Bạch Lang sửng sốt một chút.
Yến Phất Quang lại lấy ra một ngọc bài.
“Đây là toàn bộ linh thạch của ta ở Tàng Bảo Các.”
“Có, có bao nhiêu?”
Tiểu Bạch lắp bắp hỏi.
Yến Phất Quang nghĩ nghĩ, nói: “Có thể cho ngươi xây cung điện vàng đi.”
Bạch Lang:......
Ngay sau đó sư tôn lại lấy ra rất rất nhiều bảo vật.
Một số Bạch Lang đã từng nhìn thấy, một số nàng chưa từng thấy qua, hoa cả mắt, đến nàng là Long tộc đều cảm thấy không thể tưởng tượng.
Sau khi đem bảo vật trong tay đều triển lãm một lần, Yến Phất Quang lại lấy ra một phần hợp tịch thiếp.
“Chỉ cần ký vào cái này, tất cả những thứ đó đều là của ngươi.”
Bạch Trần mở to hai mắt, lần đầu tiên thấy có người dùng tiền tới đập rồng.
Nhưng Tiểu Bạch từ nhỏ chính là lớn lên trong vại mật, hắn chần chờ nghĩ, nàng hẳn là sẽ không dao động đi?
Ánh mắt Bạch Lang dừng lại thật lâu trên những bảo bối mới lạ kia.
Miễn cưỡng khắc chế bản thân, nhưng Long tộc trời sinh yêu thích những thứ tài bảo ánh vàng rực rỡ, làm cho nàng lại có chút ngứa tay.
Tiểu Bạch, khắc chế khắc chế.
Ngươi không thể bởi vì hắn có tiền liền không có nguyên tắc!
Ngươi đã quên hắn lúc trước đã nói sẽ để ngươi ở trên, cuối cùng lại lừa ngươi sao?
Cái này không thể thỏa hiệp.
Trong lòng nàng đang khuyên nhủ bản thân, biểu tình trên mặt thập phần thống khổ.
Lúc này Yến Phất Quang tựa hồ đã đoán được chút gì đó, lại xuống thêm một liều thuốc mạnh.
Cho Bạch Lang một thanh tiểu kiếm.
“Đây là cái gì?” Bạch Lang có chút tò mò.
Chuôi tiểu kiếm này thoạt nhìn bình thường, nhưng vừa tiếp xúc, lại có một cỗ uy áp thập phần đáng sợ.
Ánh mắt Bạch Lang sáng ngời, có chút yêu thích.
Bạch Trần lúc này mới nhíu nhíu mày.
“Đây là bản mạng kiếm của Phất Quang chân quân?”
Yến Phất Quang gật gật đầu: “Không chỉ là bản mạng kiếm, còn là dùng thần hồn đúc ra.”
Mọi người đều biết, tu sĩ không thể chống lại thần hồn.
Có thể nghĩ bản mạng kiếm này có bao nhiêu quan trọng.
Cơ hồ...... có thể nháy mắt quyết định sinh tử của một thánh tôn.
Tương đương với hắn đem mệnh của chính mình giao vào trong tay Tiểu Bạch.
Ánh mắt Bạch Trần tối lại, như suy tư nhìn về phía Yến Phất Quang.
Thấy hắn thần sắc đạm nhiên, tựa hồ cũng không biết bản thân vừa làm ra hành động kinh thiên cỡ nào.
“Hiện giờ tam giới bình ổn, đại lục bình yên, nghĩ đến cũng không cần đến Phất Quang chân quân nữa.”
Kiếm của hắn là vì bảo hộ mà tồn tại.
Hiện giờ cho nàng cũng như nhau.
Hai người đối mắt, cho dù là Bạch Trần lúc này cũng nói không nên lời.
Hắn nhíu nhíu mày, rốt cuộc nói: “Long tộc chúng ta tôn trọng tự do yêu đương.”
Ý tứ là chỉ cần Tiểu Bạch đồng ý là được.
Bạch Lang không nghĩ sâu xa như phụ vương.
Bất quá khi nhìn đến bản mạng tiểu kiếm thật đáng yêu, trong lòng nàng lại nghĩ.
—— Về sau sư tôn lại dám lừa nàng, nàng sẽ cầm tiểu kiếm bắt hắn ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Tốt nhất là mặc hồng y giống như lúc trước ở trong tâm ma cảnh.
Tóc tán ra.
Nàng nghĩ đến long giác cũng đỏ lên, ánh mắt mơ hồ, bỗng nhiên đứng đắn lên, tiếp nhận tiểu kiếm, ho nhẹ một tiếng.
“Lấy bút tới đây.”
Lòng kiên trì không kết hôn của một con ác long chính là nhanh như vậy đã không còn.
Nghĩ đến về sau có thể đem sư tôn chà đạp, nội tâm Tiểu Bạch liền tràn ngập hào hùng vạn trượng.
Khi ký hợp tịch thiếp, nhanh giống như ký một đơn mua bán lớn trị giá trăm vạn linh thạch.
Nàng hào khí vung tay lên, ký tên mình vào.
Bên trái là Yến Phất Quang, bên phải là Bạch Lang.
Trong nháy mắt khi nàng ký tên, Thiên Đạo chứng nhận thành công, Yến Phất Quang vừa lòng thu hồi trang hợp tịch thiếp.
Cùng lúc đó, không ít người cũng thấy đạo ánh sáng ứng thề này, có chút tò mò không biết là chuyện gì?
Minh Di chân quân đang cùng các đệ tử thương lượng chuyện kế tiếp thì nghe thấy một tiếng kinh hô.
Ngẩng đầu lên, sau khi phản ứng lại không khỏi đứng bật dậy.
Từ từ, đây là chứng nhận hợp tịch?
Sư đệ cầu hôn thành công rồi?
Hắn lúc trước nghe Yến Phất Quang nói sau khi xong chuyện ở đây sẽ hướng Long tộc cầu hôn, nhưng không nghĩ tới động tác của hắn lại nhanh như vậy.
Cố Xuân Lăng cũng đang ở trong điện, sau khi ngẩn ra một lát, trên mặt xuất hiện một tia ý cười, thật tình vì Tiểu Bạch cao hứng.
Minh Di chân quân ở trong điện đi tới đi lui, nôn nóng cất bước.
“Đột nhiên cầu hôn thành công, tiệc chiêu đãi nên làm như thế nào đây? Ta còn chưa chuẩn bị tốt đâu.”
Nói thật Thái Thanh Tông là môn phái tu vô tình đạo, tuy rằng không đề xướng áp chế tình cảm linh tinh gì đó, nhưng thần kỳ chính là nhiều năm như vậy lại không hề xuất hiện bất kỳ một đôi đạo lữ nào.
Mọi người đều là lão ô quy độc thân nhiều năm.
Đột nhiên có người thành đôi, quả thực chính là trân bảo.
Huống chi còn là đến độ tuổi như Yến Phất Quang, cũng coi như cây vạn tuế ra hoa.
Minh Di chân quân thập phần cảm động, tiện đà đối với lần hôn sự này cũng coi trọng không thôi.
Sau khi linh khí trùng kiến, các vị chưởng môn đều thả lỏng.
Mới vừa cảm thấy được sống lại ngàn năm thịnh thế, lại thu được thiệp mời.
Thiệp mời kia là dùng lá vàng cực kỳ trân quý khảm ra, bên trên còn có một đạo kiếm khí.
“Đây là tư thiệp của Yến Phất Quang?”
Hành Tương kìm nén không được vội vàng mở ra.
Nghĩ đây là thứ gì, sao lại là màu đỏ.
Nhìn cũng có chút không khí vui mừng.
Kết quả vừa mở thiệp ra, ngụm trà trong miệng cũng lập tức phun ra.
Trưởng lão Dược Lê Đảo vội vàng cách xa hắn ra một chút.
Nghĩ Hành Tương sao cứ gặp được chuyện liên quan đến Phất Quang chân quân là phản ứng lớn như vậy.
Hắn nhíu nhíu mày, cũng mở thiệp mời ra. Ngay sau đó, động tác cùng Hành Tương cũng không có gì khác biệt.
“Yến Phất Quang muốn thành hôn?”
Hắn thất thần lẩm bẩm, lại nhịn không được nhìn kỹ lại thiệp mời lần nữa.
Không sai, đúng là thành hôn, lại còn cùng tiểu công chúa Long tộc kỳ tài ngút trời kia.
Đây là trâu già gặm cỏ non.
Hành Tương nhịn không được đau răng.
Hiểu biết của hắn đối với Bạch Lang so với những người ở đây đều sâu hơn.
Tuy rằng ngoài miệng tức giận Bạch Lang hại hắn ở sau núi dọn nhà xí một tháng, nhưng đáy lòng Hành Tương vẫn thực thưởng thức nhóc long nữ quỷ linh tinh này.
Đã từng muốn thu nàng làm đồ đệ.
Hôm nay sau khi nhận được thiệp mời, hắn phản ứng lớn nhất.
Còn lại mấy người tuy không bằng hắn, nhưng cũng đều hoảng hốt.
Mãi cho đến khi có người nhắc nhở cần phải chuẩn bị lễ vật, lúc này mới đau đầu.
Phất Quang chân quân luôn luôn bắt bẻ, công chúa Long tộc lại càng nhìn quen thứ tốt, đến lúc đó tham gia hôn lễ cần phải chuẩn bị cái gì mới tốt đây?
Thiệp mời thành hôn phát khắp năm châu.
Phong Vân Xu đã sớm có chuẩn bị, cho nên khi nhìn thấy cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng Phương Sinh khi nhận được lại thịt đau một phen.
Hắn mới vừa trải qua vụ Phong Nguyệt Thành và Ma tộc kiếm lời được một ít.
Lễ vật lần này lại không biết phải tốn mất bao nhiêu đây.
Hắn đang rối rắm, lại nhận được tin tức, nói là thủ lĩnh yêu thú Cổn Cổn trực tiếp vung tay tùy tiện tặng hai ngàn linh thạch.
Phương Sinh:......
Hắn sao có thể kém một con thực thiết thú!
Sau khi bị kích thích, Phương Sinh lập tức cùng với đối phương so kè, trả lời Long Nhật Thiên, bảo nàng chờ, mình nhất định sẽ trong ngày hôm đó kinh diễm toàn trường!
Bạch Lang sau khi thu được tin của Phương Sinh trầm mặc một lát, có chút kỳ quái.
“Không phải ta thành thân sao? Hắn vì sao phải kinh diễm toàn trường?”
Tiểu Bạch Long thập phần buồn bực, Cổn Cổn sau khi Huyết Thanh Châu đã tắt sáng, nghiêm túc tự hỏi.
Tiểu Bạch là nữ tu, Phương Sinh kinh diễm không được.
Như vậy những lời này của hắn là có ý tứ gì?
Hắn suy nghĩ nửa ngày cuối cùng không xác định nói:
“Chẳng lẽ Phương Sinh hắn muốn diễm át Phất Quang chân quân?”
Những lời này vừa ra, nhiệt độ không khí trong phòng nháy mắt lạnh xuống.
Cổn Cổn hậu tri hậu giác quay đầu lại, thấy đương sự đứng ngay sau nó.
Cổn Cổn:......
Yến Phất Quang liếc mắt nhìn nó một cái, Cổn Cổn nháy mắt ôm tô sữa của mình chạy biến.
Tiểu Bạch lập tức phản ứng lại, thái độ đoan chính nhìn về phía hắn: “Ha ha ha, tân lang đương nhiên chỉ có một.”
Yến Phất Quang lúc này mới vừa lòng, vuốt ve tóc Tiểu Bạch, qua một lát đề nghị nói: “Nghe nói trưởng lão Vô Đỉnh Tự gần đây xuất quan, vừa lúc hắn cùng Phương Sinh đã từng có duyên thầy trò, rất nhiều năm không gặp mặt, không bằng cùng nhau mời đến? Cũng vừa lúc thỏa mãn mong ước của Phương Sinh.”
Bạch Lang bị hắn nói mơ mơ hồ hồ.
Yến Phất Quang lại mua chút đồ ăn vặt tới.
Hương hoa quế tràn ngập trong phòng, Bạch Lang được xoa đầu cảm thấy mỹ mãn, thể nghiệm một phen đãi ngộ của hoàng đế, nháy mắt đã quên chính mình muốn hỏi cái gì, dưới ánh mắt ôn hòa của sư tôn, quay đầu liền vứt không còn một mảnh.
Mãi cho đến buổi tối, Tiểu Bạch trở mình, nửa mơ nửa tỉnh bị người ôm eo mới mơ mơ màng màng nghĩ đến.
Nàng lúc ấy muốn hỏi điều gì......
Sư tôn có phải sợ bị Phương Sinh diễm át hay không?
Thôi, không nghĩ nữa.
Ý niệm này chợt lóe rồi biến mất, Bạch Lang lại nhắm mắt lại.