Edited by Hari.
Đại hôn của Phất Quang chân quân của Thái Thanh Tông với công chúa Long tộc được tổ chức ở Vô Sinh Hải.
Nghe nói là Bạch Trần long quân đề nghị.
Lo lắng Thái Thanh Tông quá nhỏ, không đủ chỗ dùng.
Minh Di chân quân ban đầu còn không cho là đúng, thẳng đến mấy ngày đại hôn.
Toàn bộ năm châu, cơ hồ toàn bộ nhân vật có uy tín danh dự đều tới.
Long tộc càng không cần phải nói, bởi vì chuyện thiên thư đã được giải quyết, Bạch Trần không cần che giấu một mạch của mình nữa, vì thế một đám thủy tộc quyền cao chức trọng cũng đều ở ngày đại hôn chạy tới Vô Sinh Hải.
Các đệ tử Thái Thanh Tông ngoài đợt chiêu sinh mỗi năm, còn chưa bao giờ gặp qua nhiều thủy tộc như vậy.
Vài nhánh Long tộc khác ở Long Cung chỉ huy, hết thảy ngay ngắn trật tự.
Cố Xuân Lăng liếc nhìn bốn phía, không thấy Tiểu Bạch.
Tuy rằng là nhân vật chính của lễ thành thân lần này, nhưng Tiểu Bạch đã nhiều ngày không biết đã đi chỗ nào chơi.
Bất quá nghĩ có sư tôn ở đây, Cố Xuân Lăng cũng không lo lắng.
Hắn thu hồi ánh mắt, quay đầu thấy Minh Di chân quân cảm khái: “Xem ra Bạch Trần long quân nói quả nhiên không sai, nhiều người như vậy, Thái Thanh Tông chúng ta vẫn là có chút nhỏ.”
Đây là việc trọng đại đầu tiên từ khi vạn vật trọng sinh, đánh lui Ma tộc.
Các tộc cơ hồ đều tới.
Phong Nguyệt Thành Phong Vân Xu mang theo mấy hộ vệ, không biết khuân vác thứ gì lại đây làm hạ lễ.
Nàng sau lần thủ thành, liền mang Phong Nguyệt Thành trở thành thành trấn phụ thuộc của Thái Thanh Tông. Bởi vậy khi nhìn thấy chưởng môn Minh Di chân quân, không khỏi hành lễ.
“Chưởng môn.”
“Phong thành chủ cũng tới.”
Minh Di cũng đáp lễ.
Phong Vân Xu cười gật gật đầu: “Ta cùng Tiểu Bạch là bằng hữu, lúc trước đã sớm thu được thiệp mời, lần này vô luận thế nào cũng phải tới.”
“Bất quá, lại nói, Tiểu Bạch đâu rồi?”
Nàng đã ở trong Long Cung nhìn một vòng, lại chưa nhìn thấy Tiểu Bạch, không khỏi có chút kỳ quái.
Cố Xuân Lăng cũng lắc lắc đầu.
“Ta cũng không nhìn thấy Tiểu Bạch, có lẽ là đi ra ngoài rồi.”
Phong Vân Xu gật gật đầu.
“Ta chờ một chút vậy. Có quà cho Tiểu Bạch.”
Nàng đợi một buổi trưa, chờ đến khi sắp chạng vạng, Bạch Lang rốt cuộc trở lại.
Trở về cùng nàng còn có mấy binh tôm tướng cua, sau người không biết đang cầm chiến lợi phẩm gì.
Phong Vân Xu ngó ngó, nhìn thấy Tiểu Bạch lập tức vẫy vẫy tay.
Bạch Lang cũng nhìn thấy nàng.
“Vân Xu.”
Nàng hôm nay mặc một kiện giao sa màu đỏ, thoạt nhìn so với lúc trước mặc bạch y lại có chút ôn nhu.
Nhưng vừa thấy người quen lại lập tức bại lộ tính tình, khăn che mặt trên đầu bị tiểu giác lắc rơi xuống, xoay người đi qua.
Phong Vân Xu thấy bộ dáng này của nàng, có chút kỳ quái.
“Ngươi đây là......?”
Tiểu Bạch giống như đang mặc hỉ phục của ngày thành thân.
Bạch Lang nhìn y phục tương đối phức tạp trên người gật gật đầu.
“Còn không phải là sư tôn, một hai bắt ta phải đi thử quần áo.”
“Áo choàng này cũng không biết phải cắt mấy lần rồi.”
Trời biết, nàng đi đánh nhau cũng chưa bao giờ mệt như vậy.
Cũng may lúc này, đồ trang sức mũ phượng gì đó đều đã tháo xuống, bằng không chắc gãy cổ cũng không phải là không thể.
Tiểu Bạch Long đáng thương hề hề.
Phong Vân Xu đau lòng nàng, duỗi tay thay nàng xoa bóp cổ: “Không sao, ta còn có tin tức tốt cho ngươi.”
Bạch Lang tò mò nhìn về phía nàng.
Thấy sau khi người đã đi hết, Phong Vân Xu thần thần bí bí từ trong lồng ngực lấy ra một thứ.
Đó là một chiếc gương, thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt.
Bạch Lang vừa tiếp nhận, thấy ý cười vi diệu trên mặt Phong Vân Xu, tức khắc trở nên cảnh giác.
“Đây là......?”
“Còn nhớ rõ đồng tâm kính lúc trước không? Cái này chính là đồng tâm kính bản thu nhỏ. Ta cố ý tìm luyện khí sư chữa trị cải tiến thứ này, lấy tới cho ngươi làm hạ lễ.”
Phong Vân Xu vừa nói vừa làm mặt quỷ, cảm thấy mình quả thực quá là tri kỷ.
Bạch Lang đối với đồng tâm kính xác thật ấn tượng rất sâu, cầm gương nhìn trái nhìn phải.
“Bất quá, Vân Xu, ngươi thêm cái gì vào bên trong vậy a?”
Phù chú trên gương thoạt nhìn nhiều hơn một đạo.
Lấy cảm giác của Bạch Lang, bên trong nói không chừng là hố to gì đó.
Phong Vân Xu thấy nàng nhíu mày, đắc ý vỗ vỗ bả vai nàng.
“Ngươi trở về thử xem sẽ biết. Đồng tâm kính này sau khi cải tiến, có thể nghiệm ra các ngươi là khi nào động tâm.”
Thần kỳ như vậy.
Bạch Lang kinh ngạc mở to hai mắt.
......
Ngày mai đã là ngày đại hôn.
Buổi tối Yến Phất Quang cũng thử hỉ bào.
Hắn độc thân mấy ngàn năm, vốn dĩ cũng không để tâm. Nhưng bởi vì cùng Tiểu Bạch thành thân, lại cảm thấy giống như những nam tử bình thường khác.
Bất quá cho dù trong lòng kích động, trên mặt Yến Phất Quang lại không lộ ra mảy may.
Bạch Lang khi trở về thấy sư tôn đang ngồi ở bên bàn đọc sách.
Trong tay hắn cầm quyển sách, thấy nàng trở về, không khỏi ngẩng đầu lên.
“Hôm nay thử hỉ bào có thích không?”
Yến Phất Quang vốn muốn cùng đi với Bạch Lang.
Nhưng Tiểu Bạch lại một ngụm cự tuyệt.
Nói giỡn sao, nàng một người còn có thể lười biếng, nhưng nếu cùng đi với sư tôn, chắc chắn là không thể lười biếng được.
Vì thế nàng lấy lí do nữ tu tư mật cự tuyệt hắn.
Lúc này trở về lại nghe thấy sư tôn hỏi.
Tiểu Bạch làm bộ làm tịch nghĩ nghĩ.
“Bộ giao sa thử cuối cùng cũng được. Ngày mai mặc bộ đó đi.”
Nàng một ngụm quyết định, lại cởi áo choàng xuống, ngồi ở đối diện.
Một nửa hỉ bào còn đang mặc ở trên người.
Nàng ít khi mặc đồ diễm lệ như vậy.
Yến Phất Quang liếc mắt một cái, tim đập nhanh hơn chút.
“Kỳ thật bộ này cũng đẹp.”
“Phải không?”
Bạch Lang cúi đầu nhìn, lại hoàn toàn không cảm thấy vậy.
Bất quá nếu sư tôn nói đẹp, vậy chắc là cũng đẹp đi.
Nàng thật dễ dàng đồng ý với ý kiến của Yến Phất Quang.
Yến Phất Quang có chút kinh ngạc.
Ở trong ấn tượng của hắn, Tiểu Bạch cũng không phải người an tĩnh như vậy.
Nhưng lần này khi hai người hàn huyên những chuyện sau đại hôn, Bạch Lang đều biểu hiện thập phần phối hợp.
Dưới ánh nến, Yến Phất Quang nhìn về phía Tiểu Bạch.
“Làm sao vậy?”
Bạch Lang vô tội chớp chớp mắt.
Yến Phất Quang:......
“Không sao.”
Hắn cũng không thể nói, ngươi hôm nay ngoan ngoãn khác thường đi.
Đối với chiêu trò của Tiểu Bạch Long, Yến Phất Quang sớm đã quen.
Bất quá, long vĩ nên lộ ra thì sớm muộn cũng sẽ lộ ra.
Hắn chăm chú nhìn Tiểu Bạch, dưới ánh mắt thập phần vô tội của Bạch Lang, làm bộ yên tâm.
......
Ban đêm.
Hai người cùng chung chăn gối, lâu như vậy tới nay Tiểu Bạch nhiều ít cũng đã quen có sư tôn ngủ ở bên cạnh, bởi vậy cũng không lại tạo một hàng xương rồng chia ranh giới giữa giường nữa.
Nàng tắt nến, nhắm mắt lại chờ người bên cạnh ngủ say.
Qua một lát sau, khi không nghe thấy động tĩnh gì nữa, lúc này mới lò dò ngồi dậy.
Trong Long Cung an an tĩnh tĩnh.
Sư tôn nhắm mắt, hô hấp vững vàng.
Bạch Lang lặng lẽ ôm chăn xoay người, thấy hắn không động, mới chậm rãi tiến đến gần chút.
Giường cũng không lớn, khi nàng tiếp cận tự cho là không người phát hiện, nhưng Yến Phất Quang lại rõ ràng.
Hương thơm nhàn nhạt trên người Tiểu Bạch Long quanh quẩn nơi chóp mũi.
Đuôi lông mày hắn giãn ra, nghĩ buổi tối nàng không phải lại muốn đòi ở trên đi.
Tâm tư Yến Phất Quang hơi động, lại nghe thấy một trận thanh âm sột sột soạt soạt.
Hóa ra là tay Tiểu Bạch từ trong chăn vươn ra.
Nàng do dự một chút, lặng lẽ vươn tay qua.
Yến Phất Quang chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, sau đó liền cảm nhận được một thứ mềm ấm.
Bạch Lang muốn thử đồng tâm kính bản cải tiến này rốt cuộc có tác dụng gì.
Nghĩ đến khi ở trong thành bọn họ đều là phải chạm vào đồng tâm kính mới có thể nhìn thấy.
Vậy chắc là cũng cần phải để sư tôn chạm vào?
Nàng lặng lẽ vươn tay thăm dò, qua một lát, nắm tay sư tôn đặt ở trên đồng tâm kính.
Yến Phất Quang còn tưởng nàng muốn làm gì......
Tâm tư chớp động, lại dùng thần thức nhìn.
Trong lòng hắn dừng một chút, không biết trong hồ lô của Tiểu Bạch lại bán thuốc gì.
Qua một lát còn không thấy có động tĩnh.
Hắn mở mắt ra.
Bạch Lang không biết sư tôn đã mở mắt, hơn nữa đang nhìn nàng.
Sau khi đem tay sư tôn ấn ở trên đồng tâm kính.
Bên trên xuất hiện một câu.
【 Xin hỏi ngài lần đầu tiên ấn tượng khắc sâu đối với đạo lữ là khi nào? 】
Phong Vân Xu thêm cho đồng tâm kính một chút ký ức động lòng.
Xem như có tác dụng ghi chép lại từng chút tình cảm đạo lữ.
Những lời này vừa ra.
Bạch Lang mở to hai mắt.
Cũng có chút tò mò sư tôn ấn tượng khắc sâu đối với nàng là từ khi nào bắt đầu.
Nàng không chú ý tới đỉnh đầu có một cái bóng bao phủ.
Yến Phất Quang vốn định túm lấy tiểu giác của nàng, nhưng khi nhìn thấy đồng tâm kính lại nhướng mày, động tác trên tay ngừng lại.
Đồng tâm kính bản cải tiến linh hoạt hơn rất nhiều.
Nó chớp động vài cái, mặt gương bỗng nhiên bộc phát ra một trận quang mang.
Ngay sau đó.
Bạch Lang tràn đầy chờ mong, thấy trong gương xuất hiện cảnh tượng Cô Sơn Kinh Vân Các.
Hình ảnh vừa chuyển, trên mặt gương xuất hiện hình ảnh một cái nồi.
Yến Phất Quang có chút hối hận mình vừa thu tay, trong lòng dâng lên một tia dự cảm không tốt.
Quả nhiên, trên mặt gương hình ảnh Tiểu Bạch Long cầm nồi, vẻ mặt ân cần nói muốn làm bánh trôi chiên.
Sau khi “phanh” một tiếng.
Một viên bánh trôi bay về phía Yến Phất Quang.
Không khí trở nên trầm mặc.
Ngay cả Tiểu Bạch cũng không nghĩ tới sư tôn lần đầu tiên ấn tượng khắc sâu đối với nàng cư nhiên là chuyện này.
Bất quá...... Ha ha ha, cái này cũng rất đáng giá kỷ niệm a.
Nàng nhìn hình ảnh sư tôn mặt xám mày tro, cười vui vẻ.
Chuẩn bị thi pháp dừng lại, hôm nào sẽ vẽ lại làm kỷ niệm, cũng không chú ý tới không khí bên người đang càng ngày càng lạnh hơn.
Câu trả lời của vấn đề thứ nhất lấy hình ảnh thái dương Yến Phất Quang phiếm thanh trong gương mà chấm dứt.
Bạch Lang chuẩn bị tiếp tục.
Lại nghe thấy bên tai bỗng nhiên có một giọng nói: “Gương này thoạt nhìn không tồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, Vân Xu tặng cho ta. Rất lợi hại phải không.”
Nàng trả lời rất tự nhiên, nói xong thân thể chợt cứng đờ.
Sau khi phản ứng lại không thể tin tưởng quay đầu qua nhìn.
Yến Phất Quang nhướng mày.
......
Bạch Lang dừng một chút, cười gượng nói:
“Ha ha ha, sư tôn, ngươi tỉnh a.”
Nàng lúc này lại một bộ dáng thập phần vô tội, phảng phất vừa rồi dùng đồng tâm kính cười hắn xấu mặt hoàn toàn không phải là nàng.
Yến Phất Quang sao có thể bị nàng lừa.
“Ta đã nói ngươi hôm nay như thế nào an tĩnh như vậy, nguyên lai là bởi vì cái này à.”
Bạch Lang tay mắt lanh lẹ muốn đem đồng tâm kính giấu đi.
Lại bị sư tôn một tay đè lại.
Hai người một người ngồi, một người nằm.
Yến Phất Quang cúi đầu, Tiểu Bạch thất thần.
Dung mạo hắn tuấn mỹ, trong bóng đêm càng thêm mê hoặc.
Bạch Lang vừa thất thần, đồng tâm kính đã bị cướp mất.
Nàng lập tức ngồi dậy, lay quần áo của sư tôn, muốn cướp lại.
Một nén nhang thời gian sau.
Tư thế hai người đã thay đổi.
Trên người Yến Phất Quang bị long giác cọ đỏ lên, Tiểu Bạch lại một lần nữa biến thành bạch long lấy thịt đè người.
Vị trí của hai người bị đảo lộn.
Hỉ bào của hắn xộc xệch, có chút bất đắc dĩ.
“Đừng nhúc nhích.”
“Ngươi rốt cuộc có trả hay không!” Tiểu Bạch Long hung dữ.
“Ngày mai thành thân xong sẽ trả lại cho ngươi.”
Yến Phất Quang vì hình tượng bản thân mà suy nghĩ, tuy rằng bị rồng quản chế, nhưng cũng không thỏa hiệp.
Tiểu Bạch......
Thật tức giận.
Nàng suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được tức giận nói:
“Ngươi còn không đưa ta, ta liền hôn chết ngươi!”
Nghe lời lẽ hổ báo như thế, tay Yến Phất Quang bỗng trượt xuống.
Mà người nghe lén bên ngoài cũng từ nóc nhà ngã lăn xuống dưới......