Edited by Hari.
Rừng cây an tĩnh.
Cuối cùng Quý Tu chỉ có thể thay một bộ y phục khác.
Vết máu trên đá bị hắn dùng nước rửa sạch, nhưng chuyện đau đầu hơn còn ở phía sau.
Khi hắn quay đầu lại, Tiểu Bạch Long đang che mũi lén lút nhìn hắn, làm cho hắn cau mày.
Hắn lần này ra ngoài cũng không mang theo thanh tâm hoàn trong người, Bạch Lang lại đang trong kỳ động dục, toàn thân rồng đều đang bốc lên tâm hỏa không được tốt lắm.
Trên đám vảy trắng cũng nhiễm sắc hồng, ngay cả tiểu long giác cũng đỏ rực diễm lệ như máu.
“A, nhị sư huynh, bây giờ phải làm sao?”
Bạch Lang thử thăm dò hỏi: “Nếu không, chúng ta trở về đi?”
Đem nàng bắt tới đây cũng chẳng có chuyện gì.
Hơn nữa nàng còn tới kỳ động dục.
Kỳ động dục của Long tộc nếu không xử lý nhanh thì rất nguy hiểm.
Ngay cả Bạch Lang cũng không xác định bản thân đến lúc đó nếu mất đi khống chế, sẽ làm ra sự tình gì.
Nàng ủy khuất nhìn Quý Tu. Toàn thân rồng đã đỏ rực như cua luộc.
Quý Tu cũng thực bất đắc dĩ.
Hắn lúc bắt Bạch Lang tới đây cũng không dự đoán được đây hoàn toàn chỉ là hiểu lầm.
Bất quá người nếu đã mang tới, lúc này hắn cũng không muốn lại mang trở về.
Với duy nghĩ như vậy, kỳ động dục phải xử lý ra sao chính là vấn đề.
Hắn nắm chặt kiếm, môi mỏng mím chặt, không dám nhìn Bạch Lang.
“Long tộc các ngươi đến kỳ động dục thường làm thế nào?”
Bạch Lang nghĩ nghĩ, không xác định lắm: “Nhật thiên nhật địa (tóm lại là kiểu phá trời phá đất)?”
Nàng cũng là lần đầu tiên trải qua.
Nhưng theo như phụ vương nói, kỳ động dục này chính là đại địch của Long tộc.
Thanh danh thiên cổ của hắn đều thiếu chút nữa đã bị phá hỏng ở kỳ động dục.
Tiểu Bạch tuy không có thanh danh tốt gì.
Nhưng nàng sợ bản thân thật sự làm ra chuyện đáng sợ gì đó.
Nàng phát sầu, tiểu giác hết đỏ lại trắng.
Trong long đồng (mắt rồng) màu kim sắc nhạt rươm rướm nước mắt, làm cho người khác không khỏi thương xót.
Quý Tu nhắm mắt lại đứng một lúc lâu,
Bỗng nhiên đem Tiểu Bạch Long túm lấy ném vào trong hàn đàm.
Cả thân thể chìm trong làn nước lạnh, đuôi rồng đang nóng như thiêu đốt sau khi tiến vào hàn đàm mới trở nên dễ chịu.
Bạch Lang vội vàng vung đuôi, đem nước té lên trên người.
Nàng một tiểu long màu ngân bạch trồi lên giữa hàn đàm, ánh mặt trời theo ngọn cây chiếu xuống, ánh lên đám vảy trắng như phát sáng.
Ồ?
Có vẻ như cũng có tác dụng.
Bạch Lang nghĩ như vậy, miễn cưỡng tiếp nhận biện pháp ngâm mình trong hàn đàm để hạ nhiệt độ này.
Sư tôn không ở đây, đành như vậy đi.
Bạch Lang bị hỏa tâm thiêu cho mơ mơ hồ hồ nghĩ như vậy, lại chìm vào trong nước.
Quý Tu sau khi ném Bạch Lang vào trong nước, lúc này thân thể cứng đờ.
Làn nước vờn quanh thân thể bạch long.
Bọt nước mát lạnh theo long giác trượt xuống. Có một giọt còn nghịch ngợm rơi ở trên chóp mũi.
Tiểu Bạch được một trận thoải mái, lại rung rung cái đuôi.
Rốt cuộc cảm thấy độ ấm trên người đã giảm xuống.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Quý Tu ho nhẹ một tiếng hỏi.
Tiểu Bạch Long do dự, vẫn có chút chưa thỏa mãn, vươn long trảo ra chỉ chỉ lòng bàn tay vẫn còn nóng bỏng.
Lòng bàn tay kia còn có đệm thịt nhàn nhạt, thoạt nhìn mềm như bông.
Bạch Lang thở nhẹ một hơi nói: “Sư huynh, móng vuốt cần thêm chút nữa.”
Nàng giờ phút này tuy là long thân, nhưng vẫn thập phần đáng yêu.
Quý Tu giật giật trán, cuối cùng trực tiếp dùng linh lực dẫn một dòng nước phun cho nàng.
......
Yến Phất Quang lo lắng nhất là kỳ động dục của Bạch Lang.
Thanh tâm hoàn qua một đêm hiệu quả đã sớm tiêu tán.
Đến lúc đó phải làm sao?
Lông mày hắn hung hăng nhăn lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Khi Phong Vân Xu tới tìm Tiểu Bạch, lại phát hiện bầu không khí ở khách điếm hôm nay có chút không đúng lắm.
Ba người lúc trước vây quanh Bạch Lang bây giờ chỉ còn lại hai người.
Vị kiếm tu mặc cẩm y đen kia đang nhắm mắt không biết đang làm gì, đầu ngón tay dẫn ra một tia linh lực, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, nghe thấy thanh âm bỗng nhiên mở mắt ra, ngữ khí lạnh băng: “Ai?”
Phong Vân Xu ho nhẹ một tiếng, không thể không từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Nàng còn tưởng rằng Tiểu Bạch ở bên trong, không nghĩ tới lại là hai người xa lạ.
Tu vi trên người Yến Phất Quang bị áp chế, nhưng Già Ly ở bên cạnh lại là tu vi thánh tôn hàng thật giá thật.
Ngữ khí của Phong Vân Xu cũng mang chút tôn kính, nhấp môi nói: “Cái kia, xin lỗi đã quấy rầy, ta tới tìm Tiểu Bạch, xin hỏi nàng có ở đây không?”
Yến Phất Quang lúc này mới chú ý tới, đây là thành chủ Phong Nguyệt Thành.
Hắn nhíu nhíu mày, vốn muốn nói không có, nhưng nghĩ lại, Phong Vân Xu này là thành chủ Phong Nguyệt Thành, hiểu biết đối với Phong Nguyệt Thành khẳng định so với bọn hắn nhiều hơn nhiều.
Hắn cùng Già Ly đã không tìm được Tiểu Bạch, nhưng Phong Vân Xu lại không nhất định.
Hắn cùng Già Ly liếc mắt nhìn nhau, hơi hơi gật đầu.
Sau đó Phong Vân Xu thấy vị bạch y tăng nhân vẫn luôn cau mày kia lúc này mở miệng.
“Tiểu Bạch không có ở đây.”
Hắn dừng một chút, mở miệng dò hỏi: “Thí chủ chính là thành chủ Phong Nguyệt Thành? Chúng ta có một chuyện muốn mời thí chủ hỗ trợ.”
Một nén nhang thời gian sau.
Phong Vân Xu ngồi ở ghế, nghe Già Ly nói ra ngọn nguồn sự tình, thiếu chút nữa phun cả trà ra.
Đợi đã, Tiểu Bạch cư nhiên bị người bắt đi?
Nàng biểu tình hết sức kinh ngạc, hiển nhiên cũng không nghĩ tới.
Yến Phất Quang lúc này lên tiếng: “Người bắt đi Tiểu Bạch vì phòng ngừa chúng ta tìm được, đã cắt đứt toàn bộ liên hệ trên người. Trước khi ngươi tới, chúng ta đã tìm khắp các địa phương trong Phong Nguyệt Thành nhưng vẫn không tìm được người.”
Hắn nói đến đây hơi dừng một chút, ngữ khí trầm xuống.
“Phong thành chủ có biết, trong thành có chỗ bí mật nào giấu người mà người khác không biết không?”
Chỗ bí ẩn không người biết?
Phong Nguyệt Thành là giao giới giữa hai châu.
Người lui tới trong thành đều là tu sĩ, từ nhiều năm trước đã xây dựng thành một thành trấn phồn hoa, ngay cả rừng cây ngoài thành cũng vậy.
Nơi bí ẩn không người biết......
Phong Vân Xu thật đúng là không nghĩ ra.
Bất quá chuyện này liên quan đến an nguy của Tiểu Bạch bằng hữu của nàng, nàng vẫn nghiêm túc suy nghĩ.
Qua một lát mới mở to hai mắt.
“Có! Xác thật là có một chỗ như vậy!”
Phong Vân Xu suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, ban đầu khi xây dựng Phong Nguyệt Thành, có một phiến rừng rậm thác nước bí ẩn.
Địa phương kia bởi vì gần Nguyệt Loan Tuyền, tất cả nhân khí khi tiến vào đều sẽ bị che lấp.
Nhưng bởi vì phiến rừng rậm này là một mảnh hoang vu, trong nhiều năm người quản lý Phong Nguyệt Thành tuy bởi vì nguyên nhân địa thế của nơi đó mà cũng chú ý qua, nhưng cuối cùng lại vẫn không phái vệ binh canh gác.
Dần dà, nơi này liền biến thành đất hoang.
“Nếu như là giấu người......”
Phong Vân Xu nghĩ nghĩ: “Ta cảm thấy nơi này khả năng lớn một chút.”
Yến Phất Quang cùng Già Ly liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi nghe xong miêu tả, trong lòng đều cảm thấy khả năng Quý Tu đi nơi đó là khá lớn.
Hắn dừng một chút, chỉ nói câu: “Đa tạ”, liền xoay người rời đi.
Mà khi Yến Phất Quang đứng dậy.
Phong Vân Xu nhìn bóng dáng hắn rời đi, không biết nghĩ tới cái gì.
Đợi đã.
Vị kiếm tu tự xưng là sư tôn của Tiểu Bạch này, sao lại có cảm giác giống như người hôm qua thấy trong đồng tâm kính vậy.
Phong Vân Xu lại liếc nhìn Yến Phất Quang.
Qua một lát, bỗng nhiên mở to mắt.
Vết thương do kiếm ở lòng bàn tay.
Không đúng!
Người Tiểu Bạch thích chính là hắn!
Phong Vân Xu trong lúc vô tình phát hiện một đại bí mật.
Tức khắc ánh mắt nhìn về phía Già Ly cũng thay đổi.
Ài, mấy người kia cũng chỉ đành làm người qua đường thôi.
Nhưng lúc này mọi người đều đang vội đi tìm Bạch Lang, tự nhiên không có ai thấy rõ ánh mắt của nàng.
Mà Phong Vân Xu trong lòng mang đại bí mật, lại không có ai có thể chia sẻ, chỉ có thể cầm chén trà, trong lòng cảm khái.
Bất quá nàng nghĩ nghĩ, lại luôn cảm thấy mình đã quên thứ gì.
Đã quên cái gì nhỉ?
Phong Vân Xu uống một ngụm trà, hậu tri hậu giác nhớ tới.
—— Nàng đã quên nói cho hai người kia, chướng khí ở nơi kia đã thành tinh, sẽ kéo người vào ảo cảnh!
......
Khu rừng rậm kia ở nơi không xa thành bắc.
Yến Phất Quang chỉ nháy mắt đã tới nơi đó.
Già Ly theo sát phía sau, trong tay hắn còn cầm Huyết Thanh Châu.
Phương Sinh sau khi biết Long Nhật Thiên bị bắt cũng an tĩnh lại.
Ba người đồng thời tới khu rừng rậm.
Vừa đến nơi này liền cảm giác được tựa hồ như có thứ gì đó như có như không bao phủ trên người.
Yến Phất Quang nhíu nhíu mày, vân vê một sợi sương mù.
Chính là thứ này, ngăn cách ngân tuyến nối hắn với Bạch Lang.
Hắn sắc mặt lãnh lệ, quay đầu lại nhìn Già Ly liếc mắt một cái.
“Thánh tăng cũng muốn đi vào sao?”
Huyết Thanh Châu trong tay đang nóng dần lên.
Già Ly dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía trước: “Phất Quang chân quân không cần cố kỵ ta. Chúng ta...... binh chia hai đường cũng được.”
Yến Phất Quang thấy vậy cũng không nói nữa, xoay người tiến vào khu rừng rậm.
Quả nhiên, rừng rậm này khi đi vào sẽ bị mất phương hướng.
Hắn cùng Già Ly chân trước mới vừa bước vào, trong nháy mắt tiếp theo, hai người đã không còn ở cùng một chỗ.
Không giống như bầu trời phía bên ngoài.
Ở địa phương kia, sau khi đi vào sắc trời mỗi nơi lại không giống nhau.
Chỗ Yến Phất Quang là tinh không vạn lí (vạn dặm trời quang).
Chỗ Già Ly lại là mưa rơi không ngừng.
Nước mưa từ trên lá trúc chảy xuống làm ướt tăng y.
Già Ly nhìn đầu vai, nơi đó đã ướt một mảnh.
Dưới chân hắn dính chút bùn đất, bộ dáng giống như là đã ở chỗ này đi thật lâu.
Ánh mắt Già Ly hơi ngưng, nhìn về phía trước.
Đó là một con đường trúc nhỏ.
Chung quanh đã bị người dẫm, lầy lội dấu chân, hiển nhiên nơi này không lâu trước đây có người đi qua.
Tuy Phong Vân Xu không nói nơi này không giống bình thường, nhưng trời sinh tâm cảnh giác vẫn làm cho Già Ly chú ý chút tâm tư.
Hắn mím môi đi theo dấu chân, xuyên qua con đường trúc nhỏ.
Mưa càng rơi càng lớn, giọt mưa rơi trên lá trúc lụp bụp, mơ hồ có thể từ trong đó nghe thấy tiếng thác nước.
Già Ly còn nhớ lần này chính là phải tìm thác nước.
Thác nước ở chỗ sâu nhất trong rừng rậm chính là chỗ có khả năng giấu người nhất.
Ánh mắt hắn hơi lóe, khi đi đến cuối đường, vạch ra đám lá cây trước mặt.
Huyết Thanh Châu không biết khi nào đã ngừng phát sáng.
Chướng khí trong rừng trúc chợt lóe rồi biến mất, theo tiếng mưa rơi nhỏ dần, lộ ra cảnh tượng trước mặt.
Đó là một thác nước rất đẹp.
Nước từ trên cao trút xuống hội tụ chảy tới một hàn đàm.
Già Ly sở dĩ dừng chân lại, bởi vì nhìn thấy người trong hàn đàm.
—— Đó là người hắn không thể quen thuộc hơn.
Bạch Lang mặc một thân bạch y, cả người ướt đẫm được đóa hoa sen nâng lên.
Nàng nhắm hai mắt, hàng mi dài ở trên da thịt tuyết trắng tạo thành một hàng bóng râm.
Già Ly chú ý tới trên cổ tay nàng lấp lóe một sợi thừng đỏ.
Lúc này theo lá sen hạ xuống, thiếu nữ long giác trên đóa hoa sen màu phấn hồng tựa hồ bị kinh động, giãy giụa chậm rãi mở mắt.
Mái tóc đen từ hai bên gò má chảy xuống.
Trắng với đen ở cạnh nhau, dưới màn mưa làm cho người động tâm.
Già Ly nắm chặt tay, có lẽ là bởi vì dùng sức quá mức, tràng hạt trong tay cũng phát ra động tĩnh.
Long giác thiếu nữ vừa mới tỉnh xoay người lại.
Trên bạch y ướt đẫm bờ vai trắng như tuyết như ẩn như hiện.
Nàng trì độn chớp chớp hàng mi dài, như là mới phản ứng lại, nhìn tăng nhân bạch y trước mặt, ngữ khí ngây thơ: “Di, thánh tăng, ngươi sao lại ở chỗ này? Ngươi tới cứu ta sao?”
Bạch Lang thanh âm có chút suy yếu, nhút nhát sợ sệt.
Có lẽ là bởi vì bị sợi thừng trên tay trói lại.
Có lẽ là ở trong nước này có chút lạnh......
Nàng cắn chặt môi dưới, một mạt màu đỏ ánh vào trong mắt Già Ly.
Trên mu bàn tay hắn nổi lên gân xanh, trước mắt ầm ầm nổ tung.
Lại không có chú ý tới cảnh sắc chung quanh đã thay đổi.
Mà bên kia, Yến Phất Quang lại thấy được một cảnh tượng khác......