Edited by Hari.
Yến Phất Quang vừa tiến vào đã nhận ra không đúng.
Đuôi lông mày hắn nhăn lại, nhìn phi trùng chết cứng trên ngọn cây, bỗng nhiên gợi lên một mạt ý cười khinh thường.
Chướng khí thấy đã mê hoặc được một người khác, không khỏi có chút đắc ý.
Trong rừng bầu trời quang đãng, một mạt sương mù lặng yên dâng lên, bị rừng cây rậm rạp che đậy.
Ánh mắt Yến Phất Quang lóe lóe, cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay. Khi chướng khí từ dưới chân lặng yên không một tiếng động xuất hiện, thần sắc trong mắt lạnh lùng.
Trên mặt hắn biểu tình hết sức bình tĩnh.
Chướng khí nghĩ rằng đã mê hoặc được hắn, vừa mới chuẩn bị biến đổi cảnh tượng, ai ngờ bỗng nhiên bị một kiếm phá vỡ thiên địa.
Hàn quang thoáng hiện.
Hắn thậm chí còn chưa thấy rõ Yến Phất Quang động thủ như thế nào, người nọ đã thu hồi kiếm.
Sương mù bám trên phi trùng chậm rãi tan đi.
Trời quang nắng ấm cũng trở nên thoải mái hơn.
Yến Phất Quang ngẩng đầu híp híp mắt, đã biết suy nghĩ của mình không sai.
Trong núi tinh quái thành tinh, trốn trong phi trùng mê hoặc người qua đường.
Giờ phút này cảnh tượng trong núi rút đi, cảnh tượng bây giờ hiện lên trước mắt mới là chân thật.
Bởi vì liên tục vận dụng linh lực, Yến Phất Quang ho nhẹ một tiếng, lau đi vết máu bên môi.
Con ngươi đen nhánh tựa như hàn tinh, lúc này dựa vào trực giác nhìn sang bên cạnh.
Chướng khí thấy một lần không thành công, liền muốn tới lần thứ hai.
Nhưng nó biến ra Bạch Lang lại lần nào cũng bị nhìn thấu.
Mãi cho đến khi bị người bắt được.
Linh khí tựa như gai nhọn thẳng tắp đâm vào thức hải.
Yến Phất Quang sau khi bắt được chướng tinh kia, lạnh giọng mở miệng: “Người vừa rồi ngươi biến ra đến tột cùng đang ở đâu?”
Chướng khí này không thể so với những tu sĩ ảo thuật, thông qua thuật pháp dẫn động dục vọng trong nội tâm con người.
Hình ảnh mà nó biến ra nhất định là ở trong rừng này từng gặp qua.
Ngữ khí Yến Phất Quang nhàn nhạt.
Nhưng hạ thủ lại không chút nào lưu tình.
Nếu như chướng khí kia có một câu không đúng, sẽ ngay lập tức phải tiêu tán đương trường.
Chướng khí bình thường dựa vào tụ huyễn trong rừng dụ dỗ người khác thu lợi rất nhiều, lại không nghĩ rằng đột nhiên sẽ gặp phải sát thần.
Lúc trước tên kiếm tu mang theo con rồng kia là một tên.
Trước mắt tên tu sĩ cẩm y ngọc bào này lại là một tên nữa.
Trong lòng nó vô cùng sợ hãi, biết người này không phải dễ đối phó, lúc này vì bảo mệnh cũng bất chấp tất cả, đành phải đem vị trí tên tu sĩ tới trước kia nói ra.
“Từ nơi này đi ra rồi cứ đi về phía trước, không phải rẽ ngoặt, đi thẳng đến hàn đàm là được.”
“Tôn thượng ngươi cũng đừng nói là ta nói.”
Chướng khí kia thảm thiết cầu xin.
Hiện tại còn chưa tìm được Tiểu Bạch, Yến Phất Quang cũng không có tâm tình cùng đám tinh quái này dây dưa.
Hắn nhíu mày, thấy chướng khí kia đã trọng thương, liền cũng thả cho hắn một con ngựa.
......
Quý Tu ngồi ở bên hàn đàm.
Tiểu Bạch Long ở trong nước đã một lúc lâu.
Kỳ động dục lần này của nàng tới thật hung mãnh.
Cho dù đã ngâm ở trong nước lạnh nhưng vẫn ngăn không được.
Thậm chí nước trong hàn đàm còn bị nàng làm cho nóng lên.
Bạch Lang bơi một vòng, đã mệt không chịu nổi, đành phải ghé vào bên hồ nước thở phì phò.
“Nhị sư huynh, ta cảm thấy thật khó chịu a.”
Trên long giác của nàng đã có chút đỏ lên, có một số chỗ thậm chí bởi vì bị kỳ động dục tra tấn quá mức, đã bị cọ xước, nhìn đáng thương hề hề.
Bạch Lang từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua nỗi khổ này.
Đêm đầu tiên bị sư tôn hôn, nàng cho rằng kỳ động dục bất quá chỉ như vậy.
Nhưng không nghĩ tới thật sự hung mãnh là ở phía sau.
Đến một con ác long từng trải chuyện đời như nàng cũng chịu không nổi.
Nước trong hàn đàm đã không thể làm cho Bạch Lang cảm thấy lạnh.
Nàng mặt mày buồn bực, vài lần muốn phá phong ấn, dùng linh lực chạy đi.
Quý Tu nắm chặt tay, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng: “Ngươi ra ngoài, là muốn tìm ai?”
Đáp án này không cần nghĩ cũng biết.
Bạch Lang tự nhiên là muốn đi tìm sư tôn a.
Nàng hiện tại đã nhận định sư tôn.
Đối với một con rồng mà nói, kỳ động dục tìm người thân thiết là hết sức bình thường.
Quý Tu trầm mặt.
Bạch Lang không biết hắn bị làm sao.
Nàng nôn nóng vung đuôi.
Quý Tu mím môi, bỗng nhiên nói: “Tiểu Bạch, lúc trước ta đã từng bày tỏ tâm ý với ngươi.”
Ngươi không thể, ở trước mặt ta đi tìm người khác.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn nghiêm túc nhìn về phía Bạch Lang, thấp giọng nói ra những lời này.
Bạch Lang sửng sốt một chút.
“Nếu ngươi thật sự chịu không nổi, ta cũng có thể.”
Đây là câu nói thứ hai của hắn.
Quý Tu dùng sức lực rất lớn mới khắc chế được bản thân.
Ở trong ấn tượng của Bạch Lang, sắc mặt của nhị sư huynh vẫn luôn thực lạnh lùng.
Hắn phần lớn đều là mặt vô biểu tình, cho nên mới có những lúc nàng có chút sợ hắn.
Hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt hắn đem nàng treo trên cây, còn không thu túi Càn Khôn của nàng.
Cho nên ban đầu Bạch Lang cảm thấy nàng với nhị sư huynh tuyệt đối không thể trở thành bằng hữu.
Nhưng sau này, khi nàng làm nổ nhà xí nhị sư huynh lại giúp nàng nói dối.
......
Những việc này, lúc trước nàng cũng không nghĩ nhiều.
Ngay cả ngày đó nhị sư huynh thổ lộ với nàng.
Nhưng kỳ động dục giống như làm cho Tiểu Bạch trong nháy mắt trưởng thành không ít.
Dục vọng chân thật trong xương cốt, còn có ngày đó trên đồng tâm kính, làm cho Bạch Lang trừ bỏ sư tôn ra hoàn toàn không nghĩ tới người khác.
Đề nghị của nhị sư huynh làm cho nàng há hốc miệng.
Phản ứng đầu tiên chính là nhất định phải cự tuyệt.
Đúng lúc này.
Quý Tu lại đứng lên, trong tay hắn cầm kiếm, vốn muốn nói gì đó, nhưng ở trong nháy mắt lại cảm thấy một trận hàn ý.
“Sư tôn!”
Bạch Lang kinh hỉ nói.
Hắn quay đầu lại, liền thấy Yến Phất Quang cầm kiếm, từng bước từng bước từ trong rừng trúc đi ra.
“Chuyện nàng đến kỳ động dục, không cần ngươi nhúng tay.”
Ngữ khí của Yến Phất Quang lạnh lùng.
Hiển nhiên, chuyện Quý Tu bắt Bạch Lang đi đã hoàn toàn làm cho hắn tức giận.
Hai ngày nay vẫn luôn đi tìm người.
Hắn mạnh mẽ áp chế tử khí, sắc mặt tái nhợt, vết máu bên môi nhìn thấy ghê người.
“Sư tôn ngươi bị thương.”
Bạch Lang lúc này mới phát hiện.
Ánh mắt Yến Phất Quang dừng một chút, vươn tay tới: “Qua vi sư bên này. Lần này là vi sư không bảo vệ tốt ngươi. Sẽ không, sẽ không có lần sau.”
Câu nói này của hắn rất nặng, ánh mắt cũng thực an tĩnh.
Bạch Lang không biết trong khoảng thời gian nàng mất tích này đã xảy ra chuyện gì mới làm cho sư tôn như vậy.
Toàn thân nàng còn đắm chìm trong niềm vui khi nhìn thấy sư tôn, vội vàng bơi qua.
Yến Phất Quang đem nàng từ trong nước ôm lên.
Toàn thân Tiểu Bạch Long nóng kinh người.
Đồng tử hắn hơi co lại, lại thấy vết xước trên long giác của Bạch Lang.
Nơi đó làn da kiều nộn nhất, giờ phút này lại thảm không nỡ nhìn.
Ngón tay Yến Phất Quang nhỏ đến khó phát hiện run run.
Hắn không hỏi tại sao lại như vậy.
Chỉ chậm rãi rũ mắt, cẩn thận dùng linh lực bao bọc lấy Bạch Lang, cẩn thận từng chút một chữa vết thương trên long giác, sau đó mới rút ra trường kiếm chỉ hướng Quý Tu.
“Đánh một trận đi.”
Bạch Lang bị nhét trong cổ tay áo của sư tôn, sau khi ăn một viên thanh tâm hoàn mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Nghe lời này vội ló đầu ra.
Quý Tu lạnh mặt.
Sau khi Yến Phất Quang tới, sắc mặt hắn liền trở nên ủ dột.
Thấy Bạch Lang được đặt trong cổ tay áo của sư tôn.
Hắn hơi nắm chặt tay, vốn muốn nói gì đó, nhưng rồi cũng không nói ra.
Hắn vốn nghĩ, nếu Tiểu Bạch thật sự khó chịu không chịu nổi thì sẽ... thả nàng.
Nhưng hiện tại, cũng không cần.
Pháp quyết vận khởi ở trong tay từ trước tiêu tán đi.
Ánh mắt Quý Tu trầm xuống, lúc này lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Sau khi từ Phong Nguyệt Thành trở về, ta sẽ đi báo cáo với Minh Di chân quân.”
Báo cáo cái gì, trong lòng hai người biết rõ.
Yến Phất Quang hơi hơi nhíu mày.
Quý Tu sau khi dừng một chút, rốt cuộc nói ra câu nói lúc trước vốn đã sớm muốn nói: “Cô Sơn từ nay về sau, chỉ có hai vị đệ tử.”
Chỉ có hai người địa vị bình đẳng, hắn mới có thể cùng Yến Phất Quang công bằng cạnh tranh Bạch Lang.
Không cần câu nệ danh nghĩa thầy trò như vậy.
Hắn vốn là ma khí chuyển tu, tuy đã dịch cốt, nhưng chung quy đạo bất đồng bất tương vi mưu, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Rừng cây an tĩnh đến đáng sợ, Tiểu Bạch Long nắm chặt tay áo.
Yến Phất Quang không nói gì, chỉ là ánh mắt thâm trầm: “Xuất kiếm đi.”