Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 277: Chương 277: Bất chấp




"Ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao, nhóc con!" Vũ Nam đánh hoài không bức được Hoàng Việt xuống lôi đài, trong lòng cũng có chút căm tức, liền buông lời khích tướng.

"Không phải ngươi cũng không đánh bại được ta sao?" Hoàng Việt cười hắc hắc, không có chút nào dao động.

"Để xem kình lực của mày nhiều đến mức nào!"

Lúc này, các khán giả cũng có chút chán nản, vốn tưởng rằng đây sẽ là một tranh thư hùng sống mái, ai ngờ Hoàng Việt cũng quá yếu đi, ngoài phòng thủ và né tránh, lùi về sau ra thì không làm được gì cả, trước sau gì cũng thua, nhất là những người ủng hộ ngài Minh Vĩ, ai nấy một mặt buồn bã, cho rằng ngài Minh Vĩ chọn Hoàng Việt là sai rồi, bọn họ cũng không nhận ra được Hoàng Việt là chưa đột phá nửa bước Hóa Kính a.

Chỉ có ba vị Đại Tông Sư là vô cùng tiếc hận, nếu như hộm qua ngài Minh Vĩ không đến, có khi bọn họ đã thu được một nhân tài về phái mình rồi, nhất là Hạo Nhiên Đại Tông Sư, từ nãy đến giờ, ông càng xem càng vừa mắt Hoàng Việt, tuy Yến Phi Quyền không phải môn võ gì cao siêu nhưng Hoàng Việt vận dụng nó có thể nói là không kém gì Tông Sư một phái đó a...

Kể cả Huỳnh Liên, ở trên lôi đài, cô cũng không có bao nhiêu bất ngờ, việc Hoàng Việt rơi vào hạ phong hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô, tuy rằng có hơi chút thất vọng nhưng Huỳnh Liên cho rằng Hoàng Việt làm được như vậy đã là tốt lắm rồi, dù gì Hoàng Việt thua Vũ Nam đến 7 tuổi, nếu như cho hắn thêm hai năm, hẳn là Vũ Nam khi đấu với Hoàng Việt sẽ bị đánh bại cực kỳ dễ dàng.

Người ở đây, chỉ có Minh Vĩ Đại Tông Sư là từ nãy đến giờ vẫn treo một vẻ bình thản trên mặt, ông biết Hoàng Việt còn rất nhiều con bài tẩy chưa lật, nào là Thái Cực Quyền, nào là Luyện Thể công, lại còn hai cái phi đao ám khí được giấu trong ống quần, tuy rằng người khác không nhìn thấy nhưng Minh Vĩ Đại Tông Sư nhìn vào ống quần Hoàng Việt là có thể phán đoán ra.

Đúng vậy, hôm nay Hoàng Việt còn mang ám khí lên võ đài, nhưng không cho ai biết, hắn gắn nó vào ống quần của mình, dùng đề phòng hờ vạn nhất, vả lại hắn cũng muốn dùng nó để trêu đùa Vũ Nam một chút, dù gì mình có thuật ném phi đao giỏi, nếu như không sử dụng chẳng phải là lãng phí lắm sao?

Cảm thấy đã đến lúc chơi đùa với đối phương rồi, Hoàng Việt lập tức lùi thật sâu ra đến mép võ đài, hai chân hất lên, hai cái ám khí bay lên cao, sau đó hắn cầm lấy, phi ra trong ánh mắt bất ngờ của đối phương.

"Ngươi...." Vũ Nam còn chưa kịp phản ứng, hai cái ám khí phi đao có 12 cánh đã bay đến phía hắn, bay theo góc độ cực kỳ rối rắm, nó xoắn ốc, không phải bay thẳng mà là bay vòng, lập tức hướng tới hai chân của Vũ Nam bay tới, dường như một con cá mập lao tới ăn thịt con mồi.

"A!!!" Tiếng la thảm thiết vang lên, phải biết lực lượng của bàn tay Hoàng Việt rất mạnh, lại thêm kỹ xảo ném phi đao ở mức thượng thừa, lập tức, hai đầu gối của Vũ Nam rướm máu, hắn khụy người xuống, khuôn mặt dữ tợn nhìn Hoàng Việt, như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ.

Nhưng Vũ Nam cũng rất khôn, sau khi rút phi đao ra cũng không ném lại về hướng đối thủ, phi đao có 12 cánh thì có đến 3 cánh găm vào da thịt hắn, hắn ném phi đao xuống lôi đài, sau đó cố gắng nén cơn đau, lao tới Hoàng Việt, giờ phút này, khuôn mặt hắn đỏ như máu, hai mắt hiện lên tơ máu, trên trán gân xanh nổi lên, cực kỳ dữ tợn.

"Má ơi!"

"Vũ Nam quá đáng sợ!"

Mọi võ giả không ngừng kinh hô, bọn họ vẫn là lần đầu tiên trông thấy Vũ Nam tức giận như vậy, Hoàng Việt cũng thật là, chẳng lẽ hắn học theo môn phái trùng tên với mình sao, ai cũng không thể ngờ được Hoàng Việt lại dùng ám khí, nhưng đây là trận chung kết, bọn họ nghĩ lại thì cũng bình thường, Hoàng Việt không chỉ đấu vì danh dự môn phái, còn đấu vì danh tiếng của Minh Vĩ Đại Nhân, dùng thủ đoạn gì để thắng mà không được?

  

"Bỉ ổi!" Vũ Nam hét lớn, sau đó một chỉ chỉ ra, hướng tới ngay thẳng đầu Hoàng Việt, lúc này hắn đã nóng máu, quá tức giận, bất chấp tất cả, dường như quên mất ở đây có ngài Minh Vĩ.

"Phạm quy!"

"Phạm quy rồi!"

"Không..."

Mọi võ giả cực kỳ hoảng hốt, vị Tông Sư chủ trì cũng định nhảy lên đài, nhưng nghĩ tới có ngài Minh Vĩ ở đây, muốn xảy ra chuyện cũng là điều không thể nên đành rút lại cước bộ, nhìn về phía ngài Minh Vĩ thì thấy ngài ấy vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, chuyện gì vậy, chẳng lẽ ngài ấy không lo cho đệ tử của mình sao?

"Không..." Huỳnh Liên không nhịn được, lập tức phi thân, gần bay tới võ đài thì Đại Tông Sư Phượng Uy liền lướt tới cản, nói nhỏ: "Không sao, có ngài Minh Vĩ, không việc gì!"

Hải Đường công tử lúc này cũng gấp đến dậm chân, đáng tiếc tu vi hắn nhỏ yếu, cho dù có lên đài thì cũng không cản được Vũ Nam, chỉ biết thầm cầu nguyện trong lòng, mong cho thằng em của mình không sao đi, nếu không mình thật không biết phải làm sao đối diện với ba mẹ của nó.

Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, Hoàng Việt thấy Vũ Nam lao tới tấn công thẳng vào đầu mình thì không né không tránh, hắn cười hắc hắc, ngược lại còn giơ đầu ra cho đối phương chỉ tay vào, làm cho Minh Vĩ Đại Tông Sư cũng phải đứng bật dậy, đang tính nhảy lên ngăn cản, nhưng thấy khuôn mặt Hoàng Việt không có chút nào hoảng sợ thì liền ngồi xuống lại, ông biết Hoàng Việt không phải là người lỗ mãng, đã làm ra hành động như vậy thì hẳn là phải biết cái giá phải trả sẽ là gì.

"Không!!!!!!" Huỳnh Liên hét to, lúc này Vũ Nam cũng có chút hoảng hồn, nghe xong thanh âm hét lớn này mới nhận thức được vấn đề, nhưng lúc này thu tay đã không kịp nữa rồi, tên đã rời cung, làm sao cứu vãn được đây.

Thật sự, Vũ Nam vừa mong Hoàng Việt có thể chết, vừa mong Hoàng Việt lại không chết, nếu Hoàng Việt chết, vậy thì mình mất đi một tên đối thủ có thể ám ảnh mình suốt đời, còn nếu Hoàng Việt chết đi, sợ rằng hắn không tránh khỏi việc phải bồi táng cho đối phương, tại sao ư, đối phương giờ đây là học trò cưng của Minh Vĩ Đại Nhân, mình giết hắn, há chẳng phải dám khiêu khích quyền uy của Minh Vĩ Đại Nhân, đây không phải tìm chết thì là gì?

Quả thật, hành vi của Hoàng Việt trong mắt người khác không cách nào tìm chết, phải biết, đầu là địa phương khó mà vận chuyển kình lực lên, điều này chẳng khác nào một người đứng yên để đối thủ công kích, thế nào cũng phải nhận tổn thương, mà khi kình lực truyền vào não bộ, không chết cũng trở nên ngu ngốc đó à...

Nhưng nếu Phách Thể Vân Vũ Quyết chỉ rèn luyện những địa phương bình thường, mà không rèn luyện những chỗ yếu hại, làm sao nó có thể được xưng là công pháp Luyện Thể Chính Tông, tuy rằng đầu không phải địa phương được ngâm nước thuốc, nhưng dược lực của nước thuốc cũng sẽ có một bộ phận được xông lên đầu, từ đó tôi luyện cho lớp da đầu cứng như thép, xương sọ cũng cứng hơn rất nhiều, phải biết hộp sọ cũng được gọi là xương a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.