Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 65: Chương 65: Đối chiến hải đường (thượng)




Hải Đường công tử nhìn về Hoàng Việt, hắn hoảng hốt không phải bởi vì sợ hãi thực lực của Hoàng Việt, mà là vì không ngờ tới Hoàng Việt lại nóng giận đến vậy, bộ tên này quả thật là một kẻ nóng đầu, làm việc không nghĩ tới hậu quả, hắn không biết rằng cái câu “Tao với mày chỉ có một người còn sống rời khỏi đây” mang ý nghĩa như thế nào sao, bộ hắn đã quyết tử chiến với mình rồi sao.

Liếm liếm môi, Hải Đường công tử cười khà khà, nói: “Chú em, anh cho chú em vài giây bình tĩnh lại, chú em còn trẻ, còn nông nổi, anh mày ra giang hồ đã lâu, hẳn là biết cách làm việc hơn chú, đừng tưởng rằng thắng được thằng Vinh mặt sẹo là giỏi, cỡ thằng đó anh chỉ cần một đá là nó nằm bẹp dí!”

Hoàng Việt nghe thấy như vậy thì có chút bất ngờ, quả thật hắn đánh giá rất thấp tên Hải Đường, cho rằng hắn chỉ biết ăn chơi, tuy vậy cũng quá không tin rằng hắn thật sự lợi hại, liền nói: “Muốn biết thắng bại thì phải đánh mới biết được!”

Lúc này, bé Thu nghe vậy lập tức nức nở khuyên can: “Hic...hic...Anh Việt... anh đừng đánh với anh Đường... anh không cần phải vì em mà làm vậy... Em xin anh, anh đi đi, anh Đường sẽ không làm gì em đâu, em xin anh...!”

Hoàng Việt nghe được mà thổn thức không thôi, làm hắn càng muốn bảo vệ cô, trao cho cô một ánh mắt yên tâm, hắn liền nói: “Nào, công tử Đường, để hôm nay tôi xem con trai của Nhân cá chép có bản lĩnh gì đặc biệt!”

Lúc này, tên Trung nằm dưới đất đang hấp hối, vết thương từ cục đá khá sâu, không biết đã tổn thương đến tim của hắn chưa, nhưng chỉ kịp thốt lên một câu nói nhỏ rằng “Công tử cẩn thận” liền ngất xỉu đi mất.

Hải Đường công tử nắn bóp nắm tay kêu lên “Cốp Cốp”, phất phất chân mấy cái làm gió bay vù vù, năm nay Hải Đường công tử 22 tuổi, do là võ giả nên trông nhìn hắn mặc dù sắc mặt nhợt nhạt nhưng có vài phần trẻ trung hơn số tuổi thật, tuy rằng hắn rất ham mê ăn chơi nhưng cũng không bỏ quên tu luyện, từ khi còn rất nhỏ, hắn đã được người cha mà hắn không mấy kính trọng nhồi nhét cho hắn tư tưởng, chỉ có kẻ mạnh mới có thể an thân sống trong giang hồ, nếu không thì chỉ có một con đường chết.

Điều này làm cho hắn tu luyện cũng cực kỳ khắc khổ, tuy rằng thiên phú không cao, nhưng Hải Đường có tài nguyên tu luyện sung túc, ba hắn ngoài chi tiền cho hắn ăn chơi ra còn không tiếc mua dược liệu, thuê danh sư võ học chỉ bảo, nên có thể nói rằng Hải Đường công tử tinh thông nhiều thế võ, đặc biệt là những đòn hiểm để giết người, nhìn cách Hải Đường công tử nhìn tên Trung hấp hối đến sắp chết đi nhưng không có chút nào biến sắc đủ để biết được trong tay hắn hẳn là đã từng lấy đi không ít sinh mạng.

Hoàng Việt trong thời gian vừa qua cũng không phải ở không, tuy hắn mới bước vào Minh Kính không lâu nhưng nhờ liên tục phục dụng nhân sâm do Linh Điền Không Gian nuôi trồng mà nội công đã đạt đến tiểu thành trung giai, tức đạt tới cảnh giới Minh Kính sơ kỳ trung giai, đã vượt qua nấc thang Minh Kính sơ kỳ sơ giai, hắn không còn là người mới chân ướt chân ráo bước vào cảnh giới này nữa, nếu so sánh hắn với lúc mới tỷ đấu với Vinh mặt thẹo thì bây giờ Hoàng Việt hẳn là đã mạnh hơn gấp ba, bốn lần.

Lấy tay làm ra thủ thế phòng ngự, chiến thuật của Hoàng Việt là trước thủ sau đó công, dù sao Thái Cực Quyền không phải là môn võ chủ chiến, mà là chủ phòng, sau khi nắm được đối phương tinh thông môn võ gì, Hoàng Việt có thể lợi dụng Bách Phái Chế Võ Kỳ Thư phá giải thế chiêu của đối thủ, từ đó tìm ra điểm yếu của đối phương mà lợi dụng.

“TAAAA....” Hải Đường công tử hết sức tự tin, hét lớn, sau đó hắn đạp mạnh chân phải xuống đất, thân hình phi lên cao, sau đó hướng đến Hoàng Việt tung ra một đấm thẳng tới mặt đối thủ, người sau không chút bối rối, lập tức hất ra một chưởng, đẩy tay tên Hải Đường méo qua một góc, tuy nhiên, vừa chạm vào tay của tên Hải Đường, Hoàng Việt thầm hét một tiếng:

“Hảo cứng rắn!”

“Hắc hắc!” Hải Đường công tử cười lạnh, được thế đáp xuống đất, tiếp tục tung ra quyền phong như vũ bão, Hoàng Việt cũng không kém cạnh, áp dụng nhu thế của Thái Cực Quyền lấy tĩnh chế động, lấy nhu khắc cương, đôi khi còn không quên dùng chân tung cước, hai chân va chạm với nhau vang lên thanh âm Lốp Cốp như pháo nổ.

“Anh Việt, cẩn thận...” Bé Thu ở một bên hết sức lo lắng, ngày hôm nay đánh thắng cũng không tốt mà đánh thua cũng không xong, cô không biết phải làm thế nào để khuyên nhủ Hoàng Việt đây, chàng trai này thật sự là quá hoàn hảo, vì sao lại vì một người chỉ là gái điếm như mình mà làm ra điều dại dột như vậy chứ.

Lúc này, Hoàng Việt quả thật mới nhận ra được mình đã lầm, quả thật là hết sức lầm, tên Hải Đường này không chỉ có nội công thâm hậu hơn hắn một tiểu cảnh giới, mà còn luyện ngoại công đến mức cực kỳ cứng rắn, tay của hắn cứng như đá tảng, mỗi lần va chạm làm Hoàng Việt hết sức nhức nhối, ngoài ra không giống như Vinh mặt thẹo chỉ biết vài thế võ Karate, tên này chiêu thức thiên biến vạn hóa, giống như bất kỳ võ phái nào hắn cũng am hiểu, thật sự rất khó lường trước hắn sẽ dùng thủ đoạn công kích như thế nào.

Tuy rằng Thái Cực Quyền có thể hóa giải phần nào sự cương mãnh của đối thủ, làm lực sát thương của đối thủ yếu bớt hết sức có thể, nhưng cũng không tránh khỏi va chạm xương cốt, Hoàng Việt mới chỉ giao thủ với hắn hơn một phút mà chân tay đã tê cứng, thật sự bị ép vào thế liên tục bại lui.

“Minh Kính võ sư sơ kỳ trung giai, Thái Cực Quyền có chút thành tựu, khá lắm chú em, hồi bằng tuổi chú em, anh còn kém xa!”

“Nhưng rất tiếc, hôm nay chú em hẳn là không sống sót rời khỏi đây được! Hắc hắc, còn về con Thu, anh sẽ cho cả bang hưởng thụ nó!” Hải Đường công tử tuy bại hoại nhưng cũng không kém phần ranh ma, hắn cố ý khích tướng, khiến cho Hoàng Việt nổi nóng, như vậy thì rất dễ lộ ra sơ hở, sẽ không còn chủ phòng mà chủ công, kể từ đó uy lực Thái Cực Quyền của đối phương sẽ bị suy giảm ít nhiều.

Hoàng Việt nghe vậy, quả thật rất nóng máu, hắn không chịu nổi, không kiềm chế được mà ngừng phòng thủ, phản kích lại đối phương, nhưng cương đối cương, chắc chắn hắn không phải đối thủ của tên Hải Đường, việc không thể giảm bớt lực lượng đòn đánh của Hải Đường khiến tay hắn như sắp gãy, đau đến rã rời.

“Cơ hội tốt...” Hải Đường công tử thấy mưu kế của mình đạt thành thì đắc chí lắm, lợi dụng sơ hở của Hoàng Việt mà tung một cước đạp thẳng vào bụng đối thủ.

“Không ổn!” Hoàng Việt hoảng hốt, hắn đã quên phòng thủ hạ bộ, nếu như để đối phương đạp trúng, hẳn là dạ dày của mỉnh sẽ bị đảo nghịch đến lộn tùng phèo.

Bụng luôn luôn là một chỗ yếu hại, không thể bị đạp trúng, nếu không sẽ khụy xuống không gượng dậy nổi, Hoàng Việt bèn bỏ qua thủ phần trên, lấy hai tay hất mạnh từ trên xuống dưới, ngăn lại một đạp này của đối thủ.

“Hắc hắc... lựa chọn khá sáng suốt!” Hải Đường công tử nói thì nói vậy, nhưng không ai biết hắn suy nghĩ gì, thấy đối phương bỏ ngang phòng thủ phần thân trên, hắn lập tức tung một đấm thật mạnh vào mặt Hoàng Việt, người sau đã lường trước liền lắc đầu né qua trong khuôn mặt tiếc hùi hụi của tên Hải Đường công tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.