Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 64: Chương 64: Mày lì lợm đến thế à?




“Mày là thằng nào?” Tên thanh niên thấy có người dám hò hét với mình, liền ra hiệu cho đám đàn em sau lưng xông lên.

Công tử Hải Đường cũng không nhiều lời, phất phất tay, tên Trung và tên đàn em còn lại lao tới, quyền đấm cước đá, không hổ là đàn em của đại ca máu mặt trong giang hồ, trong phút chốc liền xử lý được 4,5 tên đàn em của tên thanh niên kia.

Tên thanh niên này thấy vậy thì hoảng hồn, không giữ được bình tĩnh, chân trụ lảo đảo suýt ngã, làm đổ ly nước trên bàn, Hải Đường công tử tát vào mặt hắn một cái, kết cục không khác gì tên Thành hồi nãy, làm tên này sợ đến té đái, không dám hó hé, vội trốn đi, nhưng trên mặt không khỏi hiện lên một vẻ ác độc.

“Mày đi với tao!” Hải Đường nắm lấy tay bé Thu, người sau đang vô cùng hoảng hốt, không biết tại sao đối phương lại tìm đến được mình, nhưng cô biết tên Hải Đường này không phải là người thích đùa, cũng không dám kháng cự.

Hải Đường công tử lôi mạnh bé Thu vào xe taxi, làm tay cô bầm tím tái, tên tài xế taxi tuy có hơi sợ nhưng không dám hó hé, hắn hồi nãy cũng nhìn thấy tên từ trong quán cafe chạy ra mang vẻ hoảng hốt như thế nào, nhưng lúc này khuôn mặt hắn hiện lên vẻ lo âu, hiển nhiên là hắn cũng nhận ra tên đó.

Cho taxi lái đến một khu đất trống bỏ hoang, tên Hải Đường tất nhiên không cho tên tài xế taxi đi mất, mà cho tên đàn em còn lại canh chừng hắn, chờ khi xong việc mới có thể thả hắn về.

Lúc này, tên Hải Đường kéo tay bé Thu ra, cười nói: “Sao hả em, em không phải nói với anh là em còn zin sao?”

“Anh Đường, sao anh biết?”

“Cô em tưởng rằng anh ngu lắm sao, có thể qua mắt được anh à? Bây giờ cô em muốn thế nào?”

“Anh tha cho em đi, em biết lỗi rồi, là em đã lây bệnh cho anh!”

“Hừ, nếu tao không tìm được mày, mày định giấu êm luôn phải không?”

“Không... em... em không dám!”

“May cho mày là thằng Việt thích mày, tao cấm mày nói với nó vụ mày ngủ với tao nghe chưa?”

“Anh... không được... em không thể giấu cậu chủ!” Bé Thu trả lời rất cương quyết, không biết là do tác dụng của thẻ trung thành hay thật tâm cô không muốn lừa dối Hoàng Việt.

“Cái gì... đến giờ này rồi mày còn chưa hiểu rõ vấn đề à... Tao không phải cầu xin mày... Mà là ra lệnh cho mày mày biết chưa?”

“Anh đừng hòng dọa tôi, dù cho tôi chết cũng sẽ không lừa dối anh Việt.”

“Trung, mày có sợ bị giang mai không?”|

“Không, công tử, bệnh này chữa được mà!”

“Tốt, tao cho mày hưởng thụ nó đó!”

“Không... anh không được làm vậy!”

“Tao hỏi mày lần cuối, mày có nói cho thằng Việt biết chuyện tao với mày ngủ chưa?”

“Chưa, nhưng rồi sẽ có một ngày tôi nói cho cậu ta!” Bé Thu sợ hãi nói, hắn rất sợ tên Hải Đường biết chuyện mình nói cho Hoàng Việt, không phải là vì sợ tên Hải Đường làm gì mình, mà sợ là sẽ khiến hai người này vạch mặt, đến khi đó anh Hoàng Việt sẽ gặp phải rắc rối.

“Xử nó đi!”

“Vâng, đại ca, hắc hắc!” Tên Trung bắt đầu cởi quần áo ra, sau đó tiến lại gần bé Thu, nở lên nụ cười dâm đãng.

...

Lúc này, trong một gian nhà nghỉ, Hoàng Việt bỗng nhiên có linh cảm rất bất an, không biết từ đâu mà ra, làm hắn không thể tĩnh tâm được.

“Kí chủ, hệ thống thông báo, người kí chủ để ý đang gặp rắc rối, do là lần đầu tiên xảy ra trường hợp này, hệ thống miễn phí thông báo cho kí chủ!”

“Cái gì, là ai...”

“Kí chủ cần tiêu hao 200 ngàn tích phân mới có thể trả lời!”

“Mau nói, xác định tiêu hao!”

“Đó là bé Thu, hiện đang ở tại khu đất B, đường...”

Hoàng Việt không kịp chờ đợi, xem bản đồ một cái, sau đó lao nhanh ra đường, tên chủ nhà nghỉ thấy hắn không trả tiền thì cấp tốc đuổi theo, nhưng dĩ nhiên là không đuổi kịp.

Hoàng Việt đạp một chiếc xe máy đang đi đường ngã nhoài ra, móc ra mấy tờ 500 ngàn, rồi chạy thẳng đi mất trong sự hốt hoảng của người kia.

“Cướp...Cướp!”

Một đám dân chúng, người đi xe vội đuổi theo, nhưng Hoàng Việt gần như là chạy hết tốc lực, làm mọi người sợ hết hồn hết vía, bộ tên này cấp bách đến mức đó sao, vì tiền mà không tiếc mạng sống sao????

Bằng kỹ năng lái xe điêu luyện của mình, Hoàng Việt như là một hung thần đường phố, hắn đi đến đâu, xe cộ xung quanh không ai dám cản lại, do là đường khuya nên may mắn không gặp cảnh sát giao thông, rất nhanh thì Hoàng Việt đi tới địa điểm mà hệ thống thông báo.

Từ xa xa, Hoàng Việt đã có thể nhìn thấy tên Hải Đường cùng đàn em của hắn, lúc này tên Đường đang khoái trá ngồi nhìn tên đàn em của hắn cưỡng bức bé Thu, trông khuôn mặt bé Thu hết sức đau đớn, tên này không chỉ cưỡng bức cô, còn đánh đập cô, không ngừng tát vào mặt cô như có mối hận ngàn đời vậy.

“Đm bọn mày!” Hoàng Việt nhảy thẳng xuống xe, chạy tới gần, lúc này Hải Đường công tử cũng hoảng hồn, không nghĩ tới lại có thể gặp được Hoàng Việt ở đây, không phải mình đã kêu anh Dũng trấn an hắn rồi sao, sao hắn có thể ma le như vậy, còn nghi ngờ chính mình.

Tên Trung cũng nghe được tiếng xe máy đến gần, vội dừng lại hành động, nhìn thấy là Hoàng Việt làm hắn vô cùng sợ hãi, không xong, đại ca và công tử rất xem trọng tên này, hôm nay chắc chắn mình khó thoát khỏi một kiếp.

“Việt, sao chú em lại ở đây? Con này nó bị bệnh giang mai, nó lây cho chú với anh rồi, anh đang xử lý nó!”

“CÂM MỒM! Hôm nay mày chết với tao!”

“Chú em bình tĩnh đã! Anh cũng chỉ nghĩ cho chú mà thôi! Con này chỉ là một con phò, chú em để ý đến nó như vậy làm gì, không có con này thì anh tìm cho chú con khác, bảo đảm ngon hơn nhiều!” Hải Đường công tử hơi có chút bực tức, nhưng thấy Hoàng Việt nổi nóng như vậy cũng phải kìm mình lại.

Hoàng Việt lúc này phải nói là thực sự cực kỳ tức giận, bé Thu là người của hắn, tuy rằng còn chưa làm chuyện đó, nhưng dù gì hắn tin rằng cô cũng có tình cảm với mình, dù hắn thực sự cũng không dám chắc, nhìn thấy cô bị hành hạ như vậy, quả thật lòng hắn cũng rất đau.

Lúc này, bé Thu lấy tay che lại thân thể, nức nở nói:” Anh Việt, anh Đường nói đúng... em không thích anh... anh đừng dây dưa với em nữa... Em chỉ là một con điếm mà thôi!”

“Không, với anh em không phải vậy!” Hoàng Việt nói bằng một giọng điệu rất thất thần, hắn phải làm gì bây giờ, kể từ ngày hôm nay, bé Thu và hắn sẽ ra sao, nhưng quên hết mọi chuyện, hắn không nói gì nhiều, dùng chân hất lên một cục đá, lấy tất cả lực lượng đá nó bay thẳng đến tim tên đàn em tên Trung kia.

“Không!” Tên Trung thấy vậy thì hét lên sợ hãi, nhưng hắn không tránh kịp, động tác của Hoàng Việt quá nhanh và bất ngờ.

“Xèo...!” Cục đá bay mang theo thanh âm xé gió, nó khá sắc nhọn, xuyên thẳng cắm sâu vào tim tên Trung làm hắn ngã gục.

“Hôm nay, tao với mày chỉ có một người còn sống rời khỏi đây!” Hoàng Việt gằn lên từng chữ, nhìn vào công tử Hải Đường, làm người sau có đôi chút hoảng hốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.