Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 63: Chương 63: Khởi hành




7h tối, phi trường sân bay Tân Sơn Nhất, Hoàng Việt đã làm xong đủ mọi thủ tục, bước vào trong máy bay, chờ đợi đến giờ khởi hành.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Việt đi máy bay, nên hắn có vẻ cũng khá hào hứng, điều khiến hắn lo là đầu bên kia vẫn chưa nhận được tin tức của anh Nhân, nếu anh ấy phải tra tìm quá lâu có khi mình lại phải về nhà muộn, hắn cũng không muốn ba mẹ mình phải chờ đợi mình về.

Một người nữ tiếp viên đẩy một cái khay có gắn bánh xe ở dưới đến gần, hỏi Hoàng Việt muốn uống gì, hắn cười, yêu cầu một ly cà phê sữa đá, đêm nay hắn cần phải tỉnh táo, mà Hoàng Việt lại không biết uống cafe đen, hắn thích thứ gì đó ngọt ngào.

7h30 tối, máy bay cất cánh, Hoàng Việt có thể nghe được tiếng khởi động của động cơ, rất nhanh, nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoàng Việt thấy được cảnh thành phố đang nhỏ nhỏ dần dần trong ánh đèn sặc sỡ.

Hoàng Việt bật một bộ phim trên màn hình coi cho đỡ buồn, hy vọng chuyến bay có thể thuận lợi đến đích.

...

8h30 tối, phi trường sân bay Tân Sơn Nhất, Hải Đường công tử và hai tên đàn em ngồi trên một chiếc máy bay thuộc hãng Jetstar Pacific, mục tiêu cũng là Hải Phòng, hắn đã liên hệ với một ông chú hắn quen ở Hải Phòng, đối phương đang giúp hắn tìm kiếm tin tức của cái tên Thành kia.

Mục đích của Hải Đường công tử đến Hải Phòng lần này là muốn xác minh có phải bé Thu lây giang mai cho mình không, cùng tìm cô để xả giận, nếu như tên Thành kia bị giang mai, mà điều này gần như đã là chắc chắn. Vậy thì hắn phải cho bé Thu và tên này lãnh đủ, còn nếu không phải bé Thu lây giang mai cho hắn, tên Thành kia hẳn là không bị giang mai, vậy thì chỉ cần tìm bé Thu phát tiết vụ nó dám giấu hắn việc đã quan hệ với người con trai khác cùng với dặn dò nó không được nói ra nó đã quan hệ với mình cho Hoàng Việt là được rồi.

...

9h30 tối, sân bay Cát Bi, Hải Phòng.

Hoàng Việt bước ra khỏi máy bay, hắn đi không mang theo hành lý nên cũng không cần phải chờ đợi quá lâu, đi thằng ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi sau đó tìm một nhà nghỉ để ở lại.

Sau khi liên hệ với anh Nhân, anh Nhân nhắn bảo hắn cứ yên tâm, tuy rằng hôm đó anh Nhân có chút việc bận, nên giúp hắn hỏi thăm vụ tìm người hơi trễ, nhưng hẳn là trong đêm nay có thể tìm ra được, làm Hoàng Việt cũng khá an tâm.

Kiểm tra hệ thống một chút, không ngoài dự đoán của Hoàng Việt, điểm tích phân của hắn đã tăng nhanh như vũ bão, dù cho hắn vừa rút thưởng hệ thống tốn 900 ngàn điểm tích phân nhưng điểm tích phân hiện tại của hắn đã lên tới gần hai triệu điểm.

...

10h30 tối, sân bay Cát Bi, Hải Phòng.

Hải Đường công tử cùng hai tên đàn em bắt một chiếc taxi, sau đó như có mục tiêu yêu cầu người tài xế đi đến một địa chỉ nhà dân, do Hải Đường công tử liên hệ với người chú kia yêu cầu tra tìm tung tích tên Thành rất sớm, vì vậy sau khi xuống máy bay là hắn nhận được tin nhắn về tên Thành kia ngay.

Sau khoảng 15 phút đi xe, xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự, lập tức, Hải Đường công tử đeo khẩu trang, đội nón đen bấm chuông, trong nhà có chó sủa inh ỏi, rất nhanh thì một bà dì khá lớn tuổi bước ra mở cửa.

“Cậu là ai, đêm khuya bấm chuông có chuyện gì?” Bà dì trông thấy Hải Đường ăn mặc kín mít thì cũng hơi ngần ngại.

“Tôi là bạn của Thành, tôi muốn gặp cậu ta một chút!”

“Sao cậu không gọi điện thoại, cậu chủ đã ngủ rồi!”

Hải Đường công tử nháy mắt ra hiệu cho hai tên đàn em, cả hai bịt miệng bà dì này lại, lôi vào trong nhà, sau đó cùng đi lên phòng. Đám chó lao tới cắn thì bị Hải Đường công tử đạp cho đau điếng, nằm trên mặt đất sùi bọt mép không còn động đậy.

Ngôi nhà dường như chỉ có bà dì này, không có thấy bất kỳ ai, sau khi hỏi xem tên Thành ở phòng nào, Hải Đường công tử đạp banh cửa, tên Thành đang ngủ nghe tiếng động lớn liền kinh hãi thức giấc nhìn vào công tử Hải Đường:

“Anh, anh là ai, tại sao lại vào nhà tôi?”

“Tạo là ai mày không cần biết, chỉ cần mày nói cho tao biết con Thu ở đâu?”

“Thu, Thu nào? Tôi không biết ai tên Thu hết!” Tên Thành nghe được thì chột dạ, liền tưởng rằng đây là bạn trai mới của tên Thu muốn đến đây xử lý mình, bèn nói dối.

“Phương Thu, học lớp 12A8 trường Trung Tâm Giáo Dục Thường Xuyên Tân Bình, mày biết không?”

“Không, tôi không biết!”

“Mày dám xạo với bố à!” Hải Đường công tử bước tới, tát một cái cực mạnh vào mặt tên này vang lên một tiếng “Bốp” giòn giã, làm răng hàm tên này bị gãy mấy cái lăn long lóc rơi xuống đất.

“Mày còn dám nói không biết không?” Hải Đường công tử cười lạnh, chuẩn bị tát một cái nữa thì tên Thành hoảng loạn, vội nói: “Xin anh tha cho em, em với Thu đã cắt đứt quan hệ lâu rồi!”

Hải Đường công tử mặc kệ lời tên này nói, chộp lấy tay của hắn, phát hiện có nổi mấy cục mủ cùng hạch khá nhỏ, liền biết mình đoán không sai, tên này thì ra là người đầu têu lây bệnh giang mai cho mình.

“Tao chỉ hỏi một lần, con Thu đang ở đâu?”

“Thu ở đâu làm sao em biết được, anh... tha cho em đi!”

“Lúc buồn nhất nó thường đi đâu?”

“Cô ấy... Chắc là đi đến quán cafe Ổ Nắng, đó là nơi ba cô ấy thường hay dẫn cô ấy đi nghe nhạc vào lúc cô ấy còn bé trong một lần đi chơi Hải Phòng, em nghe cô ấy nói, ba cô ấy và mẹ cô ấy ly dị từ khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy chỉ được ba cô ấy dẫn đi chơi một lần vào lúc 8 tuổi, lúc đó là đi Hải Phòng, đúng vậy, chắc chắn nếu có chuyện buồn cô ta sẽ đến đó!”

“Trung, xử nó!” Hải Đường công tử ra hiệu cho tên đàn em, sau đó rời khỏi phòng, sau khi Hải Đường công tử bước ra khỏi phòng không bao lâu, đằng sau lưng vang lên thanh âm la hét đau đớn như giết gà mổ heo, Hải Đường công tử không chút động dung, bước ra ngoài xe taxi yêu cầu tài xế chạy đến đường Lạch Tray, hướng về quán cafe Ổ Nắng.

...

Lúc này, tại quán cafe Ổ Nắng, bé Thu đang ngồi nghe những giai điệu Acoustic du dương do một ít ca sĩ phòng trà ngân nga, toàn là ca khúc tình cảm làm cô lại nhớ về kỷ niệm ngày bé, khi mà ba mình dẫn mình đến đây, nghe những bài nhạc vàng hoài niệm.

Sở dĩ cô chọn yêu tên Thành cũng không hoàn toàn vì vẻ ngoài đẹp trai của hắn, mà là vì quê hắn ở Hải Phòng, một nơi chất chứa trong cô rất nhiều kỷ niệm, mỗi lẫn nghĩ đến hắn làm cô nhớ lại ngày xưa vui vẻ khi mình tíu tít tay trong tay cùng ba mình, có thể nói là cô mượn hắn để nhắc nhở mình không được quên đi những ký ức ý nghĩa ấy.

Giờ đây ba của cô đã có vợ con khác, cũng không hề liên lạc lại với cô cùng mẹ cô, cho dù cô rất nhớ ông ta, nhưng cũng rất hận ông ấy, điều đó làm cô rất khó tin tưởng vào một người đàn ông nào đó, như câu nói lần trước khi cô đã nói với Hoàng Việt.

“Cô em xinh đẹp, làm gì ở đây một mình buồn thế, uống với anh chút được không?” Lúc này, một tên thanh niên tầm 25 tuổi, mặt mũi trông cũng khá điển trai đi đến cười hề hề, phía sau lưng hắn còn có mấy tên đàn em trông khá bặm trợn.

“Không cần, đừng làm phiền tôi!”

“Làm gì căng thế em gái, anh chỉ muốn trò chuyện với em một chút thôi mà!” Tên này nói xong ngồi xuống ghế đối diện, chăm chú nhìn bé Thu.

“Anh còn ngồi ở đây tôi sẽ báo công an đấy!” Biết rằng kêu bảo vệ của quán không có hiệu quả, vì đằng sau lưng tên này còn có mấy tên côn đồ trông rất hung dữ, bé Thu liền đem công an ra dọa.

“Ha ha, tụi bay xem, em nó dữ chưa kìa, em gái, công an ở Hải Phòng này anh quen gần hết, cô em kêu cũng vô dụng thôi!” Nói rồi, hắn chạm vào tay bé Thu đang đặt trên bàn, cười khoái chí.

“BUÔNG RA!” Lúc này, một tiếng hét vang lên, Hải Đường công tử và hai tên đàn em cũng đã bước vào quán cafe, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.