Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 176: Chương 176: Em muốn đi đâu??




Lên cầu, người người đông đúc qua lại, rất nhiều cặp đôi đứng ở bên mép cầu, cùng trò chuyện tâm sự, quả thật Kiều Linh và Hoàng Việt thấy chiếc cầu này giống y chang một bầu trời sao khi mà dưới nền đen phủ thêm vô số điểm sáng lấp lánh, đám tình nhân xung quanh đi qua nhìn về Kiều Linh và Hoàng Việt mà há hốc mồm, nhất là đám con gái, bọn họ chưa từng thấy chàng trai nào phong trần lãng tử như này a!

“Em nhìn gì vậy?” Một cậu trai khi thấy bạn gái mình cứ nhìn Hoàng Việt mãi thì có vẻ không vui.

“Hì hì... Thấy trai đẹp phải nhìn chứ!” Cô gái không chút nào che giấu vẻ mê trai, làm Hoàng Việt nghe được cũng phải gãi gãi đầu.

“Không phải anh cũng nhìn chằm chằm cô ta sao?”

“À thì...à...” Chàng trai cười hắc hắc, quả thật không thể giấu được bạn gái mình a...

Hoàng Việt cũng không thích bạn gái mình bị người khác soi mấy, liền dẫn Kiều Linh đi nhanh qua, trong lúc đi còn không quên vô tình đụng vào vai tên này một cái làm hắn kêu ui úi, tức nhưng không dám nói gì...

“Hi hi... anh thật là trẻ con!”

“Hừ!” Hoàng Việt cười hiền, hai người đi dạo cầu ánh sao một vòng rồi, thì qua bên bờ bên kia, tìm một ngọn đồi ngồi xuống, sau đó trải thảm ra, đặt những món ăn xuống đất, do đã được Hoàng Việt dặn trước là không ăn nên Kiều Linh trưa nay ăn rất ít, giờ đây cô đã đói lắm rồi.

“Hì hì... Ước gì lại được anh nấu cho em ăn nhỉ!”

“Sau này còn nhiều dịp lắm, vợ yêu!” Hoàng Việt cười ha ha, tiếp tục trêu ghẹo.

“Hứ, không cho anh gọi em như vậy!” Kiều Linh thích nhưng không dám nhích, vờ như giận dỗi lắm, lấy tay búng vào má Hoàng Việt một cái, trông hai người quả thật rất tình cảm à....

“Không biết Hiểu My hôm nay đi đâu chơi với bạn trai nhỉ!” Kiều Linh tỏ ra rất hiếu kỳ.

“Ừm...” Hoàng Việt cạn lời, không biết nên nói gì, chắc hẳn giờ này cô ấy đang rất cô đơn a.

“Hay là bữa nào mình rủ Hiểu My và bạn trai cùng đi chơi đi anh!” Kiều Linh đề nghị.

“Ách... Như vậy không hay đâu!” Hoàng Việt lập tức từ chối làm Kiều Linh có chút không hiểu vì sao, cô thấy như vậy rất tốt mà, dù gì ba đứa giờ đây cũng là bạn thân rồi.

Nghĩ vậy, cô liền hỏi: “Tại sao lại không hay!”

“Ừm... em nghĩ xem, bạn trai Hiểu My mà thấy em, chắc chắn sẽ thích mê, lỡ anh ta bỏ Hiểu My mà theo đuổi em thì sao!” Hoàng Việt liền bịa ra cái cớ.

“Ừ nhỉ... em xinh thế này cơ mà, hí hí!” Kiều Linh cười khúc khích, quả thật cô không nghĩ tới vấn đề này a.

“Không phải ai cũng chung thủy như anh đâu!” Hoảng Việt vừa nói mà trong lòng muốn ói luôn á.

“Hahaha, anh nhớ đó, sau này mà có bồ nhí thì chết với em!” Kiều Linh nhéo nhéo tai Hoàng Việt.

“Haha, anh không dám...”

“Thôi ăn đi, gà nướng sắp nguội rồi!”

“Ừ ừ, ăn thôi!” Hai người cùng xiên gà lên ăn, do nhà hàng đã cắt gà ra từng miếng nhỏ nên hai người không cần phải mổ xẻ gì cả!

“Ừm... ngon đấy!” Hoàng Việt tấm tắc khen, quả là hàng chất lượng cao, một con gà này giá gần 200 USD chứ chả đùa.

“Không bằng anh làm, ha ha!” Kiều Linh rất tự hào về tài nấu nướng của bạn trai mình, cô cho rằng trên đời này hẳn là Hoàng Việt làm thức ăn ngon nhất rồi.

“Linh à, em có cho rằng trên thế giới này tồn tại hành tinh sống ngoài Địa Cầu không, hay cụ thể hơn là một thế giới khác?” Hoàng Việt hỏi dò.

“Cũng không phải là không thể, chỉ cần điều kiện thích hợp, hoàn toàn có thể có hành tinh sở hữu sự sống trong Vũ Trụ!” Kiều Linh tỏ ra khá thông thái.

“Còn về thế giới khác thì sao? Kiểu thế giới song song!”

“Anh điên à? Không thể nào!” Cô lập tức phủ nhận, quả thật điều này khá là hoang đường à, dù rằng có một vài giả thiết như vậy nhưng cô hoàn toàn không tin tưởng...

“Ừm,.. hì hì, anh chỉ nghĩ chơi vậy thôi!” Hoàng Việt đương nhiên không cho là đúng, chính hắn là một ví dụ sống chân thực nhất đây mà, haiz, không biết ở Địa Cầu, ba mẹ hắn biết hắn chết đi sẽ thương tâm như thế nào nữa, may là nhà hắn ở Địa Cầu rất đông anh em, nên chắc ba mẹ hắn cũng có thể chấp nhận sự thật đi...

Bỏ lại những suy nghĩ tiêu cực ra sau đầu, Hoàng Việt ôm eo Kiều Linh, quả thật người cô rất mềm, mùi hương nước xả vải cũng rất dễ chịu, làm Hoàng Việt quyến luyến không thôi, hôm nay Kiều Linh mặc một chiếc áo thun trắng in dòng chữ “DO YOU LOVE ME?” Hiển nhiên là dòng chữ này có vẻ thừa, vì nhìn cô như vậy ai mà không yêu cơ chứ.

Nhưng hôm nay Hoàng Việt đang mong sẽ trôi qua thật êm ả, mình được thỏa thuê cùng Kiều Linh dùng bữa, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thì bỗng nhiên có một hành động của một chàng trai ngồi cách đó không xa làm hắn ngứa mắt.

Chuyện là có một cặp đôi đang xảy ra cãi vã, chàng trai kia dùng những lời nói rất nặng nề:

“Anh đã bảo đây chỉ là bạn bè thôi!”

“Em không tin... em không tin!” Cô gái khóc nức nở.

“Nín!” Chàng trai kia quát to, việc bạn gái mình khóc giữa đám đông thế này làm hắn ta rất mất mặt.

“Bốp!” Thấy cô gái mãi không chịu khóc, hắn tát ngay một cái vào mặt cô.

“Này... dừng lại!” Hoàng Việt hét lớn, lập tức chạy tới gần, gạt tay tên này ra, Kiều Linh thấy cảnh này thì cũng đang bất bình lắm.

“Nhóc con, không phải chuyện của mày!” Tên này đang nóng, hơn nữa hình thể hắn cũng không thua kém Hoàng Việt là bao, không hề sợ trước Hoàng Việt, những người khác cũng không dám xen vào.

Hoàng Việt trong lòng cười lạnh, tên này xem ra là có chút thực lực, vừa rồi khi chạm vào tay hắn, Hoàng Việt đã mơ hồ cảm nhận được một luồng khí công, xem ra cũng là cao thủ, cảnh giới Minh Kính sơ kỳ sơ giai, nói chung với tuổi tầm 25 26 thế này bước được vào cảnh giới Minh Kính thì cũng coi là có chút thiên phú rồi.

“Tôi nhìn anh làm vậy ngứa mắt không chịu được... Chị gái, chị đi về đi!”

“Biến!” Tên này thấy Hoàng Việt lo chuyện bao đồng thì quát, lúc này Kiều Linh cũng chạy tới nói: “Anh làm vậy là sai rồi! Xin lỗi chị ấy đi!”

Vừa nhìn thấy Kiều Linh, tên này liếm liếm môi, làm Hoàng Việt càng tức hơn, nói to: “Tôi cho anh 3 giây, nếu không xin lỗi thì biết mặt!”

“3...2...” Hoảng Việt đếm đến 2, mặt tên này vẫn ngông nghênh ra đó, như thể muốn xem Hoàng Việt có thể làm gì.

“Này, cậu không được ép bạn trai tôi xin lỗi, chuyện này cậu không nên xen vào!” Lúc này, chị gái bồ của chàng trai kia cũng nói vô, một mặt bênh bạn trai mình.

“Chị... chị làm vậy là không được, bọn em đang giúp chị!” Kiều Linh cực kỳ căm phẫn, bọn họ có lòng tốt, vậy mà chị gái này lại vô lý đến thế sao.

Lúc này, Hoàng Việt đã đếm đến số 1, nhưng còn chưa chờ hắn làm gì, tên thanh niên kia đã tung ra một đấm thẳng đến mặt hắn.

“Hà hà!” Hoàng Việt cười khà khà, không chút bối rối, dùng tay phải đón đỡ, sau đó nắm chặt nắm đấm của hắn ta, dùng lực.

“Ai ui... buông ra!!!!!!” Tên này hét to, lúc này đám đông xung quanh đều đang chú ý tới nơi đây, cực kỳ khiếp sợ vì tốc độ của Hoàng Việt.

“Cậu mau buông ra!” Chị gái kia cũng đẩy tay Hoàng Việt ra, nhưng dĩ nhiên là không thể.

“Sao... có xin lỗi không?” Hoàng Việt nói một cách rất ôn tồn.

“Xin lỗi... Nhi, anh xin lỗi em!” Tên này không chịu nổi khi lực đạo của Hoàng Việt càng ngày càng tăng dần, lập tức la oai oái, nói ra lời mà hắn hoàn toàn không muốn nói chút nào, lúc này Hoàng Việt mới thả tay ra.

Nhưng tên này bị vậy mà không chừa, còn tung chân đá Hoàng Việt một nhát, dĩ nhiên là không được như ý hắn, bàn chân hắn vừa chạm vào người Hoàng Việt đã cảm giác như đá vào một khối thép vậy.

“Ui... ui... mày chờ đó” Tên này hoảng hốt, nắm lấy tay bạn gái mình, sau đó chạy đi luôn.

“Nhớ kỹ, tên tao là Hoàng Việt!” Hoàng Việt hô to, haha, còn dám hù mình, cỡ như nhà ngươi ta có thể chấp hàng trăm đứa...

“Xúi quẩy thật!” Xoa xoa tay, Hoàng Việt vỗ vỗ đầu Kiều Linh, người sau lúc này còn có chút mắc cười, bây giờ cô mới thật sự tin Hoàng Việt biết võ công a, quả thật phản ứng rất nhanh.

“Anh... Nếu sau này em làm gì sai, anh có đánh em không?” Kiều Linh nói ra, làm Hoàng Việt có chút bất ngờ.

“Dĩ nhiên là không bao giờ, anh hứa!”

“Nhớ đó nha, hihi! Anh, em muốn mình đi một nơi...”

“Nơi nào???” Hoàng Việt không biết Kiều Linh muốn đi đâu đây.

Cô khẽ tiến lại gần Hoàng Việt, ghé sát vào tai anh, nói nhỏ: “Khách sạn!”

Và thế là, một buổi tối mặn nồng được bắt đầu như thế...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.