Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 297: Chương 297: Kỳ hội bắt đầu




Hoàng Việt lên đường rất nhanh, cũng không nghỉ ngơi, đi khoảng gần hai ngày đường, cuối cùng cũng đã đến đích, Vô Nhai Sơn, trên đường, Hoàng Việt bắt gặp không ít võ lâm nhân sĩ, nhưng do hắn đội nón lá và mang khăn che mặt nên cũng không ai nhận ra hắn là Hồng Bảo, chỉ biết hắn là người của phái Hành Sơn, Hoàng Việt cũng không tiện giao lưu với nhiều người, hắn chỉ cần xuất hiện đúng lúc Hoàng Lung Kỳ Cục cho phép giải cờ là được...

Có rất nhiều tòa nhà trúc được dựng lên ở khu vực gần Vô Nhai Sơn, với cao thủ Võ Lâm, kiến tạo một tòa nhà trúc chỉ tốn vài tiếng đồng hồ, dù gì trên đường cũng có rất nhiều rừng trúc, chỉ cần sai đám đệ tử đi mang về là được, có khi chính mình cũng chả buồn phải động tay, quả thật, Hoàng Việt đi trên đường đôi lúc cũng có thể thấy một số vị cao nhân bày ra bàn cờ tỷ đấu với nhau trong rừng trúc, trước chân núi, đại loại là vậy, khi Hoàng Việt được chỉ đường đi tới nơi bày ra Hoàng Lung Kỳ Cục thì có vài người chặn đường, bọn họ nói rằng phải 7 ngày sau mới cho phép đi vào quan khán bàn cờ, nhân sĩ võ lâm cho dù có địa vị như thế nào cũng không được phép vào trước.

Hoàng Việt cũng không tỏ ra khó chịu, dù gì xung quanh đây có rất nhiều nhà ở lại, vả lại người của phái Tiêu Dao cũng có một số người cung cấp lương thực cho những người đến giải cờ, Hoàng Việt cũng không muốn thử đọ kỳ thuật với ai, nên hắn tìm một căn nhà được dựng sẵn ở lại, chờ ngày đại hội giải cờ Hoàng Lung Kỷ Cục chính thức diễn ra...

Trong thời gian này, hắn cũng không lười biếng tu luyện, do ở trong vòng trong Thiên Đảo có rất nhiều linh khí, tu vi hắn tăng trưởng rất nhanh, nếu cứ với tốc độ này, Hoàng Việt cho rằng một tháng sau mình có thể bước vào cảnh giới Hóa Kính trung kỳ, dĩ nhiên đó là không tính tu vi nhận được từ Vô Nhai Tử.

Càng ngày càng có nhiều nhân sĩ võ lâm từ xa đổ xô về, ai nấy đều mang cho mình một thân bản lĩnh, đều muốn thử sức chơi cờ của mình, dĩ nhiên, bọn họ chủ yếu là đem tâm tính hiếu kỳ, muốn đến xem rốt cuộc bàn cờ của Vô Nhai Tử có bao nhiêu khó giải, thử xem xem bậc tiền bối này đã đạt đến cấp độ nào trong kỹ nghệ cờ vây.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong khoảng thời gian này, Hoàng Việt cũng đã nghe đám sư huynh phái Võ Đang của mình cũng đã đến Vô Nhai Sơn, thật sự Hoàng Việt cũng có chút khó xử, nếu như Phương Nguyên sư huynh trông thấy Hồng Bảo phá giải Hoàng Lung Kỳ Cục, không biết huynh ấy sẽ nghĩ như thế nào, nhưng Hoàng Việt cũng không có lựa chọn khác, Hồng Bảo là đối tượng thích hợp nhất để hắn phá giải Hoàng Lung Kỳ Cục rồi, vì ai ai cũng biết người này mới học tập chơi cờ vây cả.

Lại thêm Hồng Bảo vẫn còn rất trẻ, nếu như hắn phá giải được Hoàng Lung Kỳ Cục, chẳng phải toàn bộ Võ Lâm sẽ chấn động sao, một tân Đại Tông Sư sẽ ra đời, hẳn là sẽ thu được vô cùng nhiều tích phân, Hoàng Việt nghĩ tới mà không ngừng cười tỉnh, đúng thật là rất có thể sẽ thu được hàng trăm, thậm chí hàng ngàn tỷ tích phân nhờ vụ này đó à...

"Hắc hắc!" Thầm cười lạnh trong lòng, Hoàng Việt tiếp tục tiến hành tu luyện, ngày hôm sau là ngày bắt đầu khai mạc Hoàng Lung Kỳ Hội rồi, hẳn là sẽ thú vị lắm đây...

Một đêm không ngủ, tinh khí thần Hoàng Việt vẫn sung mãn như thường, kể từ ngày đột phá Hóa Kính đến nay, ngoài kình lực đạt được lột xác ra, tinh thần của hắn cũng đạt được thăng hoa, nếu như một cao thủ Hóa Kính bình thường thức vài đêm không ngủ, hẳn là cũng sẽ không mệt mỏi quá nhiều, trong tiềm thức, trí não ở đẳng cấp này có thể tự động khôi phục, nghỉ ngơi, tùy theo từng thời điểm mà trí não quyết định có chạy hết công suất hay không, nói cách khác, người ở cảnh giới Hóa Kính có thể điều khiển trí não nhất tâm nhị dụng.

Hoàng Việt cũng từng nghe qua môn võ công chuyên về nhất tâm nhị dụng này, đó là môn Song Thủ Hỗ Bác của lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông, nghe đồn mỗi một tay có thể sử dụng mỗi loại võ công khác nhau, tạo thành hiệu quả chiêu thức biến ảo khôn lường, địch nhân khó mà phản ứng kịp.

Trong hệ thống, cũng có bán công pháp này, chỉ cần hối đoái, sẽ giống như đã tập luyện qua môn công pháp này hàng trăm lần, có điều giá cũng không rẻ, lên đến 600 tỷ tích phân a!

Hẳn là sáng nay, mọi người đã tập trung tại nơi trú ngụ của Vô Nhai Tử ở Vô Nhai Sơn rồi đi, Hoàng Việt cũng không chờ đợi lâu, lên ngựa, hướng về địa điểm tập trung của võ lâm nhân sĩ.

"Ha ha, chờ mãi cuối cùng cũng đến lúc rồi!"

"Không biết bàn cờ này có gì thú vị!"

"Chắc chắn là không đơn giản!"

"Dĩ nhiên rồi, nói thừa!"

Trên đường đi, Hoàng Việt bắt gặp không ít người, mọi người ai nấy đều hào hứng, có rất nhiều người mặc trang phục của rất nhiều môn phái, từ phái Hoa Sơn, Côn Luân, đến cả phái Thiếu Lâm, Ngũ Độc, Đường Môn, Nga Mi, cũng không thiếu nữ tử yêu thích cờ vây, có cả mấy vị sư thái lớn tuổi, cũng đến tham dự thịnh hội lần này.

Sau khoảng nửa giờ đi đường, Hoàng Việt cũng đã đến nơi, lúc này hắn có thể nhìn thấy nhân sĩ võ lâm đều đã vào trong núi, dĩ nhiên, cũng có nhiều người tiếp đón, tất cả đều là đệ tử của phái Tiêu Dao, tuy rằng Vô Nhai Tử đã nhiều năm bế quan, nhưng hắn cũng là một bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong phái Tiêu Dao, huy động được rất nhiều đệ tử trong môn phái đến hỗ trợ.

"Xin mời đại hiệp của phái Hành Sơn vào trong!" Đám đệ tử phái Tiêu Dao cũng quan sát rất kỹ, nếu không phải là người có tu vi cao, thì phải là đại diện của môn phái mới được phép vào, Hoàng Việt sau khi lấy ra ngọc bội của đại sư huynh môn phái, thì được phép thông qua, hắn cũng hỏi thử có bao nhiêu người vào xem bàn cờ rồi thì nghe nói là đã có hơn 400 người, đến từ vô số môn phái trong võ lâm.

Hoàng Việt xuống ngựa, để người của phái Tiêu Dao mang ngựa đi, sau đó tiến vào trong núi, đường núi cũng không có bao nhiêu ghập ghềnh, do nơi đây đã được người của phái Tiêu Dao tu sửa lại, cũng có một ít người đi cùng đường với hắn, từ xa xa, Hoàng Việt có thể nghe được tiếng nghị luận của nhân sĩ võ lâm, trước mắt hắn là một vách núi cheo leo, trên vách núi có một hang động lớn, hẳn đây là nơi Vô Nhai Tử tiền bối trú chân, Hoàng Việt từ xa hướng lại gần, thì nghe một ít nhân sĩ võ lâm lên tiếng chào.

"Hồng Bảo, ngươi cũng tới sao?"

"Đúng đúng!" Hoàng Việt tuy rằng không nhận ra bọn họ là ai, nhưng mà vẫn phải đáp lễ, "Xin lỗi, khi khác nói chuyện, ta phải nhanh chóng xem bàn cờ!"

Hoàng Việt hướng lại gần nơi đám đông đang quan khán, mọi người nhường cho hắn một lối đi, hắn cũng không dám hướng về nơi những tiền bối lớn tuổi đang quan sát, mà chủ yếu hướng lại gần những thanh niên trẻ tuổi, lúc này mọi người đang vây quanh một bàn cờ hình vuông, cực kỳ to lớn, những con cờ trắng đen vẫn là có, ai nấy đều đang âm thầm quan sát cách giải, Hoàng Việt thấy bàn cờ này không nối liền với hang động, thì đang tò mò làm sao Vô Nhai Tử tiền bối có thể trừng phạt những người không hiểu cờ mà cố ý phá giải đây?

Cho đến khi, hắn nhìn thấy một tên trung niên nhân, tên này cầm một chiếc sáo trúc, hẳn là đệ tử phái Tiêu Dao, sau khi nghe mọi người xì xầm hắn mới biết, đây là một cao thủ Hậu Thiên sơ kỳ, tên nào không biết chơi cờ mà phá giải bậy bạ sẽ bị đối phương dùng chiếc sáo trúc này, lợi dùng âm luật vận nội lực mà đả thương, nghe đồn người này cũng là một cao thủ chơi cờ trong phái Tiêu Dao, đã từng nhiều lần muốn bái Vô Nhai Tử làm sư phụ nhưng không được nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.