Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 298: Chương 298: Quần hùng giải cục




"Ta có nhìn lầm không, thế cờ này dễ giải như vậy?"

"Hắc hắc, đừng vội mừng, vừa rồi hai vị cao tăng của Thiếu Lâm đã thử giải, kết quả là thất bại, nhưng Vô Nhai Tử tiền bối cũng không phật ý chút nào!"

"Dĩ nhiên, đạt được 20 năm của Vô Nhai Tử mà dễ sao?"

Đám võ lâm nhân sĩ xì xà xì xầm, những người có kỳ nghệ kém khi nhìn vào bàn cờ thì tưởng rằng nó rất đơn giản, nhưng những bậc tiền bối Đại Tông Sư kỳ nghệ cao thì lại vò đầu bứt tai, sầu mi khổ kiếm, nghĩ mãi mà không ra cách giải thế cờ này.

Hoàng Việt cũng nhìn về bàn cờ được đặt giữa sân, quả nhiên, bàn cờ này có huyền cơ a...

"Hắc hắc, nhưng cũng không thể làm khó ta được!" Còn phải nói nữa, hệ thống đã nâng cấp kỹ năng cờ vây của hắn lên Thần Cấp, còn có thế cờ nào có thể gây khó dễ cho hắn sao, nhưng Hoàng Việt cũng không dám nói ra lời này, mà chỉ thầm lẩm bẩm trong lòng mà thôi.

"Để ta lên!" Lúc này, một vị Đại Tông Sư của phái Côn Luân tiến lên, hướng về sơn động, dùng nội lực nói to: "Xin Vô Nhai tiền bối chỉ giáo!"

"Mời!" Thanh âm của Vô Nhai Tử từ trong sơn động bắn ra, Hoàng Việt vừa nghe thì biết đây là một người không đơn giản.

"Ồ, là Đãn Hòa An Đại Tông Sư của phái Côn Luân!"

"Người này nghe đồn vang danh là cờ si a!"

Lúc này, chúng nhân sĩ võ lâm ai nấy dõi mắt nhìn theo, Hoàng Việt từ xa cũng có thể nhìn thấy Phương Nguyên đứng ở một góc chú ý nhìn, tuy nhiên đối phương cũng có đôi lúc liếc nhìn hắn, có vẻ có chút phẫn nộ, đúng là vậy rồi, bây giờ hắn là Hồng Bảo, người có thiên phú cờ vây cao, đã ép đối phương không thể không nhờ người khác trợ giúp đó a...

Lập tức, Đãn Hòa An Đại Tông Sư liền xuống cờ, Vô Nhai Tử là quân cờ đen, Đãn Hòa An Đại Tông Sư sẽ đánh cờ trắng.

"Sư thúc, Đãn Hòa An tiên sinh đánh nước K14!" Người đệ tử của phái Tiêu Dao phụ trách trông coi bàn cờ hô.

"L15!" Từ trong hang động vang lên thanh âm của Vô Nhai Tử, người đệ tử liền thuận theo lời sư thúc của mình hạ cờ.

Cứ vậy, hai người cùng giao thủ, đám đông võ lâm nhân sĩ lúc này đều phải trợn mắt thán phục, hai người quả nhiên là cao nhân, đánh nước nào cũng cực kỳ thâm ảo, tính toán sâu xa.

"Ta....ta..." Nhưng vài phút sau, Đãn Hòa An gặp một nước khó, nghĩ mãi không ra cách giải cờ, liền chắp tay hô to: "Tại hạ chịu thua, Tiền Bối xem ra đã đạt đến Đại Tông Sư kỳ thuật!"

Đãn Hòa An vừa hô, ai nấy khiếp sợ, phải biết Đại Tông Sư Kỳ Thuật, đó cũng là cảnh giới tiếp cận cảnh giới Thần Cấp Kỳ Thuật trong truyền thuyết, nghe đồn người chơi cờ vây đến cảnh giới này, bàn cờ giống như tâm tính, có thể tùy tâm sở dục, không ai có thể làm trái ý mình đó a... Còn về Thần Cấp, dường như chưa ai đạt đến trình độ Thần Cấp trong làng cờ vây đi, đó cũng chỉ là thứ người ta so sánh với những người chỉ cần nhắm mắt cũng có thể bày ra thế cờ làm cho thiên hạ bó tay chịu trói...

"Đến ta!" Một vị Sư Thái phái Nga Mi cũng tiến lên, muốn thử cờ.

"Được, xin sư thái đợi một lát!" Người đệ tử liền sắp lại bàn cờ như lúc ban đầu.

"Sư thúc, Ngọc Bình sư thái đánh nước O9!"

"Được, M10!" Chưa đầy 5 giây sau, Vô Nhai Tử liền hô to nước cờ, dường như bàn cờ đã ở sẵn trong đầu ông ta, không cần nhìn cũng có thể biết phải đi vị trí nào.

Ngọc Bình Sư Thái lựa nước đầu tiên là ăn quân của Vô Nhai Tử, nhưng đối phương dường như cũng không xem đó ra gì, liên tục phòng thủ, chỉ khoảng 30 phút sau, Ngọc Bình Sư Thái cũng phải cam bái hạ phong.

"Đa tạ Vô Nhai tiên sinh chỉ điểm!" Ngọc Bình Sư Thái tuy thua, nhưng không chút nào ảo não, dường như đã đạt được dẫn dắt cực lớn.

"Ngay cả Ngọc Bình sư thái cũng bó tay sao?"

"Thế cờ này thật là không đơn giản mà!"

Lần lượt, vô số cao tăng, vô số đại hiệp vô số Đại Tông Sư tiến lên, muốn thử lãnh giáo kỳ nghệ của Vô Nhai tiền bối, chỉ cần người nào có một ít bản lĩnh về cờ vây, Vô Nhai Tử đều không từ chối, cũng không thiếu kẻ tài sơ học cạn tiến lên, nhưng hình phạt cho những kẻ ngông cuồng này là ăn một chưởng của tên trung niên đệ tử trong phái Tiêu Dao.

"A!!!"

Một tên thanh niên trẻ tuổi ngông cuồng của phái Ngũ Độc sau khi múa rìu qua mắt thợ, liền lĩnh một chưởng vào ngực.

"Đáng đời, hắc hắc!"

"Hắn tưởng bàn cờ này dễ giải như bề ngoài sao?"

"Các cao nhân đều bó tay, một tên gà mờ cũng hòng phá cục?"

Lúc này, ngay cả Phương Nguyên cũng không nhịn được, Hoàng Việt có thể thấy trên khuôn mặt đối phương hiện lên vẻ do dự, dường như đối phương cũng có suy nghĩ của mình về cách phá vỡ kỳ cục này, nhưng không dám tiến lên, có lẽ lòng tin của đối phương đã bị Hồng Bảo đánh cho tan tác hết rồi sao.

"Phương Nguyên, sao ngươi không lên?" Hoàng Việt cười hắc hắc khiêu kích.

"Hồng Bảo, bại tướng dưới tay, ngươi còn dám nói?"

"Hắc hắc, còn chưa biết người nào phải nhờ sư đệ hỗ trợ à..." Hoàng Việt dĩ nhiên cũng không nhường nhịn, coi như lần này hắn phát tiết những ngày Phương Nguyên làm khó hắn đi.

"Đến ta!"

"Tiểu bối Phương Nguyên, con của Phương Ngũ Hiệp phái Võ Đang, mộ danh tiền bối đã lâu, xin Vô Nhai tiền bối chỉ giáo cho!" Phương Nguyên hét lớn, tiến lên trước bàn cờ, lúc này ai nấy đều hứng thú nhìn xem, nghe đồn Phương Nguyên chính là một trong những nhân tài cờ vây lâu năm, tuy rằng thiên phú không cao nhưng rất yêu kỳ thuật.

"Nghe danh Phương Ngũ Hiệp đã lâu, mời!" Vô Nhai tiền bối dường như cũng biết đến phụ thân của Phương Nguyên, trong giọng nói khẽ lộ ra vẻ yêu thích.

Phương Nguyên bắt đầu hạ cờ, quả nhiên Hoàng Việt đoán không sai, tính hiếu thắng của tên này vẫn là chưa trị được, hắn không ngừng tấn công Vô Nhai tiền bối làm Hoàng Việt nhìn mà cười thầm, cứ như thế này, Phương Nguyên tuy không phải là người bại nhanh nhất nhưng là người có thế cờ bại triệt để nhất a...

Quả nhiên Hoàng Việt đoán không sai, chỉ sau hơn 30 nước cờ, Vô Nhai tiền bối đã vào thế sắp ăn sạch cờ của Phương Nguyên, lúc này, đám nhân sĩ võ lâm cũng cười ha ha.

"Phương thiếu hiệp quả nhiên quá nóng vội rồi!"

"Đúng là thế, đi cờ thế này chỉ có thể thắng được những kẻ chơi kém mà thôi!"

Những vị tiền bối cũng lắc lắc đầu, xem ra cậu thanh niên này vẫn là ngựa non háu đá đó à.

"Tiểu bối bái phục, Vô Nhai tiền bối không hổ là Đại Tông Sư!"

"Tiểu tử, nên rèn lại tâm tính!" Từ trong hang động, thanh âm của Vô Nhai Tử truyền ra, lời ít ý nhiều, Phương Nguyên sau khi lãnh giáo, lập tức lui về sau, nhưng trong mặt cũng không giấu nổi vẻ xấu hổ.

Sau khi lần lượt từng vị cao nhân của cờ vây tiến lên mà không thể giải nổi bàn cờ, lúc này mọi người liền chú ý đến Minh Lãng, tên thiếu niên đệ tử của Gia Ý tiên sinh, mọi người muốn xem, rốt cuộc là Minh Lãng có thể giống như sư phụ hắn, phá giải thế cờ Hoàng Lung Kỳ Cục của Vô Nhai tiền bối không đây.

"Tiểu bối Minh Lãng, đệ tử của gia sư Nghiêm Gia Ý, xin lãnh giáo cao chiêu của tiền bối!"

"Mời!" Thanh âm của Vô Nhai Tử lộ ra vẻ lãnh đạm, dường như không hề coi đối phương là chuyện to tát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.