Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 178: Chương 178: Nam trọc là ám kình???




Sáng hôm sau, Hoàng Việt tỉnh giấc từ lúc tinh mơ, hôm nay tâm trạng hắn phải nói là cực kỳ tốt, lập tức, hắn ngồi xếp bằng tu luyện luôn, nhưng vừa tu luyện chưa được bao lâu, thì nghe được thanh âm thông báo từ hệ thống làm Hoàng Việt hết cả hồn:

“Đinh! Kí chủ nhận được 9503132 tích phân!”

Hoàng Việt không biết đây là tích phân lấy từ nguồn nào đây, hắn đã dặn dò hệ thống rằng tích phân lấy từ vụ nhúm đất kia không thông báo nữa, vì vụ đó mà hắn cũng thu được hơn 200 triệu tích phân, do hắn trực tiếp gây ra chứ không phải gián tiếp, còn luồng tích phân này tuy nói là không nhiều nhưng Hoàng Việt không biết dạo gần đây mình gây cho ai tâm tình tích cực hoặc tiêu cực a!

“Hệ thống, nguồn tích phân này từ đâu ra?” Hoàng Việt tò mò hỏi.

“Từ tên Nam trọc đó thưa kí chủ!” Hệ thống thông báo.

“What???” Hoàng Việt sợ rồi, bình thường hắn gây nên tâm tình phấn khích cho Nhân đại ca cũng chỉ được mấy trăm ngàn tích phân, tại sao tên Nam trọc này lại có thể mang đến nhiều tích phân như vậy, có thể nói là còn nhiều hơn cả Văn Minh chưởng môn của Vovinam phái khi mà mình làm cho ông ta ngạc nhiên lần trước.

“Hệ thống, chẳng lẽ tên Nam trọc ẩn giấu cảnh giới sao?”

“Kí chủ, tên này đúng là ẩn giấu cảnh giới, hắn đạt tới cảnh giới Ám Kình nên hệ thống không thể điều tra thông tin về hắn thưa kí chủ!”

“Mẹ!” Hoàng Việt thầm mắng to, cũng thầm hô may mắn, hắn đã biết tại sao tên này tự tin như thế rồi, đối mặt với ba người anh Nhân mà vẫn bình chân như vại, thì ra là đã đột phá tới Ám Kình, tên này ẩn giấu cũng sâu lắm đó chứ, với mạng lưới thông tin của anh Nhân mà vẫn không hề biết đến tin tức này a...

...

Lúc này, tại một gian phòng bệnh viện, Nam trọc vừa từ trong hôn mê tỉnh dậy, cảm xúc đầu tiên của hắn là vô cùng điên tiết, chính mình hôm đó tưởng rằng nắm chắc phần thắng trong tay, xử đẹp được tên Nhân cá chép, ai ngờ có kỳ đà cản mũi, mà viên đạn của thằng nhóc đó uy lực cũng quá mạnh đi, có thể phá vỡ Thiết Đầu Công đại thành của mình, phải biết vì luyện thành môn ngạnh công này mà hắn đã tốn bao nhiêu tâm sức đó a...

“Nam, em mới khỏe lại, tốt nhất nên tĩnh dưỡng một đoạn thời gian!” Dũng đại bàng túc trực kế bên khẽ nói.

“Không được, em phải đi xử thằng Nhân cá chép, Tân Bình có gì đáng sợ, cho em điều động 500 anh em cùng xử nó!” Nam trọc cực kỳ cộc tính, nhưng hắn vẫn còn chưa nhận thức được vấn đề.

“Mày còn muốn ăn kẹo đồng nữa sao, tụi nó có súng bắn đạn xuyên giáp!” Dũng đại bàng cảm thán, súng bắn đạn xuyên giáp, loại súng này trên thị trường rất khó mua a! Nhà nước quản lý rất nghiêm, mà quân đội Việt Nam không đơn giản, muốn thâm nhập vào cũng rất khó, trong đó cũng không thiếu cao thủ Ám Kình, tuy rằng Dũng đại bàng rất giàu, nhưng muốn mua cũng không được, ai lại có thể để cho đám bọn hắn nắm giữ thứ vũ khí có thể lấy đi tính mạng của mình? Trừ khi người đó là kẻ ngu!

“Ừ nhỉ, em quên mất, anh Dũng, thế chúng ta phải làm sao?” Nam trọc không chịu bỏ qua, lần này hắn phải nói là chịu rất nhiều nhục nhã, chính mình lại bị một thằng nhóc 18 tuổi bắn cho suýt nát sọ, còn mặt mũi nào nhìn đám đàn em nữa.

“Mày yên tâm, bọn nó chỉ có một đứa có súng, làm sao bảo toàn được tất cả, mày chỉ cần dưỡng thương cho khỏe lại, nhằm vào người nhà của nó, bảo đảm nó sẽ tiêu ngay, nếu tao đoán không sai, khẩu súng xuyên giáp giờ này là thằng Nhân đang cầm!”

“Ha ha, anh nói đúng lắm!” Nam trọc cười khà khà, nhóc con, tao sẽ cho mày biết thế nào là hối hận.

...

Hoàng Việt lúc này mừng rơn, quả thật tâm lý tốt thì tu hành cũng tốt, hắn vừa trải qua 4 tiếng trong trạng thái Vong Ngã, tu vi tăng tiến rất nhanh, gấp năm sáu lần bình thường, theo cảm nhận của hắn, tối nay là hắn có thể đột phá đến Minh Kính trung kỳ cao giai rồi, cự ly đến Minh Kính hậu kỳ chỉ cách một đại nấc thang trong tiểu cảnh giới nữa thôi, nhưng chỉ cần đến Minh Kính trung kỳ cao giai, Hoàng Việt hoàn toàn đủ tự tin mình có thể giao phong đôi chút cùng anh Nhân cá chép, một người mà mới chỉ cách đây mấy tháng mình còn phải ngước nhìn lên mà ngưỡng mộ...

Nghỉ ngơi một chút, Hoàng Việt lấy điện thoại ra nhắn nhắn tin, lúc này Kiều Linh đã gửi tin nhắn sang, hỏi: “Anh đang làm gì, ngày hôm qua thật là hư quá!”

Hoàng Việt cười hề hề, quả thật ngày hôm qua hắn làm cũng có chút mạnh a, ai bảo cô ta hấp dẫn như vậy chứ, làn da trắng như tuyết mềm mại, đồi núi chập trùng đầy xúc cảm, quả thật khiến Hoàng Việt quyến luyến quên về.

“Anh hư hơn là em nghĩ nhiều!” Hoàng Việt thêm biểu tượng cười nham hiểm vào, trong lòng hắc hắc mấy tiếng, Kiều Linh cũng nhắn qua: “Thế thì phải phạt!”

“Phạt anh bị nhốt trong tim em 100 năm, được chứ!”

“Hứ, phạt anh không được đòi hỏi chuyện ấy nữa!” Kiều Linh tinh nghịch nói.

“Ấy... Đừng...” Hoàng Việt sợ rồi, phạt gì chứ phạt cái này thì hắn chịu không nổi đâu a, hắn còn đang mong ngóng lần sau tiếp tục ân ái với người mình yêu đây, ha ha...

Nhắn tin qua lại một lát rồi, lúc này Hiểu My cũng nhắn sang: “Anh, tối mai anh rảnh chứ?”

“Rảnh, có chuyện gì?” Tối ngày hôm sau là chủ nhật, chắc là Hiểu My lại hẹn hắn đi chơi nữa rồi.

“Cô bạn thân ở trường cũ của em tổ chức buổi tiệc trong Bar, em muốn dẫn anh theo, hì hì, cũng phải cho em khoe anh với bạn bè em chứ!”

“Trời, anh chứ đâu phải là đồ chơi đâu mà em nỡ làm vậy???”

“Anh không phải đồ chơi, vậy anh là gì nè?” Hiểu My cười hì hì.

“Ừm... Anh là chủ nhân!”

“Mơ đi... có là tùy tùng thì có, há há!”

“Hừ!”

Sau khi ăn trưa, Hoàng Việt tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện, đúng như hắn dự đoán, chỉ vài tiếng sau, hắn đã gần vượt qua vách ngăn giữa Minh Kính trung kỳ trung giai và cao giai, bây giờ là lúc trùng kích cảnh giới.

“Hô... Thành!” Thở ra một hơi dài, mọi chuyện rất thuận lợi, cuối cùng thì hắn cũng đã đột phá đến Minh Kính trung kỳ cao giai rồi, quả là càng lên cao càng khó a, nếu không có sự trợ giúp của Minh Ngọc Sâm, Hoàng Việt thật sự không biết mình còn phải dừng bước ở cảnh giới này đến ngày nào tháng nào...

Tối hôm sau, Hoàng Việt sớm đến nhà, chở Hiểu My đi buổi hội họp của đám bạn cô, nghe kể thì đó là một cô gái khá xinh xắn, từng giúp đỡ Hiểu My rất nhiều trong học tập, quán Bar này tọa lạc ở quận 1, tên là Chill, có nghĩa tiếng Việt là nơi relax, thư giãn.

Đến nơi rồi, Hoàng Việt và Hiểu My đi vào trong, không gian nơi đây khá sôi động, xem ra những người bạn của Hiểu My rất thích không khí này mới rủ nhau hội họp ở đây, nhưng đây cũng không hoàn toàn giống những quán Bar bình thường, mà có không gian ngoài trời trên sân thượng, cũng là địa điểm tụ họp lần này của mọi người.

Hiểu My vừa lại gần bàn của đám bạn, bọn họ liền nhận ra ngay, cô bạn thân của Hiểu My chạy tới ôm chầm cô một cái, sau đó nhìn Hoàng Việt mà nháy nháy mắt, Hoàng Việt có thể thấy được biểu cảm ngạc nhiên của cô ta khi nhìn thấy bạn gái mình, nhưng biểu cảm này nhân lên gấp bội khi nhìn thấy chính hắn, xem ra cô nàng này cũng rất mê trai a...

Cô bạn này dẫn Hoàng Việt đến bàn, lúc này có 5,6 người thanh niên, có trai có gái ngồi đó, ai nấy ăn mặc đều rất sành điệu, sau khi giới thiệu Hoàng Việt với danh nghĩa bạn trai của Hiểu My với mọi người, Hoàng Việt và Hiểu My cùng ra quầy rượu chuẩn bị lấy cho mình một ly cocktail.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.