Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 285: Chương 285: Nhân họa đắc phúc




Chiều hôm đó, Kiền Phong quay lại phòng, bảo với Hoàng Việt rằng hắn đã thả Đỗ Cường đi rồi, làm Hoàng Việt cũng có chút yên tâm, hẳn là những đệ tử của Ngũ Độc Giáo cũng sẽ không làm khó lão ta nữa, ngoài ra nghe Kiền Phong kể thì Hoàng Việt còn biết đã có vài tên thử độc, cũng luyện qua tâm pháp, nhưng đều độc khí công tâm mà chết, làm Kiền Phong cũng rất hiếu kỳ, không biết tại sao Hoàng Việt vẫn bình yên vô sự, như không hề chịu qua ảnh hưởng của loại độc gì.

  

"Nhóc con, ngươi có bí mật gì?" Kiền Phong nắm lấy tay Hoàng Việt, truyền nội công vào, nhưng vẫn không nhìn ra được gì, thằng nhóc này đúng là chỉ có cảnh giới bán bộ Hóa Kính, cũng không có gì quá đặc biệt, ngoại trừ kình lực rất tinh thuần, nhưng ở các môn phái lớn, kình lực tinh thuần như vậy cũng là rất bình thường.

  

“Ta nào có bí mật gì!" Hoàng Việt cười hắc hắc, dĩ nhiên, làm sao đối phương có thể hiểu được Quy Tức Công, phải biết đây là công pháp bí truyền của phái Tiêu Dao, nếu như dễ nhìn ra thì làm sao có thể được xưng là công pháp của một trong những môn phái đỉnh cấp của giang hồ.

  

"Vậy ngươi là người của phái nào?" Kiền Long hỏi tiếp.

"Tán tu, vô môn vô phái!" Hoàng Việt lạnh nhạt đáp lời.

  

"Hoang đường!" Kiền Long quát to, "Mặc kệ, dù ngươi thuộc phái nào, đã biết môn tâm pháp ta truyền thụ, cũng không thể sống được!"

  

"Ha ha!" Hoàng Việt cười lớn, càng làm cho Kiền Long hoảng hồn, thằng nhóc này, chẳng lẽ nó không sợ chết sao?

  

Trông thấy trạng thái của Hoàng Việt vẫn bình ổn, Kiền Long tức lắm, tiếp tục đút vào mồm Hoàng Việt từng ống độc dược, làm Hoàng Việt ho sặc sụa, những độc dược này đều là thuần chất dịch, chứ không phải bọc trong đan dược hay gì, vì vậy khi đầu lưỡi chạm vào, khiến cho miệng hắn cay rát, đầy mùi tanh hôi.

  

"Ngươi giỏi lắm!"

  

"Để xem ngươi chịu được bao lâu!"

  

Kiền Long hậm hực khi thấy Hoàng Việt vẫn bình yên vô sự, không tỏ vẻ đau đớn gì, nhưng trong lòng thìđ ang mừng thầm, chẳng lẽ tâm pháp mình mới suy nghĩ ra có thể thành công, nhưng như vậy tại sao những tên cảnh giới thấp ngoài kia lại không chịu nổi mà chết, đúng rồi, hẳn là chỉ có cao thủ cảnh giới Hóa Kính mới có thể chịu được phần nào độc tính, công pháp mới có thể có công hiệu.

  

"Để ta tự uống!" Hoàng Việt hét, hắn không muốn đối phương cứ rót vào miệng mình, hừ, ngươi tưởng ta là em bé chắc?

Hoàng Việt điên cuồng nốc xuống từng lọ độc dược mà tên Kiền Phong để trên bàn, làm hắn vô cùng hoảng hồn.

"Không, không, dừng!" Hắn cầm tay Hoàng Việt, cản hắn lại.

  

"Loại độc dược này rất độc, tu vi của ngươi còn yếu, uống vào là chết ngay!!!" Hắn hét to, làm Hoàng Việt cũng phải rụt tay lại, hừm, tuy rằng hắn uống vào có thể không chết đâu, nhưng hắn cũng không muốn tên Kiền Phong này nghi ngờ.

  

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, chút nữa ta sẽ sai người mang rượu thịt cho ngươi, còn nữa, trong đám võ giả bị bắt kia, ngươi thích cô gái nào?"

"Tùy ngươi, ngươi lựa cho ta là được!" Hoàng Việt nghe xong, cũng có chút rục rịch, đã lâu rồi hắn không gần nữ sắc, trong những võ giả bị bắt cũng có một số tiểu cô nương, nhưng Hoàng Việt không phải hoàn toàn vì muốn ân ái với bọn họ mà đồng ý với Kiền Phong, vì hắn đây là giúp bọn họ, phải biết trong tâm pháp Kiền Phong dạy cho hắn, có thể hóa giải độc tính, hắn cũng có thể giúp người khác giải độc, vả lại hắn còn là một Tiên Y, nếu có hắn châm cứu, độc dược những cô gái đó phải chịu chắc chắn sẽ yếu hơn rất nhiều.

  

Tiếc là Hoàng Việt không nghĩ tới mình lại có giá trị với Kiền Phong như vậy, hắn cũng chỉ mới biết khi tên Kiền Phong nói có mấy người bị khí độc công tâm mà chết thôi, nếu không hẳn là hắn đã yêu cầu tên Kiền Phong này thả hết tất cả những tù nhân đi rồi...

  

"Được, ngươi muốn bao nhiêu cô nàng?"

"Càng nhiều càng tốt!"

  

"Tốt thôi, chỉ cần ngươi phối hợp, đợi đấy!" Kiền Phong cười hắc hắc, tuy rằng hắn cũng thích những cô nương trẻ tuổi, nhưng với một người cao quý như hắn, dạng thiếu nữ nào mà không chiếm được chứ, không cần phải dùng những đứa con gái bẩn thỉu, đã chịu khổ nắng mưa trong mấy tháng trời bị dẫn giải đến nơi này.

  

Hoàng Việt tuy rằng không phải chính nhân quân tử, giúp người không yêu cầu báo đáp, nhưng cũng không đến nỗi là người lựa lúc con người ta gặp nguy hiểm để mà lợi dụng, tuy rằng mấy cô nàng này có thể giúp hắn giải tỏa sinh lý nhất thời, nhưng hắn cũng không đến nỗi trở thành một tên cuồng dâm, sau khi Hoàng Việt tu luyện Thanh Tâm Công, hắn cảm thấy mình có thể tiết chế dục vọng tốt hơn rất nhiều, ít nhất là cầm cự một vài năm không có nữ sắc thì vẫn là có thể.

  

Tuy vậy mỗi lần nghĩ đến Kiều Linh, Hoàng Việt vẫn không nhịn được mà dựng đứng, dù gì những đêm ân ái với Kiều Linh là những đêm phải nói là sung sướng nhất đời hắn, cảm giác người con gái hắn yêu mến bấy lâu, những tiếng thở gấp của Kiều Linh như mang theo một sức hấp dẫn ma mị, những tiếng rên, những lần cả hai hòa quyện vào nhau, những cái nhìn âu yếm mà Kiều Linh dành cho hắn, cảm giác thăng hoa sau đó cảhai cùng ôm nhau chợp mắt chốc lát, tuy rằng chưa có một đêm nào cảhai trọn vẹn ở bên nhau, nhưng với hắn như thế đã là quá đủ.

  

Dẹp những suy nghĩ này ra sau đầu, Hoàng Việt lúc này đang nghĩ tới chút nữa phải đối xử làm sao với những cô nương kia đây, những cô nương ấy cũng chỉ tầm 25, 26 tuổi, nếu xưng hô thì hắn phải gọi là chị, hoặc tỷ, những cô nương này cũng không phải là người Việt Nam, mà là người Trung Quốc, nhưng đối với Hoàng Việt, con người dù ở đất nước nào thì cũng là người, hẳn là từ rất nhiều triệu năm trước đây mọi người đều chung một dòng máu, cũng cùng có tương tự một mã gen, tuy rằng có chút khác biệt nhưng đều có tình cảm của một người bình thường cả.

  

Hoàng Việt cũng không nghĩ mình là người tài giỏi hay cao siêu gì, hắn có được ngày hôm nay tuy rằng nói hoàn toàn nhờ hệ thống cũng không đúng, nhưng hắn nghĩ nếu cho người khác cơ hội gặp hệ thống như hắn, hẳn là bọn họ cũng có thể trở thành những người tài giỏi, vì vậy Hoàng Việt cũng không phân biệt đối xử, kiểu như mình có cảnh giới cao hơn thì mình cao thượng hơn hay gì đó, nếu có, chắc cũng không phải là bây giờ, vì dù gì hắn cũng chỉ làmột cậu thiếu niên chưa đầy 20 tuổi mà thôi.

  

"Hừm... tâm pháp này, xem ra cần khoảng 1 tháng mới có thể luyện thành!" Hoàng Việt lẩm bẩm, hắn cảm thấy mình vận chuyển tâm pháp này vẫn còn rất đơn sơ, vả lại theo hắn cảm nhận, nếu trong vòng 1 tháng trời liên tục vận dụng tâm pháp này và dùng độc dược, việc hắn có thể miễn dịch với nhiều loại độc dược vẫn là rất cóthể, vì khi đó cơ thể đã quen với việc phải chống chọi độc dược rồi.

  

"Đúng là nhân họa đắc phúc!" Hoàng Việt khoái trá cười, nếu tên Kiền Phong biết hắn đây là đang giúp cho Hoàng Việt chứ không phải là đang mượn Hoàng Việt thử công pháp thì chắc hắn sẽ tức chết mất, hắc hắc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.