Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 284: Chương 284: Sợ thì nói ra




"Tốt lắm... tốt lắm, còn bây giờ, ta phải thử nghiệm thêm trên vài người nữa!" Kiền Phong cười ha ha, chuẩn bị rời đi, thì nghe Hoàng Việt ngăn lại: "Khoan!"

"Có chuyện gì?" Hắn có vẻ không vui.

"Ta có thể phối hợp với ngươi, nhưng ngươi phải tha cho một người, được chứ?"

"Là ai?" Kiền Phong cũng không lộ ra vẻ khó chịu, phải biết chỉ cần thằng nhóc này phối hợp, mấy tên khác cho dù thả hết thì cũng có sao đâu?

"Đó là một lão bá, tầm 60 tuổi, tên là Đỗ Cường!" Hoàng Việt dĩ nhiên không quên người đã có chút qua lại với mình, dù rằng ông ta hay lải nhải thật, nhưng quả thật tính cách rất tốt.

"Hừ, được, nhưng ngươi phải hứa là sẽ phối hợp!" Kiền Phong biết đã nắm được chuôi của Hoàng Việt, càng mừng rỡ hơn.

"Ngươi phải thả ông ấy đi, nếu ngươi không hứa, cho dù chết ta cũng sẽ không uống thêm đống độc dược đó nữa!"

"Hừ, được rồi, dù gì ngươi cũng không thoát khỏi tay ta!" Kiền Phong nghe xong, quay phắt người đi, Hoàng Việt cũng khá an tâm, dù gì hắn cũng không yêu cầu lớn lao gì, hẳn là tên này cũng sẽ cho hắn thỏa tâm nguyện đi...

Để chắc ăn, Hoàng Việt vẫn là hỏi lại hệ thống, thì nhận được câu trả lời là tên này sẽ làm, haiz, mình làm như vậy là đã cố hết sức cứu tên Đỗ Cường rồi, nếu lão ta không thoát được nữa thì chỉ trách trời không thương ông ta mà thôi.

Thật ra, nếu Hoàng Việt đeo trên người tấm ngọc bội mà lão Minh Vĩ đưa cho, hẳn là bây giờ hắn cũng đã thoát khốn, nhưng mà Hoàng Việt đã thu nó vào Linh Điền Không Gian rồi, tấm lệnh bài này hẳn là sau này khi hành hiệp sẽ giúp hắn được rất nhiều, mà có khi bọn Ngũ Độc Giáo này biết hắn có lệnh bài của Đường Chủ Tiêu Dao Phái có khi lại càng kiên định sát tâm muốn độc chết hắn đó chứ!

Lão Vĩ à lão Vĩ à, hẳn là ông cũng không thể ngờ được ta vừa mới vào địa phận võ lâm trung nguyên không lâu, đã bị người ta muốn bắt muốn giết đi, nhưng Hoàng Việt cũng khá mừng, xem ra lão Vĩ cũng không lừa gạt mình, ông ta nói rằng sẽ để mình đơn độc một mình, không theo dõi hắn, đúng là thế thật, chứ nếu lão Vĩ ngầm theo dõi hắn, hẳn là giờ phút này Hoàng Việt đã được cứu ra lâu rồi...

Cười lạnh một tiếng, Hoàng Việt cũng liên tục vận chuyển tâm pháp mà tên Kiền Phong đưa cho, quả thật công pháp của hắn cũng có một chút tác dụng, bình thường nếu không vận chuyển, hắn sẽ chịu cảnh độc dược phá hủy nội tạng, dĩ nhiên độ khôi phục của nội tạng của hắn rất tốt, gần như có thể lập tức khôi phục, nhưng khi vận chuyển tâm pháp này thì tốc độ phá hủy nội tạng sẽ càng giảm đi rất nhiều, làm Hoàng Việt cũng có chút cảm khái, không biết tên này làm sao nghĩ được tâm pháp hay như vậy, hay hắn là một thành viện nòng cốt của Ngũ Độc Giáo, mà hắn cũng chỉ có cảnh giới ngang bằng Vân Du Chưởng Môn là Hóa Kính hậu kỳ chứ chưa đột phá đến Hậu Thiên đâu à...

Rảnh rỗi không biết làm gì, Hoàng Việt đi vòng vòng căn phòng, quan sát từng loài độc vật, có những con nhện trông rất gớm ghiếc, chúng nó có màu đen xì, có màu đỏ au, nói chung đủ loại màu sắc, còn có một ít loài trông giống như cá, sứa biển, tuy nhìn thì không quá ghê sợ nhưng hẳn là trong người chứa không ít kịch độc.

"Tên này xem ra là một người cuồng độc a!" Hoàng Việt có thể thấy, trong căn phòng có rất nhiều đồ dùng chiết xuất độc, cũng có không ít sách vở về độc dược, rảnh rỗi không biết làm gì, hắn cũng thử lật ra xem, biết thêm nhiều kiến thức về độc dược không có gì là xấu, dù gì sau này hành hiệp giang hồ, hẳn là sẽ có chỗ để dùng.

Hoàng Việt còn thấy được rất nhiều lọ đựng thuốc độc, trên đó còn có ghi chú, như là khổ độc, ảo ma độc, băng trùng độc, vân vân, tuy rằng muốn lấy vài lọ về để dành nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, Hoàng Việt dự định sau này nhất định trước khi Ngũ Độc Giáo, mình phải mang sạch đống độc dược này vào trong Linh Điền Không Gian, cho tên Kiền Phong đó nổi điên mới được, hắc hắc...

Lần lượt đọc từng quyển kinh thư về độc dược, Hoàng Việt cũng được mở mang tầm mắt không nhỏ, giờ đây hắn mới biết thuật dụng độc có nhiều điểm thú vị như vậy, xem ra nếu tích phân có dư, cũng phải hối đoái từ hệ thống một ít thuật dụng độc cao siêu, còn những thứ độc dược cơ bản trong căn phòng này, mình nhất định sẽ từ từ xem hết.

  

...

Lúc này, tại căn phòng giam giữ phạm nhân, đám võ giả đang vô cùng khổ sở, có những tên bị ép phải thử độc, những loại độc dược mới, không phải ai cũng như Hoàng Việt được truyền thụ tâm pháp ngay từ đầu, chỉ có những người được trải qua sàng chọn mới có thể, tên Kiền Phong cười hắc hắc nhìn về đám người, trông cực kỳ thỏa mãn, hắn muốn xem xem ai có khả năng kháng độc cao, để thử độc, vì dù gì cảnh giới Ám Kình cũng có sức chịu đựng rất yếu, còn về tên lão bá mà Hoàng Việt nhắc tới, hắn cũng đã nhìn thấy, trông tên này gầy gò ốm yếu, có thả đi cũng không sao.

"Xin ngài, xin ngài tha cho ta đi!"

"Xin ngài, đừng giết ta!"

"Aaaa... ta đau quá!"

"Ta không thở được!"

Cảnh tượng như địa ngục trần gian, lẽ ra, tên Kiền Phong hoàn toàn có thể thả Đỗ Cường đi ngay, nhưng hắn muốn cho tên này biết sợ một chút, nên hắn cố tình làm như sẽ xử lý đối phương cuối cùng, ngay cả mấy đứa nữ nhân, tên Kiền Phong này cũng không bỏ qua, chớ nói chi là thả hắn, làm Đỗ Cường sợ muốn mất mật.

"Mặc kệ, 18 năm sau, ta lại là một trang hảo hán!" Đỗ Cường thầm nhủ, dù gì mình cũng khó thoát, thôi thì tốt nhất là nhận mệnh, chỉ tiếc, hắn còn nương tử, còn nhi nữ, xem ra mình không thể bồi họ rồi...

"Này, lão già, ngươi sợ không?" Kiền Phong cảm thấy đã hả hê, liền đi tới bên người Đỗ Cường, khuôn mặt gian ác hỏi.

"Sợ thì có lợi gì?"

"Sợ thì nói ra, ta có thể tha cho!"

"Ha ha, ta không cần sự thương hại của ngươi, cứ việc tới đi!"

"Hảo...hảo!" Kiền Phong cũng có chút cảm khái, thằng bé kia nhìn người cũng quá tốt rồi chứ, lão già này xem ra cũng là cọng rơm cứng, thà chết chứ không quỳ à...

"Chỉ cầu ngươi cho ta viết một phong thư, nhờ người gửi cho gia đình ta, thế nào?" Đỗ Cường tuy mạnh miệng, nhưng cũng không phải vô dục vô cầu, hắn vẫn muốn nhờ Kiền Phong chuyển lời về gia đình giúp hắn.

"Thả hắn đi!" Lúc này, Kiền Phong nhìn về đám đệ tử đi cùng, mấy tên đệ tử tuy ngạc nhiên, nhưng ai cũng không dám cãi lời, lập tức đến mở xích, trong ánh mắt ngơ ngác của Đỗ Cường.

"Đa tạ!" Đỗ Cường lạnh nhạt nói, tuy trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng ông nghĩ tới cậu thiếu niên kia, chẳng lẽ là nhờ cậu ta sao?

Sau đó, Kiền Phong lại đi đến một tên võ giả trẻ tuổi khác, nói: "Này nhóc con, ngươi sợ không?"

"Sợ thì có lợi gì?" Tên thanh niên tuy nói vậy, nhưng ánh mắt không thể giấu vẻ sợ hãi của hắn.

"Sợ thì nói ra, ta có thể tha cho!"

"Ha ha, không cần, muốn đánh muốn giết cứ việc!" Tên thanh niên võ giả trẻ tuổi ngạo khí nói.

"Tụi bay, cho nó dùng độc!"

"Không... không... tha cho ta!!!!!!!!!!"

Đám đệ tử cười hắc hắc, lập tức đổ độc vào mồm tên này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.