“Ầm - - “
Bạch Lang Vương nổi giận gầm lên một tiếng, từ trên thân nó bắn ra một đạo hỏa diễm chói mắt, tia sáng chói mắt, xen lẫn uy thế vô hạn, trực tiếp đánh Dạ Thất Thất cách nó gần nhất đang thả lỏng không hề đề phòng bay ra xa.
Dạ Thất Thất không hề đề phòng bị móng vuốt của Bạch Lang Vương hung hăng đánh vào phần dưới bụng bị thương, nàng cúi đầu nhìn miệng vết thương ở bụng mình máu tươi đầm đìa, đáy mắt lóe qua một tia hàn quang.
“Ngu ngốc, phệ hồn roi, trói!” Trong mắt Bạch Lang Vương hồng quang suy yếu, nhưng cũng chưa khôi phục thanh tỉnh, đáy mắt đục ngầu mang theo một tính dã thú thích giết choc và tàn bạo.
Theo Dạ Thất Thất quát khẽ một tiếng, phệ hồn roi hóa thành một đạo ngân quang trói buộc Bạch Lang Vương.
“Gào ô ô...”
Bạch Lang Vương nóng nảy dùng sức giãy giụa, cuối cùng ở dưới sự trói buộc của phệ hồn roi, từ từ trở nên suy yếu, cuối cùng mất đi ý thức mà ngã xuống.
“Nó tạm thời không sao, đường đường vương bộ tộc bạch lang, sao lại ra nông nỗi như thế này? Có thể nói cho ta biết nguyên nhân sao? Có lẽ, ta có thể giúp được gì đó?” Dạ Thất Thất trả lại Bạch Lang Vương té xỉu cho những người sói kia.
“Nhân loại, ngươi giúp chúng ta một lần, nói yêu cầu của ngươi, bộ tộc bạch lang chúng ta sẽ dùng hết toàn lực thỏa mãn mọi yêu cầu của ngươi.” Trong đó một người đại hán trung niên cường tráng đứng ra, ánh mắt nhìn Dạ Thất Thất mang theo vài phần bất thiện nói.
“Lão Lục...” Một thanh âm mang theo không vui ngăn cản nói.
Dạ Thất Thất nhìn bảy người sói kia, có năm người đều rất không có thiện ý đối với mình, chỉ có một người sói trong đó nhìn có vẻ lớn tuổi hơn dùng ánh mắt áy náy nhìn nàng, tên còn lại là một bộ dáng không đếm xỉa đến, lập trường rất mơ hồ.
“Ta đến bộ tộc bạch lang đúng là có mục đích, nhưng trước mắt, hiển nhiên bộ tộc bạch lang các ngươi không cách nào để cho ta hài lòng mà về.” Mắt Dạ Thất Thất đầy thâm ý nhìn Bạch Lang Vương hôn mê.
Chuyến này nàng đi vốn là vì Bạch Lang Vương mà đến, theo nàng biết, trong huyệt mộ bộ tộc bạch lang có một bảo vật - - Nhất Nguyên Trọng Thủy.
Nhất Nguyên Trọng Thủy là tồn tại phi thường thần trong thiên địa kỳ, luyện khí giả, nếu như dung hợp một giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy này, có thể làm vũ khí này tăng cao ít nhất hai cấp bậc, còn có thể tăng thêm hiệu quả tác dụng bất đồng. Như luyện đan giả, dung hợp một giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy, phẩm chất đan dược liền cũng tăng vọt đáng kể, quan trọng nhất là, Nhất Nguyên Trọng Thủy có khả năng giúp người đột phá bình cảnh, không quan trọng đẳng cấp tu vi.
Mục đích lần này của Dạ Thất Thất cũng là vì Nhất Nguyên Trọng Thủy mà đến, nàng nhất định phải trở nên càng mạnh, mới có thể đột phá phong ấn mà lão sư phụ lưu ở trong cơ thể mình, nàng phải tìm được cha mất tích, cứu nương bị bắt trở về, đây hết thảy đều cần thực lực cường hãn.
Mà nàng, trước mắt thiếu sót nhất đúng là thực lực!
“Ngươi quả nhiên là mang theo mục đích mà đến, nói mục đích của ngươi ra, sau đó lập tức rời khỏi lãnh địa bộ tộc bạch lang ta.” Mặc dù tu vi nhân loại này không cao, nhưng chúng nó lại cảm giác được một cỗ cường đại uy hiếp từ trên người nàng.
Chúng nó không thể tùy ý nàng lưu lại ở nơi đây, quá nguy hiểm.
“Nhất Nguyên Trọng Thủy, ta muốn Nhất Nguyên Trọng Thủy, nếu như các ngươi có thể cho ta, ta lập tức rời đi.” Dạ Thất Thất trực tiếp thông báo ý đồ của mình.
Nhất Nguyên Trọng Thủy đối với bộ tộc bạch lang vô cùng quan trọng, chúng nó không cần suy nghĩ đã cự tuyệt yêu cầu của nàng, “Không thể nào, chúng ta không thể nào đáp ứng yêu cầu của ngươi, Nhất Nguyên Trọng Thủy sẽ không cho ngươi, ngươi chết tâm đi!”
“Nếu như ta cứ muốn thì sao?” Dạ Thất Thất kiên trì, giọng nói cũng thay đổi lạnh lùng vài phần.
Nhất Nguyên Trọng Thủy nàng bắt buộc phải có, bức nàng nóng nảy, nàng không ngại cướp đoạt một phen.
“Muốn Nhất Nguyên Trọng Thủy, liền bước qua thi thể của chúng ta đi.” Năm người sói kia cùng nhau đứng ra, khí thế hung hăng nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất.
Thấy thế, Dạ Thất Thất cầm phệ hồn roi trong tay, xung quanh thân thể nổi lên trận trận gió lạnh, đột nhiên bầu không khí rớt xuống đến mức âm độ.