“Lên, bắt nàng lại!” Trong đó một người sói giận quát một tiếng, năm người sói phân biệt theo các phương hướng bất đồng nhào tới phía Dạ Thất Thất, tốc độ phi thường nhanh, trong chớp mắt, đã đến gần Dạ Thất Thất trong khoảng cách ba thước.
“Ầm!” Đồng thời một tiếng thật lớn vang lên, dường như năm người sói đồng thời bị Dạ Thất Thất đạp bay ra ngoài.
Chỉ thấy, xung quanh thân thể Dạ Thất Thất đứng cạnh nàng là tứ đạo bóng dáng giống nhau như đúc, giống nhau cầm phệ hồn roi trong tay, hai đầu lông mày nhàn nhạt tản ra lãnh ý, sát khí quanh thân đứng ở xa xa.
“Phân thân thuật...” Đại trưởng lão bộ tộc bạch lang trừng to mắt kinh hô.
Bản thể Dạ Thất Thất nhếch môi, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói, “Mắt nhìn thật tốt, không biết, hiện tại ta đã có tư cách cùng chư vị thỉnh cầu Nhất Nguyên Trọng Thủy này chưa?” Dạ Thất Thất vừa mới dứt lời, bên cạnh bốn đạo phân thân đồng thời bộc phát ra khí thế kinh người.
“Phân thân của ta tuy nói chỉ có ta tám phần thực lực của bản thể, nhưng bí thuật ta có thì các nàng cũng sẽ có, hơn nữa các nàng so với ta mà nói, còn có cái ưu thế lớn hơn nữa, đó chính là - - các nàng không sợ đau, đánh không chết!” Dạ Thất Thất dùng giọng nói hời hợt nói hết chỗ ưu khuyết phân thân của mình ra, bên môi nàng cười nhạt, nhìn rõ ràng hết sức ôn nhu, lại làm cho người sống lưng lạnh lẽo, đáy lòng dâng lên một cỗ ý sợ hãi.
Bảy vị người sói bộ tộc bạch lang đồng thời trầm mặc.
Bọn họ có lẽ xúc động, có lẽ tính khí táo bạo, có lẽ ngay thẳng thẳng thắn, nhưng bọn họ cũng không ngu xuẩn.
Bạch bộ tộc lang dũng mãnh thiện chiến, là chiến sĩ trời sinh, lực chiến cường đại, nhất là đại vương mỗi một thời, đều phi thường lợi hại, ở dưới sự hướng dẫn của Bạch Lang Vương, bộ tộc bạch lang thành chủng tộc cường đại nhất ở băng hỏa rừng rậm.
Hiện tại Bạch Lang Vương bị thương chưa lành, bộ dáng hiện tại, đối với bộ tộc bạch lang mà nói, không khác gì đả kích mang tính hủy diệt, nếu như tiếp tục, bộ tộc bạch lang sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.
“Tộc của ta quả thật có Nhất Nguyên Trọng Thủy, bất quá ngoại trừ vương của tộc ta, không có người nào có thể lấy được Nhất Nguyên Trọng Thủy.” Đại trưởng lão làm người thủ hộ của bộ tộc bạch lang, có được sự tỉnh táo và cơ trí mà tộc nhân khác không có.
Đồng thời, hắn cũng muốn biết rõ ràng người thiếu nữ nhân loại trước mắt này, cùng lời nói mà thần lưu lại có phải cùng là một người hay không?
“Ngoại trừ Bạch Lang Vương không người nào có thể lấy đến Nhất Nguyên Trọng Thủy sao?” Dạ Thất Thất khẽ nhíu mày, đáy mắt lóe qua một đạo quang mang kỳ lạ, “Nhất Nguyên Trọng Thủy, ta tình thế bắt buộc, nói cho ta biết, cần làm như thế nào? Làm trao đổi, ta có thể giúp Bạch Lang Vương khôi phục lý trí.”
Bảy vị người sói liếc mắt nhìn lẫn nhau, dụng ý có thể thấy sau khi thương nghị, đưa ra kết luận.
“Chúng ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng trước hết ngươi phải chữa khỏi cho vua của chúng ta, nếu vương của chúng ta phát sinh bất luận điều ngoài ý muốn gì, ngươi đừng mong sống sót rời khỏi băng hỏa rừng rậm.”
Đối mặt với sự uy hiếp của trưởng lão người sói, khóe môi Dạ Thất Thất quyến rũ ra thoáng tia vui vẻ, nhún vai vẻ không sao cả, cười nhẹ nói: “Hợp tác vui vẻ.”
...
Trong sơn động sáng ngời, trên bốn vách tường đều khảm nạm bảo thạch đẹp đẽ quý giá tinh mỹ, trong đó nhiều nhất là dạ minh châu lớn chừng nắm tay, làm sơn động được chiếu sáng giống như ban ngày vậy.
Trên giường hắc ngọc lớn, một người mặc bạch y nằm, nam tử trung niên tuấn lãng uy nghi.
Dạ Thất Thất đứng ở trước giường hắc ngọc, nhìn nam tử bạch y hôn mê bất tỉnh kia, sắc mặt ngưng trọng dị thường.
“Bạch Lang Vương, ta rõ ràng đã chữa khỏi vết thương trên người ngươi, ngươi cũng có thể thành công biến hóa hình người, vì sao ngươi vẫn không thể tỉnh lại?” Dạ Thất Thất nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm lẩm bẩm nói.
Dạ Thất Thất nghĩ, hoặc là nàng trị liệu chỗ đó có vấn đề, khi muốn rời đi, bên tai lại đột nhiên vang lên một đạo thanh âm trầm thấp...
“Nhân loại, ngươi rốt cuộc đã tới!”
☆Chương 228: Hắc thế giới
Editor: Tương Ly
“Nhân loại, ngươi rốt cuộc đã tới!”
Thanh âm trầm thấp mang theo một cỗ cảm khái tang thương, rõ ràng truyền vào trong đầu Dạ Thất Thất.
Là ai?
Toàn thân Dạ Thất Thất run lên, nhanh chóng từ không gian xuất ra đoạn đao nắm trong tay, toàn thân cảnh giác nhìn xung quanh.
“Là ai? Đi ra, đừng núp trong bóng tối lén lén lút lút...”
Nhưng mặc cho Dạ Thất Thất gào thét như thế nào, đạo thanh âm kia không xuất hiện lại để đáp lại chút nào.
Đến cùng là ai? Thế nhưng chính mình không thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương một chút nào.
Từ giọng điệu đạo thanh âm kia xưng hô với mình, hẳn không phải là nhân loại, chẳng lẽ là Bạch Lang Vương?
Ánh mắt Dạ Thất Thất rơi xuống trên người Bạch Lang Vương trên giường hắc ngọc, nhưng hắn vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, hẳn không phải là hắn mới đúng.
“Oanh - -” một tiếng vang thật lớn vang lên, Dạ Thất Thất vốn định đến gần Bạch Lang Vương bên cạnh tìm tòi đến tột cùng là gì, lại không nghĩ, mới vừa đến gần bên cạnh Bạch Lang Vương liền bị một đạo ánh sáng mạnh mẽ hút đi vào.
Biến cố phát sinh quá nhanh, trong khoảnh khắc ngắn ngủi Dạ Thất Thất mất đi sự khống chế đối với thân thể, bị đạo ánh sáng mạnh mẽ kia chói mắt hút đi vào.
...
“Này... Đến cùng là nơi nào?”
Sau khi bị đạo ánh sáng kia hút vào, Dạ Thất Thất phát hiện mình đi vào một địa phương hoang vu cằn cỗi, ở đây bốn phía một mảnh hắc ám, đất đai đều là sắc màu cháy đen, trong không khí tràn đầy mùi gay mũi khó ngửi.
Đây rốt cuộc là nơi nào? Cảm giác thật là kỳ quái, cảm giác giống như là một mảnh vùng đất tử vong, tràn đầy hương vị thi thể mục nát.
Dạ Thất Thất không chịu được nhíu mày, hai mắt sáng ngời đánh giá xung quanh nơi tràn đầy tử khí này, mang theo một chút chán ghét.
Điều tra một vòng, không nhìn thấy bất luận kẻ nào, Dạ Thất Thất quyết định đã tới rồi thì cứ an tâm, trước làm rõ ràng đây rốt cuộc là địa phương nào? Còn có người nói chuyện ở bên tai mình đến cùng là ai? Truyền tống mình đến chỗ này là có mục đích gì?
Trong nội tâm Dạ Thất Thất mang theo các loại nghi hoặc, men theo con đường duy nhất đi về phía trước, càng đi xa, mày Dạ Thất Thất nhíu lại càng chặt.
Đường nhỏ hoang vu này càng đi càng rộng, hai bên đường từ từ xuất hiện một chút thực vật toàn thân ngăm đen, hoa màu đen, cỏ màu đen, thậm chí ngay cả cây đều là màu đen, nàng đi đến một chiếc cầu nhỏ, cầu nhỏ vắt ngang qua một con sông nhỏ tóc tách nước chảy, nước sông cũng là màu đen...
Ở đây hết thảy dường hồ lấy màu đen là màu chính, không có bất kỳ màu sắc dư thừa, tĩnh mịch như màu đen vậy, âm trầm đáng sợ!
Ở đây từng cọng cây ngọn cỏ, đều lộ ra một cỗ quỷ dị không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.
Dạ Thất Thất hô hấp trở nên trầm trọng, ngực thật giống như bị một khối đá lớn đè nặng, không hiểu sao vô cùng bất an, làm cho hô hấp nàng trở nên dồn dập...
Cuối cùng, đường nhỏ làm cho người ta tim đập nhanh đã đi tới cuối cùng, trước mắt nàng, xuất hiện một tòa tháp, nhưng tòa tháp này dường hồ cũng không hoàn chỉnh, chỉ có ba tầng, thật giống như bị vật gì đó từ trong không gian chặt đứt vậy.
Cửa, còn có hai tượng đá mình người đuôi rắn, hai tượng đá này phi thường đẹp, thân thể đặc thù có thể thấy là hai nữ nhân, các nàng bình tĩnh hài hòa đứng sừng sững ở hai bên đoạn tháp, hai mắt đóng chặt.
Không hiểu sao, từ trong người hai bức tượng đá này Dạ Thất Thất cảm nhận được một cỗ khí thế kinh khủng, làm đáy lòng nàng run lên nhè nhẹ.
“Chúng ta đợi ngươi vạn năm, ngươi rốt cuộc đã tới!” Thanh âm trầm trọng chậm rãi vang lên, xuyên thấu hết thảy.
Thanh âm này, là thanh âm lúc trước vang lên ở trong đầu Dạ Thất Thất, Dạ Thất Thất nhớ vô cùng rõ ràng.
“Ngươi đến cùng là ai? Vì sao dẫn ta đến chỗ này?” Dạ Thất Thất không kinh không hoảng, mà tâm tình phi thường bình tĩnh lớn tiếng hỏi.
Người nọ đã có bản lãnh dẫn nàng tới đây, tất có mục đích, nếu người nọ không thả nàng rời đi, lấy tu vi nàng hiện tại thì không thể nào rời khỏi nơi này! So với việc hoang mang khiếp đảm sợ hãi, nàng càng muốn nghĩ cách giải quyết khốn cảnh trước mắt.
“Muốn ta trả lời những vấn đề kia, ngươi trước tiến vào đi!” Thanh âm kia trầm mặc một lát, lên tiếng lần nữa.