“Huynh đài họ gì?” Khóe môi Dạ Thất Thất khẽ run rẩy vài cái, ngẩng đầu, hai tròng mắt trong suốt nhiều thêm vài phần lạnh lẽo trào phúng nhìn Hàn Thu.
“Hàn Thu.”
Rõ ràng là tên cực kỳ tầm thường, từ trong miệng Hàn Thu nói ra, lại không hiểu sao nhiều thêm một cỗ quý khí.
“Hàn huynh quả thật hài hước.” Một câu nói, Dạ Thất Thất coi lời trước của Hàn Thu như một lời nói vui đùa.
Hành động này của Dạ Thất Thất mang theo vài phần ý cảnh cáo, câu hỏi thăm lạnh lẽo trào phúng chế giễu kia, chỉ là đang cảnh cáo Hàn Thu, hiện tại thân phận nàng là Thủy Đình, còn đây là lần đầu bọn họ gặp mặt, nàng mặc kệ hắn có mục đích gì, cho dù nó có liên quan đến nàng hay không, nàng đều có thể không thèm để ý, trái lại, thì đừng trách nàng lòng dạ độc ác!
Dạ Thất Thất tự nhận không phải thánh nhân, người thương tổn ta một phần, ta nhất định xin trả gấp bội! Người kính ta một phần, ta nhất định báo đáp gấp mười lần!
Đạo xử thế của nàng luôn là như thế, nói thì rất đơn giản, nhưng lại hiếm khi có người có thể làm được.
Cho nên, bằng hữu của nàng rất ít.
Nghĩ đến bằng hữu, đột nhiên trong đầu Dạ Thất Thất hiện ra vài đạo bóng dáng, khóe môi không tự giác khẽ giương cao thành một nụ cười thản nhiên.
Nụ cười kia, thật giống như một luồng gió xuân, thổi làm cho tâm Hàn Thu như một mặt hồ không có chút gợn sóng trở nên rối loạn.
Đáy mắt Hàn Thu lóe thoáng vẻ kỳ quái, hai tròng mắt khẽ nhúc nhích, chân thành nói, “Nhớ kỹ cái tên này, nó sẽ đi theo ngươi cả đời.” Giống như hứa hẹn, lại vừa mang theo vài phần xúc động!
“Ha ha...” Chẳng biết tại sao, Dạ Thất Thất không hiểu có chút không dám đối mặt cùng Hàn Thu, chuyển tầm mắt ra chỗ khác, tâm thần thoáng có chút không tập trung, gượng cười hai tiếng giống như lấy lệ, không dám chính diện đáp lại lời của hắn.
“Cho ta mười năm, ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời!” Hàn Thu nhìn chằm chằm Dạ Thất Thất gò má thanh tú giả dạng nam nhi kia rất lâu, đột nhiên mở miệng.
“Phốc...”
Dạ Thất Thất mới vừa cho vào trong miệng một ngụm trà còn chưa kịp nuốt xuống, nghe những lời này, trực tiếp phun hết ra ngoài!
Mà Hàn Thu, ngay lúc đó biến thành một người ướt sũng, mặt mũi tràn đầy nước trà, trên trán tóc đen còn dính một mảnh lá trà, bộ dáng dị thường chật vật.
“Hôm nay Hàn huynh có phải đã quên uống thuốc hay không?” Dạ Thất Thất giống như chưa từng xảy ra chuyện gì dùng tay áo xoa xoa khóe môi đọng nước của chính mình, lông mày cau lại, mặt mũi tràn đầy quan tâm nhìn Hàn Thu, khóe môi mang theo vài phần mỉa mai hỏi.
Cho hắn mười năm, bảo vệ chính mình cả đời?
Hắn có biết mình đang nói cái gì hay không? Chẳng lẽ đột nhiên hắn phát hiện mình rất tốt, khăng khăng một mực yêu chính mình, không phải chính mình thì không thể hay sao?
Nghĩ đến đây, trong nội tâm Dạ Thất Thất cười lạnh, đáy mắt lóe qua tia lạnh lùng chế giễu.
...
Quên uống thuốc?
Nàng đây là đang chế giễu ý nghĩ kỳ lạ của chính mình, không tin lời mình nói?
Đáy mắt Hàn Thu lóe qua tia không vui, trong nội tâm không thích Dạ Thất Thất phản ứng như thế.
Sở dĩ hắn thận trọng, dụ nàng vào trong cục, không quan tâm phía trên an bài, làm sao có thể không mang theo vài phần tư tâm?
Nữ tử có thể làm cho hắn nhìn không thấu, nàng Dạ Thất Thất là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
“Ân cứu mạng, trả như thế nào?” Chỉ là hôm nay Hàn Thu tự mình ra tay tương trợ nàng giúp một chuyện, hai mắt sâu u nhìn nàng, muốn từ trong miệng nàng đạt được hứa hẹn mình muốn.
“Hàn huynh cho rằng phải làm như thế nào?” Dạ Thất Thất nhếch môi, hai tròng mắt trong suốt không chút sợ hãi đối mặt, trong mắt hiện lên vài phần lạnh nhạt chế giễu.
Vừa ăn cướp vừa la làng, thú vị sao?
Hàn Thu thực coi mình thành đứa ngốc hay sao? Những hắc y nhân kia rõ ràng chính là người của hắn, nàng từ trên người bọn họ phát giác được một cỗ hơi thở cực kỳ tương tự nhau, mà hiện tại hắn lại vẫn muốn mượn việc này để đòi trả ân, quả nhiên là buồn cười đến cực điểm!
“Để ta sử dụng mười năm...” Lời Hàn Thu chưa nói xong, liền bị một tiếng hừ lạnh của Dạ Thất Thất cắt đứt.